Tuyệt Thế Cường Long

Chương 1624: “Không muốn cố gắng nữa”




Thấy Tề Đẳng Nhàn chuẩn bị dẫn Tôn Dĩnh Thục rời đi, Lý Toàn Chân cảm thấy vô cùng sốt ruột.  

 

 

“Tôn Dĩnh Thục, cô thực sự cứ như thế mà đi đấy à?!” Lý Toàn Chân quát lên với vẻ có chút không hài lòng.  

 

“Không thế thì sao, ở lại chui lỗ chó với mấy người à?” Tôn Dĩnh Thục quay đầu lại, bày ra vẻ mặt châm biếm và nói với giọng khiêu khích.  

 

Lý Toàn Chân nói với vẻ mặt u ám: “Cho dù có nói thế nào thì mọi người cũng có chung lợi ích mà, càng huống chi, người tạo nên xích mích với chúng ta chính là người của nước Kiệt Bành đó! Cô cứ thế mà đi thì không sợ sẽ bị người khác chỉ trích sau lưng hay sao?”  

 

Tôn Dĩnh Thục nghe đến đây thì không nhịn được mà cười phá lên.  

 

“Lý công chúa đang nói đùa cái gì đấy?”  

 

“Ban nãy chính Han Jung-myung đã tự nhảy ra và nói rằng nếu như ông ta thắng rồi thì các người sẽ mặc kệ tôi mà.”  

 

“Bây giờ tôi muốn đi thì cô lại nói là tôi sẽ bị người khác chỉ trích sau lưng à?”  

 

“Có làm chó cũng chưa chắc sẽ có tiêu chuẩn kép như cô đâu nhỉ!”  

 

Tôn Dĩnh Thục nhìn Lý Toàn Chân với ánh mắt giễu cợt và lắc lắc đầu.  

 

Sắc mặt của Lý Toàn Chân đã bị câu nói này làm cho trở nên khó coi, cô ta cắn răng và nói: “Mọi người đều là người của Tài Phiệt Thượng Tinh, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu! Tôi khuyên cô hãy suy nghĩ thật kĩ cho đại cục đi.”  

 

Tề Đẳng Nhàn cũng cảm thấy cách làm của Tôn Dĩnh Thục là vô cùng đúng đắn, ban nãy khi Han Jung-myung nhảy ra, đám người của Tài Phiệt Thượng Tinh này đã lập tức phân biệt đối xử với Tôn Dĩnh Thục và mong chờ được xem cô ta bị bẽ mặt.  

 

Bây giờ Tôn Dĩnh Thục vùng ra được rồi thì Lý Toàn Chân lại bắt đầu lấy đại cục ra để nói, đúng thật là vô cùng ghê tởm mà.  

 

“Có phúc cùng hưởng? Có họa cùng chịu? Nói đùa cái gì đấy, người phải chui lỗ chó cũng đâu có phải là tôi, tôi có họa gì mà phải chịu cơ chứ?”  

 

“Ban nãy chẳng phải Han Jung-myung rất có tự tin hay sao, chẳng phải các người cũng muốn nhìn tôi bẽ mặt hay sao?”  

 

“Tạm biệt nhé, tôi không đi tiếp các người được đâu!”  

 

Tôn Dĩnh Thục cười khẩy một cái rồi kéo tay Tề Đẳng Nhàn và đi thẳng ra bên ngoài.  

 

Tề Đẳng Nhàn khẽ giọng hỏi: “Không ở lại xem bọn họ chui lỗ chó à?”  

 

Tôn Dĩnh Thục bèn nói: “Nếu như thực sự làm như vậy thì chẳng khác nào là lật mặt với bọn họ cả. Bọn họ ỷ vào việc nhiều người để bắt nạt tôi, tôi không dám nói gì cả, nhưng nếu như tôi ở lại hóng hớt thêm nữa thì thực sự sẽ có chút không hay!”  

 

Tề Đẳng Nhàn ồ một tiếng rồi cũng không nói gì nữa.  

 

“Anh thực sự cho rằng bọn họ sẽ chui lỗ chó sao? Lý Toàn Chân nhất định sẽ đẩy mấy người khác ra để mất mặt thay, cô ta chắc chắn sẽ không chịu chui qua đó đâu.”  

 

“Hơn nữa, bắt bọn họ phải chui lỗ chó cũng không phải là mục đích cuối cùng của Kamiyama Yui, thứ mà cô ta muốn chỉ đơn giản là lợi ích mà thôi.”  

Nếu như Lý Toàn Chân có những nhượng bộ thích hợp thì Kamiyama Yui cũng sẽ không ép buộc cô ta đến chết.”  

 

 

Tôn Dĩnh Thục đã nhìn được rất rõ những chuyện kiểu này nên đã giải thích như vậy với Tề Đẳng Nhàn.  

 

 

Tề Đẳng Nhàn nghe xong thì cũng khẽ gật đầu, những người khác của Tài Phiệt Thượng Tinh có như thế nào thì cũng có liên quan quái gì đến hắn đâu, chỉ cần Tôn Dĩnh Thục không bị ảnh hưởng gì là được rồi.  

 

 

Hắn vẫn còn ý định “không muốn cố gắng nữa” cơ mà, hắn không thể nào để cho Tôn Dĩnh Thục bị đám người đó kéo xuống được.  

 


“Kích thước của Tàu thuyền Lôi thị vốn dĩ cũng không hề nhỏ, có thể chiếm được một phần trong số đó cũng đã là lợi ích to lớn rồi.” Tề Đẳng Nhàn cười cười: “Có điều, nếu như đám người đó muốn cắt thịt và chẻ xương của Lôi gia thì không dễ dàng đến như vậy đâu.”  

 

 

Tôn Dĩnh Thục quay đầu sang nhìn hắn một cái và nói: “Chắc là Giáo Hoàng sắp đến Hương Sơn rồi nhỉ?”