Hầu Hiểu Linh cảm thấy có lỗi, không biết phải làm sao. mới đúng, nghĩ đến hoàn cảnh của Dương Phàm lại cảm thấy đau lòng.
Dương Phàm cười nói: "Có phải trong nỗi buồn của cô, còn xen lẫn một chút phấn khích không?"
Hầu Hiểu Linh không nhịn được cười lớn, xen lẫn một chút phấn khích cũng không có gì lạ, bởi vì cô ta đã đột phá thành võ giả Ngưng Đan Cảnh, chuyện này đặt lên bất cứ ai cũng không thể kiềm chế được.
Dương Phàm vỗ vỗ đầu Hầu Hiểu Linh nói: "Tôi đã dành cả hai mươi năm để tích góp, hôm nay tất cả đều cho cô, cô sẽ không bỏ rơi tôi chứ."
Hầu Hiểu Linh làm mặt quỷ với Dương Phàm nói: "Sau này có chuyện gì thì gọi cho tôi, tôi sẽ bảo vệ anh."
Dương Phàm gật đầu, bước ra khỏi cửa, nói tạm biệt với Sở trưởng Hầu và rời đi.
Hản phải nhanh chóng quay về để hấp thu tà khí trong quả cầu thủy tinh, bù đắp một chút thiệt hại của mình.
Đồng thời đi qua Bách Thảo Đường lấy thuốc để về nhà luyện đan. Ban đầu hắn vô cùng năm chắc việc đột phá đến Hóa Cảnh, nhưng giờ có lẽ lại phải đợi thêm một thời gian nữa.
Sở trưởng Hầu bước vào nhà, biết được nguồn gốc tà khí đã bị Dương Phàm mang đi, tà khí trên người con gái cũng đã được giải trừ hoàn toàn, ông ta rất vui mừng.
Ông ta quyết định phải cảm ơn Dương Phàm một cách đàng hoàng.
Nhưng khi Sở trưởng Hầu nghe con gái nói trong lúc Dương Phàm giúp con gái ông ta giải trừ tà khí đã gặp chuyện ngoài ý muốn, toàn bộ tu vi đều bị con gái hấp thụ, ông ta cảm thấy vô cùng áy náy.
Việc con gái mình đã đạt tới cảnh giới Ngưng Đan Cảnh cũng không làm ông ta vui vẻ được bao nhiêu.
Tất nhiên Hầu Hiểu Linh nhìn ra được suy nghĩ của ba mình nên nói: "Không phải hội đấu giá Đông Hải Luân Hồi sẽ sớm đến Giang Thành sao? Ở đó chắc chắn sẽ có một số thứ có thể nhanh chóng nâng cao tu vi."
Sở trưởng Hầu cười khổ nói: "Lúc đó, dù cho phải bán hết nhà cửa, chúng ta cũng phải mua cho Dương Thần y một ít
Sau khi rời khỏi chung cư, Dương Phàm đi thẳng đến Bách Thảo Đường.
Dương Phàm trò chuyện một lúc với Lão Lạc, sau đó cầm lấy thảo dược và rời đi.
Việc mất đi tu vi Ngưng Đan Cảnh đối với Dương Phàm cũng không có gì đáng kể, bởi vì hắn sắp đột phá đến Hóa Cảnh.
Điều hắn mong đợi hơn là liệu đan dược mà hắn luyện chế từ cây nhân sâm ngàn năm này sẽ có tác dụng gì, nó có thể giúp hắn đột phá đến Hóa Cảnh hay không.
Dương Phàm lái chiếc Mercedes-Benz của mình đi thẳng về Tân Giang Hoa Uyển.
Sau khi rời khởi Bách Thảo Đường không lâu, hắn nhìn thấy một bóng người quen thuộc bên đường.
Em gái của Tô Mộng Dao là Tô Lâm đang đợi xe ở ven đường, có hai cô gái đứng cạnh cô ấy.
Dương Phàm phanh xe, dừng xe trước mặt Tô Lâm, từ từ hạ cửa sổ xe xuống.
"Tô Lâm, em đang muốn về nhà à?"
Chiếc Mercedes-Benz này của Dương Phàm là chiếc trước đây của Tô Mộng Dao, đương nhiên là Tô Lâm nhận ra.
Cô ấy nhìn thấy Dương Phàm thì mỉm cười ngọt ngào: "Anh rể? Thật trùng hợp quá, chúng em đang không bắt được xe.
Anh rể? Dương Phàm bất đắc dĩ mỉm cười.
Không đợi Dương Phàm nói gì, Tô Lâm đã tự ý gọi hai người chị em lên xe. Cô ấy cũng trực tiếp mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ.
"Anh rể, đưa tụi em đến quán bar Tâm Duyệt." Tô Lâm nói với vẻ mặt vui vẻ.
Dương Phàm mở miệng hỏi: "Giờ này rồi mà em còn chưa về nhà ăn cơm à?"