Tuyệt Thế Long Thần

Chương 124




Tô Lâm cười nói: "Em và bạn thân ra ngoài chơi, hôm nay không về nhà ăn đâu, bây giờ chúng em đi uống rượu."

Dương Phàm tiếp tục hỏi: 'Ba mẹ em có biết không?"

Ba cô gái đi uống rượu, ít nhiều cũng có chút không an toàn, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, hän cũng không thể thoát khỏi liên quan.

"Anh rể, anh mau lái xe đi, lát nữa không còn chỗ đâu." Tô Lâm lắc lắc cánh tay của Dương Phàm, nũng nịu nói.

"Được rồi" Dương Phàm trả lời một cách bất lực, sau đó hẳn khởi động xe và lái xe về hướng quán bar Tâm Duyệt.

Dương Phàm vốn không muốn đưa các cô đi, nhưng cô ấy lại gọi hắn là "anh rể" nha.

Tô Lâm ngồi ở ghế trước và bàn bạc với Dương Phàm để Dương Phàm đi uống rượu cùng với các cô, Dương Phàm không thể từ chối, đành phải đồng ý.

Hai người bạn của Tô Lâm ngồi ở ghế sau, lấy gương nhỏ trong túi ra và bắt đầu trang điểm, bọn họ cũng không quên dặn Dương Phàm lái xe cẩn thận.

Dương Phàm nghĩ thầm: Những cô gái trẻ mới mười tám mười chín tuổi lại trang điểm đậm như vậy, thật không hiểu nổi, chẳng lẽ các cô ấy không biết hóa mỹ phẩm có hại cho cơ thể như thế nào sao?

Trong số các thương hiệu trên thị trường hiện nay, cái nào cũng giống nhau, cái nào...

Hắn cũng không muốn bận tâm đến những chuyện vặt vãnh này, trang điểm đậm thì vẫn khá đẹp.

Bọn họ sẵn sàng làm tổn thương bản thân để lấy lòng người khác, với tư cách là một người khác, đương nhiên hẳn sẽ không nói nhiều.

Chẳng mấy chốc, Dương Phàm đã lái xe đến quán bar Tâm Duyệt, sau khi đỗ xe, bọn họ đi thẳng vào trong.



Bây giờ mới có 7 giờ tối mà trong quán bar đã có rất nhiều người. Đặc biệt là xung quanh quầy bar đã bị vây kín bởi các bạn trẻ cả nam lẫn nữ.

Dương Phàm và ba người ngồi xuống một chiếc bàn, sau đó một nhân viên phục vụ đi tới.

Tô Lâm gọi một ly cocktail và giới thiệu với Dương Phàm:

"Hai người này là bạn học đại học của em, cô ấy tên là Vu Tú." Tô Lâm chỉ vào một cô gái tóc xoăn sóng nói.

"Cô ấy tên là Triệu Đan." Tiếp theo, cô ấy lại chỉ vào một cô gái khác có mái tóc duỗi thẳng nói.

Dương Phàm mim cười chào hai cô gái.

Vu Tú và Triệu Đan cũng mỉm cười lịch sự, nhưng trong mắt bọn họ có chút khó hiểu.

Bọn họ vẫn biết nhà Tô Lâm là công ty tập đoàn, chị gái lại là người đẹp nổi tiếng Giang Thành, sao lại chọn một người bình thường như vậy.

Mặc dù Dương Phàm có ngoại hình ưa nhìn, cao khoảng 1m8, nhưng rất khó nhìn thấy những ưu điểm khác trên người hắn.

Không có khí chất quý tộc nào cả. Mặc dù tiêu chuẩn chọn bạn đời của con gái là cao ráo, đẹp trai nhưng thực tế chỉ cần bạn đủ giàu thì ai quan tâm bạn có cao hay đẹp trai không.

Việc cao ráo và đẹp trai mà không có tiền thì chẳng có giá trị gì trong mắt bọn họ.

Thật sự nghĩ mãi không hiểu tại sao chị gái của Tô Lâm có điều kiện tốt như vậy lại đi chọn một đối tượng thế này.

Nhìn cách ăn mặc giản dị của hắn thì rõ ràng hắn không phải là người giàu có.

Hai người thì thầm một lúc và nhìn Dương Phàm với ánh mắt khinh thường.



Dương Phàm mỉm cười, mặc dù hai cô gái nói chuyện rất nhỏ, trong quán bar rất ồn ào, nhưng với tu vi bán bộ Hoá Cảnh

thì đương nhiên hắn có thể nghe được hai cô gái đang nói gì.

Ngay sau đó người phục vụ đã bưng rượu và đĩa trái cây tới, Dương Phàm lái xe không uống rượu nên gọi đồ uống.

Vu Tú và Triệu Đan càng khinh thường hơn, đúng là không có tiền đồ gì.

Những công tử nhà giàu nào lại quan tâm những thứ này chứ, thật là không thể so sánh.

Triệu Đan nhìn Dương Phàm, trực tiếp nói: "Đúng là không có tiền đồ, tôi mà muốn tìm bạn trai thì tuyệt đối sẽ không tìm một người như anh."

Tô Lâm cười nói: 'Cậu cũng không có cơ hội đâu, đây là anh rể của tớ."

Dương Phàm mỉm cười, không thèm để ý đến cô ta.

Người phụ nữ này thật không biết cái gì làm cho cô ta tự †in như thế.

Có lẽ là lớp phấn dày cộm, hoặc có lẽ là lông mày vĩnh viễn kiểu Hàn Quốc kia.

Lúc này, có hai người thanh niên đi vào quán bar, Vu Tú - người luôn nhìn về phía cửa, vội vàng đứng dậy.

"Thiếu gia Triệu, chúng tôi ở đây."

Hai người thanh niên đi thẳng đến.