Tuyệt Thế Cường Long

Chương 1625: “Xảy ra chuyện rồi.”




 Tề Đẳng Nhàn gật đầu một cái và nói: “Chắc cũng chỉ vài ngày nữa thôi, đến lúc đó Lôi lão sẽ tổ chức một cuộc họp báo, Giáo Hoàng cũng sẽ đến đó.”  

 

 

Tôn Dĩnh Thục nói: “Nếu như anh tỏ ra phách lối như vậy, có lẽ đám người đó sẽ không vừa mắt với anh đâu, đến lúc đó, ở trong đại hội tôn giáo, chắc hẳn bọn họ sẽ nghĩ cách để mời người đến để khiến cho anh phải khó xử.”  

 

Tề Đẳng Nhàn nhún vai một cái và nói: “Tôi chẳng có gì phải sợ cả, muốn đến thì cứ đến thôi, xem xem bản lĩnh của ai lớn hơn là được rồi!”  

 

Tề Đẳng Nhàn ỷ vào việc mình có nắm đấm to và có Giáo Hoàng chống lưng nên có thể nói là muốn làm gì thì làm.  

 

Đợi đến khi trò hề kết thúc, Kamiyama Yui có thể nói là cũng khá hài lòng với kết quả đạt được.  

 

Nhưng cô ta vẫn nhìn Liễu Tông Nham Toái với ánh mắt nghiêm túc và hỏi: “Nham Toái đại sư, cái tên vừa nãy thực sự lợi hại như ông nói sao? Ông không phải là đối thủ của anh ta, thậm chí khi cộng gộp tất cả mọi người lại thì cũng không phải là đối thủ của anh ta à?”  

 

Liễu Tông Nham Toái chậm rãi gật đầu và nói: “Võ công của người này đã luyện đến mức độ mà sức người không thể địch lại, thậm chí còn đã đạt đến cảnh giới đột phá trời không luôn rồi!”  

 

“Hửm? Đánh giá của ông đối với anh ta cũng cao phết đấy! Xem ra người này thực sự rất lợi hại.” Kamiyama Yui vô thức véo lấy cằm mình và bắt đầu lẩm bẩm.  

 

“Đừng có chọc vào cậu ta, nếu không thì sẽ mất mạng đó.” Liễu Tông Nham Toái chỉ thản nhiên trả lời.  

 

Kamiyama Yui nói: “Đương nhiên tôi sẽ không đắc tội với một tên người Hoa quốc lợi hại như vậy ở trên địa bàn của người Hoa quốc. Chỉ là tôi có hơi tò mò nên mới hỏi thăm một câu vậy thôi.”  

 

Liễu Tông Nham Toái không nói gì nữa.  

 

Cảnh giới võ công của Tề Đẳng Nhàn đã đạt đến mức độ không còn phải sợ hãi bất cứ điều gì nữa rồi, cho dù có quyền thế ngập trời đến đâu, giàu nứt đố đổ vách như thế nào cũng chỉ là rác rưởi trong mắt hắn mà thôi.  

 

Nếu như hắn thực sự quyết tâm muốn giết một người thì cho dù người đó có là nguyên thủ của một quốc gia và sắp xếp cho mình một lớp bảo vệ vững như thành đồng thì cũng chẳng có chút tác dụng gì đâu.  

 

Bởi vì, cứ hễ là con người thì sẽ có sơ hở.  

 

Người đã tôi luyện võ công đến cảnh giới đó thì sẽ có thể đến không thấy hình đi không thấy bóng, luôn luôn có thể bắt được sơ hở, từ đó giết chết mục tiêu.  

 

Nghĩ đến đây, trong mắt Liễu Tông Nham Toái chợt lóe lên một tia hâm mộ, nếu như mình cũng có thể đạt đến cảnh giới võ công như vậy thì sao phải lo đại sự không thành cơ chứ?  

 

Nghĩ vậy, ông ta yếu ớt thở dài một hơi, thiên phú giữa người với người thực sự là không thể nào so sánh được, một khi đem ra để so sánh thì sẽ khiến cho người khác phải tức chết.  

 

Lúc này, Tề Đẳng Nhàn và Tôn Dĩnh Thục đã về đến biệt thự rồi, hắn nhìn phu nhân tài phiệt đang có tâm trạng vô cùng vui vẻ và theo bản năng sờ sờ cái eo của mình.  

 

Nhưng điện thoại của hắn lại vang lên vào chính lúc này, hắn cầm điện thoại lên và nhìn qua một cái, là Dương Quan Quan đang gọi đến.  

“Xảy ra chuyện rồi.” Tề Đẳng Nhàn vừa mới bắt máy, đang chuẩn bị trêu chọc vài câu thì lại nghe thấy giọng nói nặng nề của Dương Quan Quan: “Bây giờ anh đang ở đâu thế?”  

 

 

Tề Đẳng Nhàn sững sờ một lúc rồi nói: “Tôi vừa mới về đến Hương Sơn, xảy ra chuyện gì rồi?”  

 

 

Đương nhiên hắn không thể nói với Dương Quan Quan rằng mình đã về đến Hương Sơn từ hai ngày trước rồi, nếu không thì với sự thông minh của cô ấy, cô ấy sẽ rất dễ liên tưởng đến điều gì đó.  

 

 

Dương Quan Quan nói với vẻ nghiêm trọng: “Nam Nhân Nhân đã mất tích vào ngày hôm qua rồi, cửa hàng quần áo của Nam Thiến cũng bị đốt cháy vào sáng sớm ngày hôm nay...”  

 

“Nếu không phải Hoàng Kỳ Bân vừa hay có chuyện đi qua đó thì cái mạng đó của anh ta có lẽ đã không còn nữa rồi.”  

 

 

Sau khi nghe được đến đây, Tề Đẳng Nhàn bỗng chốc nổi trận lôi đình, hắn hỏi: “Lại là chuyện mà cái tên Nghiêm Động đó gây ra có đúng không?!”