“Cô yên tâm chờ một chút đi, đến lúc đó người của Gukoo sẽ đến studio tìm cô để bàn chuyện hợp đồng, chuyện giá cả ấy mà, cô tự xem mà đòi là được rồi.” Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói với Giang Khuynh Nguyệt.
Trên mặt Giang Khuynh Nguyệt không khỏi lộ ra một nụ cười, trong lúc cảm thấy hả giận, cô ta cũng khẽ thở phào một hơi, có được cơ hội hợp tác với Gukoo thì sẽ có thể giảm bớt rất nhiều áp lực về mặt tiền bạc cho cô ta.
Chu Tử Lâm lại vô cùng tức giận, cô ta cắn răng nói: “Chính là cái tên khốn nạn nhà anh đã khiến cho Gukoo hủy bỏ việc hợp tác với tôi à?!”
Tề Đẳng Nhàn nhún vai và nói: “Chẳng phải ban nãy cô cảm thấy tôi không thể làm được và chỉ đang bốc phét thôi hay sao?”
Tất cả những người mẫu đang có mặt ở đó đều nhìn Tề Đẳng Nhàn bằng ánh mắt nóng bỏng, không ngờ rằng hắn lại thực sự có khả năng để làm ra được chuyện như thế này.
Vậy nên suy nghĩ của mọi người đều trở nên linh hoạt, đây rõ ràng là một cái đùi không tồi mà...
Chỉ cần ôm chặt được cái đùi này, vậy thì sau này còn phải lo sẽ không lấy được phí quảng cáo từ các công ty cao cấp hay sao?
Chụp ảnh chân dung cho những công ty thời trang cũng có thể kiếm tiền nhưng làm gì kiếm tiền nhanh được bằng việc làm người đại diện thương mại cho sản phẩm mới của tập đoàn Gukoo cơ chứ!
“Thế thì món nợ này phải tính lên đầu studio rồi! Việc hợp tác mà tôi bị Gukoo hủy bỏ có giá trị là tám triệu, khoản tiền này sẽ do Giang Khuynh Nguyệt cô đứng ra trả lại!” Chu Tử Lâm nhìn về phía Giang Khuynh Nguyệt và nói với vẻ tức giận.
Giang Khuynh Nguyệt cười khẩy và nói: “Chu Tử Lâm, cô thèm tiền đến phát điên rồi à? Đã không có đạo đức nghề nghiệp, không hoàn thành hợp đồng, bây giờ còn muốn đến lừa tiền của studio? Tôi đã cài đặt ứng dụng chống gian lận quốc gia rồi đấy, cô ăn nói cho đàng hoàng!”
Chu Tử Lâm lạnh lùng nói: “Nếu như cô không làm theo những gì tôi nói thì tôi sẽ khiến cho studio của cô phải đóng cửa ngay trong hôm nay, cô có tin không!”
Sắc mặt của các người mẫu ngay lập tức trở nên trắng bệch, bọn họ còn phải dựa vào studio để kiếm tiền mà.
Trước đây Chu Tử Lâm không có tư cách để nói ra những lời như thế này, nhưng bây giờ cô ta có rồi, dù sao thì sau khi nổi tiếng và nhảy việc, cô ta đã ôm được chân của Trịnh gia.
Nghe đồn cô ta thậm chí còn có quan hệ không rõ ràng với Trịnh Hữu Bân, đại thiếu gia của Trịnh gia nữa.
Trịnh gia là một trong ba gia tộc lớn của Thượng Hải đó, muốn khiến cho một studio nho nhỏ phải đóng cửa chẳng phải là chuyện dễ dàng chỉ trong vài phút hay sao?
“Tôi biết bố của cô là ai, Giang Sơn Hải đúng không... Có điều, quan hệ bố con của các người đã thối rữa thành như vậy rồi, cô cảm thấy ông ta sẽ giúp cô ra mặt hay sao?”
“Bây giờ tôi cho cô thời gian ba phút để suy nghĩ, nếu cô không đưa tiền cho tôi, tôi sẽ đập vỡ cái bát cơm tồi tàn này của cô!”
Chu Tử Lâm khoanh tay lại, nhìn Giang Khuynh Nguyệt với vẻ cao cao tại thượng và lạnh lùng nói.
Trong mắt Giang Khuynh Nguyệt cũng không khỏi dấy lên lửa giận, nắm tay siết chặt, cô ta muốn kiên cường hơn một chút, nhưng cuối cùng vẫn là không có sức mạnh này.
Hết cách rồi, với tình hình hiện tại của cô ta, Giang Sơn Hải sẽ không cho cô ta bất kì sự giúp đỡ nào, thậm chí không thừa nước đục thả câu là đã tốt lắm rồi.
Quan hệ bố con của bọn họ đã vì chuyện tiệc sinh nhật lần trước mà rơi vào tình trạng đóng băng rồi.
“Tôi... bây giờ tôi không có nhiều tiền đến như thế, cô đợi tôi bàn bạc xong chuyện hợp tác với Gukoo rồi hẵng đến đòi tiền đi.” Giang Khuynh Nguyệt cuối cùng vẫn chịu thua, cô ta thở dài và nói với vẻ bất đắc dĩ.
“Cái loại vô ơn này, cô không làm thịt cô ta thì thôi, lại còn muốn cúng tiền cho cô ta à?” Tề Đẳng Nhàn kinh ngạc nhìn Giang Khuynh Nguyệt và hỏi.
Giang Khuynh Nguyệt cười khổ, Tề Đẳng Nhàn là người ở nơi khác, sao có thể biết được nội tình của Thượng Hải?
E rằng cho dù là Giang Sơn Hải thì cũng không muốn đối đầu với Trịnh gia đâu! Càng huống hồ Trịnh gia còn có một dì ba thâm sâu có lường, Triệu Man Nhi đó?
Chu Tử Lâm quay đầu nhìn Tề Đẳng Nhàn và lạnh lùng nói: “Anh câm miệng lại cho tôi, tên oắt con kia! Còn lèm bèm thêm nửa câu nữa thì tôi sẽ bắt anh phải nằm mà rời khỏi Thượng Hải!”
Tề Đẳng Nhàn sững sờ một lúc rồi nói: “Cô nói cái gì cơ?”
“Nói anh ngu đấy!”
Chu Tử Lâm vừa nghe thấy hắn nói chuyện thì bèn nổi trận lôi đình, giơ bàn tay lên và đánh về phía mặt hắn.
Giang Khuynh Nguyệt vội vàng đứng dậy, đẩy Tề Đẳng Nhàn ra, để cho Chu Tử Lâm mạnh mẽ tát một cái lên trán mình, đánh cho cả người cô ta trở nên lảo đảo.
Đang định ra tay thì lại bị Giang Khuynh Nguyệt đang lảo đảo túm lấy.
“Đừng làm bừa, tôi biết anh có chút xuất thân, nhưng dù sao cô ta cũng dựa vào Trịnh gia! Vả lại, quan hệ của cô ta và Trịnh Hữu Bân rất tốt. Anh động vào cô ta, chọc vào Trịnh Hữu Bân, tất cả chúng ta đều đừng nghĩ đến việc được sống yên ổn ở Thượng Hải!” Giang Khuynh Nguyệt gượng cười và nói.