Tuyết Mùa Đông Không Lạnh

Chương 9: Mỹ nữ chuyển đến




Đến gần giờ vào học, Bặc Tuyết cùng các bạn khác vào lớp, cô không nhìn An Diệp, mà thẳng tiến về chỗ ngồi của mình.

"Mọi người lấy sách ra đọc đi, bây giờ là giờ tự học buổi sáng, ai đang làm bài tập hoặc ăn sáng thì tạm gác lại nhé." Bặc Tuyết lấy sách bước lên bục, nói. Sau đó những người đang ăn sáng hay làm bài đều để sang một bên, lấy sách ra đọc.

"Ôi, Bặc Tuyết oai thật đấy," Từ Tuấn ghé sát An Diệp nói khẽ.

"Từ khi nào cậu quen thân với cô ấy thế, tớ bảo này, đừng trêu cô ấy…." An Diệp lạnh lùng nhìn anh ta.

"Ôi dào, tớ chỉ thấy lớp trưởng dễ thương thôi mà, nói như cô ấy là người nhà cậu vậy." Từ Tuấn nói không quan tâm.

"Đừng có đem thói nũng nịu với bố mẹ áp dụng vào tớ." An Diệp né Từ Tuấn, mặt đầy chê bai.

"An Diệp, Từ Tuấn, hai người không muốn học thì ra ngoài, đừng làm phiền các bạn khác." Từ Tuấn giả vờ đánh An Diệp thì bị một giọng nói đột ngột cắt ngang.

An Diệp ngước nhìn Bặc Tuyết trên bục, gật đầu, rồi lấy sách ra. Từ Tuấn cười toe toét với Bặc Tuyết rồi cũng lấy sách.

"Reng reng reng" tiếng chuông tan học vang lên, các bạn lại bận rộn, người làm bài tập, người ăn sáng, Bặc Tuyết nhắc nhở tổ trưởng thu bài. Cô đến chỗ hai người, nói với họ đang ngồi yên: "Hai người không nộp bài à?"

Từ Tuấn liếc An Diệp, đứng dậy chậm rãi: "Hôm qua bị cậu kéo đi chơi, không mang bài về nhà được."

"Tớ kéo cậu đi chứ có bảo cậu không mang bài đâu, bây giờ không nộp được lại đổ cho tớ, tớ có làm bài đấy chứ." Nói rồi liền lấy vở ra từ hộc bàn.

Từ Tuấn há hốc mồm nhìn An Diệp, lẩm bẩm: "Mắt tớ có vấn đề à, cậu làm bài tập sao?"

An Diệp cười nhìn Bặc Tuyết, có vẻ như nói tôi nghe lời cậu mà làm bài đấy. Bặc Tuyết lãnh đạm nhìn nụ cười của An Diệp: "Thôi, hôm nay tha cho hai người, từ bây giờ, hai người phải nộp bài đúng giờ, không được làm ảnh hưởng thi đua của lớp."

Nhìn cô gái chậm rãi ra khỏi lớp, An Diệp sờ sờ mũi, anh thật sự không hiểu cô nghĩ gì, nhất định phải lạnh nhạt với anh như vậy sao?

"Trời ơi, cô gái vừa rồi xinh quá, giống hệt búp bê Barbie vậy, giọng nói cũng hay ghê." Học sinh A nói với B trong lớp, "Thật hả, cậu thấy ở đâu vậy?" C hỏi. "Trong văn phòng đấy, tôi cũng thấy." Một học sinh khác xen vào. Bặc Tuyết vừa vào đã thấy các bạn trong lớp xì xào từng nhóm, cô nhíu mày, không để tâm đi về chỗ.



Hạ Giai Giai bên cạnh ghé sát lại, lên tiếng: "Tiểu Tuyết này, cậu vào văn phòng có gặp thiên thần Barbie trong truyền thuyết kia không?"

Bặc Tuyết gật đầu "Là một cô bạn rất xinh đẹp. Cô ấy sắp chuyển vào lớp chúng ta."

"Wow, ra là mỹ nhân sắp chuyển vào lớp mình à, lớp trưởng vừa nói đấy." Không rõ là ai thình lình reo to, cả lớp bỗng náo động.

Bặc Tuyết lắc đầu, mọi người là vậy, luôn đối xử nồng nhiệt với các cô gái xinh đẹp. Hy vọng cô gái kia không làm bọn họ thất vọng, Bặc Tuyết nghĩ đến cô gái mong manh trong văn phòng, mỉm cười rồi không nói gì nữa.

Đến giờ học, thầy giáo dẫn một nữ sinh vào lớp, nói với các bạn: "Mọi người, đây là học sinh mới chuyển tới, tên là Chu Mạn Mạn, là em họ của Từ Tuấn, mọi người chào đón nhé."

