Ông ta ngẩng đầu lên nhìn Tề Đẳng Nhàn đang chậm rãi bước đến gần mình rồi mỉm cười và nói: “Cú đấm vừa rồi tên là gì thế? Chính là cú đấm mà cậu đã kết hợp với Điếu Thiềm Kình ban nãy ấy.”
“Cách mạng, cuộc cách mạng để khai trừ Triệu gia và lấy mạng đám lão tặc các người!” Tề Đẳng Nhàn nhìn ông ta với vẻ mặt không chút biểu cảm và chậm rãi nói.
“Được được được... cú đấm tốt đấy!” Hồng Thần Sách nhắm đôi mắt lại, hơi thở của sự sống dần dần biến mất.
Thấy Hồng Thần Sách đã chết, Tề Đẳng Nhàn mạnh mẽ thờ phào một hơi như đã trút bỏ được gánh nặng.
Trong hơi thở của hắn còn mang theo mùi tanh của máu tươi.
Có điều, trước đó hắn đã uống nước thánh rồi, lúc này, hắn cảm nhận được các tế bào trong cơ thể đang hoạt động rất mạnh, tốc độ hồi phục cũng rất nhanh, năng lượng thể chất đã mất đi cũng đang dần dần hồi phục.
“Nước thánh đúng thật là đồ tốt mà, đáng tiếc là sản lượng của nó quá ít, nếu như có thể cho mình một thùng thì đúng là không dám tưởng tượng...” Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ rồi lại lắc lắc đầu.
Số lượng nước thánh mà các kỵ sĩ Thánh giáo được phân phát còn có hạn chứ huống chi là một tổng giám mục như hắn.
Nếu không phải Giáo Hoàng muốn lấy hắn làm tay chân cho mình, lo ngại hắn sẽ mất mạng trong tay những kẻ dị đoan kia thì có lẽ ông ta còn không nỡ cho hắn đâu.
Lúc này Lôi Thiên Tứ mới đi ra khỏi nhà, nhìn mảng sân vườn bừa bộn, ông ta bỗng chốc lắc đầu, chỗ này đâu có giống cuộc chiến của loài người, nó giống như hai vị thần tiên trên đất liền đang đánh nhau thì đúng hơn.
Bên trong sân vườn, khắp nơi đều là hố trũng, bức tường xi măng cốt thép đổ sập hai bên và trở thành một đống đổ nát.
Những cái hố trên mặt đất trông như bị đạn pháo nổ tung vậy, gạch lát sàn bằng đá hoa cũng bị giẫm nát từng mảnh, đâu đâu cũng là dấu chân.
“Ông ta chết rồi à?” Lôi Thiên Tứ hỏi.
“Chết rồi, lạnh ngắt luôn!” Tề Đẳng Nhàn cười cười và nói với Lôi Thiên Tứ.
Lôi Thiên Tứ nói: “Chết rồi thì tốt, người như thế mà sống thì thật là đáng sợ! Ông ta đến tìm cậu chắc là cũng có ý muốn đổi mạng lấy mạng nhỉ?”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Không biết lão già này đã dùng thủ đoạn gì để tạm thời nâng cao tinh thần, nếu không thì ông ta cũng không kéo dài được như vậy với tôi đâu. Có điều, cũng may là tôi cũng có nước thánh của Thánh giáo, nếu không thì đúng thật là không thể nói chắc rằng rốt cuộc là ai sẽ chết trong tay ai đâu.”
Khi Hồng Thần Sách gặp Tề Đẳng Nhàn lần này, trạng thái thể chất và tinh thần của ông ta đều đang ở đỉnh cao, mặc dù Tề Đẳng Nhàn cũng có luyện tập trong vài ngày qua nhưng hắn chưa từng cố ý điều chỉnh, vậy nên nếu so về mặt chuẩn bị thì hắn còn tệ hơn so với Hồng Thần Sách nữa.
“Lai lịch của Hồng bang đúng thật là thâm sâu khó lường, cũng không biết ở trong Vọng Nguyệt Các còn có bao nhiêu cao thủ kiểu này nữa đây?” Lôi tổng quản nói với vẻ tràn đầy lo lắng.
“Loại cao thủ như thế này vô cùng có hạn.” Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói.
Lôi tổng quản gật đầu và nói: “Tôi đi bảo người làm đến dọn dẹp cái xác này một chút vậy!”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Đem đi thiêu đi, đoán chừng còn có thể đốt ra mấy thứ như xá lợi luôn đó, giữ lại bên người có thể trừ tà.”
“Hả?”
Lôi tổng quản bỗng chốc ngây người và cảm thấy Tề Đẳng Nhàn chỉ đang nói đùa.
Tề Đẳng Nhàn nói: “Tôi nói thật đấy!”
“Các nhà tu hành của Phật gia, sau khi đạt đến tu vi cao thâm thì sẽ có thể đốt ra được xá lợi.”
“Luyện võ cũng là một cách tu hành, đạt đến cảnh giới này rồi thì chẳng khác nào là Phật đà hay chân nhân cả, ông mang ông ta đi thiêu, chắc chắn sẽ có thể đốt ra được thứ gì đó.”
Từ trường của trời đất và vũ trụ vô cùng kỳ diệu và có thể thay đổi thông qua phong thủy, tuy nhiên, khi một người trở nên mạnh mẽ đến một mức độ nhất định, từ trường của chính người đó cũng có thể ảnh hưởng đến từ trường giữa trời và đất.
Nhìn thấy vẻ mặt do dự của Lôi tổng quản, Tề Đẳng Nhàn bật cười ha ha và nói: “Không cần lo về việc đám người Hồng Bang sẽ đến gây chuyện với mọi người đâu, nếu bọn họ dám đến gây rối, tôi sẽ giúp mọi người giải quyết! Huống chi, bây giờ Lôi gia đã rơi vào tình cảnh này rồi, còn phải lo về việc người của Hồng Bang sẽ đến gây chuyện hay sao?”