Tiếng vỗ tay vang lên khắp nơi, mọi người nhìn cô gái kia, Bặc Tuyết cũng nhìn sang, ấn tượng đầu tiên của cô về cô gái này là thanh lịch, bởi vì cô ta cao ráo, có chiều cao mà các bạn nữ đều ao ước. Da trắng, nhan sắc tinh tế, cũng không lạ gì khi các bạn nam đều hào hứng với cô ta đến thế, ngay cả Bặc Tuyết cũng nghĩ nếu là con trai, mình cũng sẽ thích một cô gái như vậy.

Bặc Tuyết nhìn các bạn nam say mê ngắm Chu Mạn Mạn, bỗng quay đầu nhìn về phía cửa sau lớp học, thấy An Diệp cúi đầu xuống bàn hướng về phía cửa trước, cô bật cười, anh đang bận ngủ gục đấy sao... Cảm nhận có ánh mắt nhìn mình, An Diệp ngẩng đầu lên nhìn về phía trước, chỉ thấy bóng lưng Bặc Tuyết vội vã quay đi. An Diệp mỉm cười, cô ấy vẫn còn quan tâm đến mình đấy chứ…

Sau giờ học, đám nam sinh ùa về phía Chu Mạn Mạn, các nữ sinh không khỏi xì xầm: "Chỉ xinh hơn tí thôi mà, giọng nói eo ẻo, nghe tóc gáy tôi dựng hết cả lên." Nghe lời bỉ bạ của các bạn gái, Bặc Tuyết nhìn về phía Chu Mạn Mạn, thấy cô ấy lịch sự trả lời từng câu hỏi của mọi người, tuy giọng hơi ngọng nhưng cũng không tệ, Bặc Tuyết nghĩ thế.

Lúc này, không rõ Chu Mạn Mạn nói gì mà các nam sinh tản ra hết. "Từ Tuấn, em đến rồi đấy, anh còn không chào đón em à, dù sao cũng là anh trai của em mà." Chu Mạn Mạn đi về phía Từ Tuấn và An Diệp. Bặc Tuyết thấy dù Chu Mạn Mạn nói chuyện với Từ Tuấn nhưng mắt luôn nhìn chằm chằm vào An Diệp, không lẽ Chu Mạn Mạn thích An Diệp? Không thể nào chứ, họ từng gặp nhau trước đây sao? Tuy vậy, hai người thật sự rất xứng đôi, ngay cả bản thân Bặc Tuyết cũng thấy họ là một cặp trai tài gái sắc.

Chua xót bỗng dâng lên trong lòng, Bặc Tuyết quay đi không nhìn nữa, nhưng tiếng nói vẫn vọng lại, "Chu Mạn Mạn, em còn biết anh là anh trai à, gọi tên anh thẳng thừng thế, em gan ghê đấy." "Trời ạ, anh chỉ lớn hơn em có một phút thôi mà, hơn nữa anh có đâu có vẻ anh trai chút nào, còn trẻ con hơn em nữa là." Chu Mạn Mạn nói không quan tâm. Có vẻ mình nghĩ nhiều quá, Bặc Tuyết cười lắc đầu, hai anh em họ thân thiết thật đấy.

"Anh Diệp, anh nghĩ sao, Từ Tuấn không có chút dáng vẻ anh trai gì phải không?" Giọng nói dịu dàng của cô gái vang lên, khác với giọng hơi hung hăng ban nãy, lúc này cô ta thật đáng yêu lại có chút nghịch ngợm.

Nghe thấy câu nói này Bặc Tuyết giật bắn mình, làm rơi cặp xuống đất mà không hề hay biết. Cô ta gọi “anh” sao? Cái từ mà cô suýt thốt ra khi gặp anh lần đầu, từ đó mỗi lần nhìn thấy anh đều không nhịn được mà nhớ lại cách cô đã gọi anh hàng ngàn lần, giờ đây, một cô gái khác đã gọi ra mà không cần do dự, tại sao, tại sao lòng cô lại đau như thế?

"Mạn Mạn, đừng nghịch nữa, em chuyển sang trường này mà không nói với các anh gì cả, đừng nói anh giận, anh em cũng giận đấy, sao lại giấu anh em vậy?" Giọng nói dịu dàng vọng lại từ xa, Bặc Tuyết cắn chặt môi, ra là cô nghĩ nhiều rồi, bao năm qua, đã có người tốt hơn cô ở bên anh, vậy mà cô vẫn hy vọng có thể quay lại như xưa.

Ha ha, cô chưa từng nghe anh nói chuyện với giọng điệu dịu dàng như thế, ấn tượng của cô về anh luôn là người khó gần, lạnh lùng ít nói, thì ra chỉ với những người anh không có tình mà thôi, Bặc Tuyết cảm thấy có gì đó trong lòng sụp đổ…