Tuyết Mùa Đông Không Lạnh

Chương 8: Lời xin lỗi muộn màng




Sáng hôm sau, khi Bặc Tuyết đến trường, từ xa đã nhìn thấy đèn lớp mình bật sáng, lạ thật, bình thường cô luôn là người đầu tiên đến lớp mà, hay là hôm qua quên tắt đèn?

Bặc Tuyết chạy thục mạng vào lớp, nhưng thấy trong lớp đã có người, "Cậu đến rồi." Thiếu niên kia mỉm cười chào cô.

"An Diệp, chẳng lẽ cậu dậy sớm đến làm bài tập sao?" Bặc Tuyết ngạc nhiên.

"Ha ha, quả nhiên là học sinh giỏi, tôi đâu có rảnh rỗi dậy sớm làm bài tập chứ." Thiếu niên nói rồi liền đi đến bên cạnh cô.

"Tôi thấy cậu thường đến sớm nên cố tình dậy sớm xem có thể nói chuyện riêng với cậu không, à không có ý gì đâu, tôi hôm qua làm cậu khóc, đến để xin lỗi cậu đấy. Tôi không giống Từ Tuấn, không có thói quấy rối con gái, cậu bỏ qua cho tôi nhé." An Diệp nói thẳng thắn.

Bặc Tuyết thấy dáng vẻ không quan tâm của anh, thở dài: "Tôi không để bụng đâu, lời cậu nói với tôi chẳng đáng để tâm, tôi cũng không khóc, chỉ là hôm qua tôi mệt thôi, để cậu hiểu lầm, thật xin lỗi."

An Diệp nghe cô gái nói xong, nhíu mày, "Cậu thường bị bắt nạt à, những năm qua, cậu sống thế nào?"

Chính An Diệp cũng không nhận ra giọng anh đã trở nên dịu dàng hơn.

"Còn sống thế nào nữa, hôm đó đứng ngoài cửa nhìn thấy cậu là lần cuối cùng tôi về nhà cũ, cũng giống cậu, tôi cũng không bao giờ quay lại nơi chúng ta sống thời thơ ấu nữa." Bặc Tuyết nói, cố gắng nói với giọng thản nhiên khi đi về chỗ ngồi.

An Diệp nhớ lại cô bé anh thấy hôm đó, anh tưởng cô ấy rất hạnh phúc, anh tưởng cô chế nhạo anh khoe khoang gia đình hạnh phúc của mình, nhưng hóa ra anh đã nhầm.

"Vậy những năm qua cậu sống thế nào, sao lại đến thành phố B?", giọng nói thiếu niên dường như càng trở nên dịu dàng hơn. "Tôi được bà ngoại đón về sống cùng bà, nhà bà ngoại ở thành phố B, những năm qua, tôi sống cùng bà ngoại, bà ấy rất tốt với tôi, cuộc sống của tôi không khổ cực như cậu tưởng đâu, cậu không cần thương hại tôi, con người sống không nhất thiết phải quan tâm đến suy nghĩ của người khác, chỉ cần bản thân cảm thấy vui vẻ là được."

An Diệp nghe câu nói cuối của Bặc Tuyết thì giật mình, anh biết bạn cùng lớp hay bàn tán về hoàn cảnh của anh, nhưng đó cũng không phải là điều anh có thể lựa chọn. Thì ra cô ấy nhìn anh không giống với người khác!

"Sau khi ba mẹ ly hôn, tôi theo mẹ về thành phố B. Ban đầu tôi và mẹ rất vất vả, mẹ phải đi làm và đưa đón tôi đi học, sau đó có một chú thường xuyên đến thăm mẹ con tôi, ông ấy rất tốt, là bạn cũ của mẹ, lúc đó tôi còn nhỏ nhưng cũng nhận ra ông ấy thích mẹ, tôi từng hỏi mẹ có định lấy ông ấy không, mẹ bảo mẹ chỉ yêu ba, 2 năm sau mẹ nghe nói ba tôi tái hôn nên cũng lấy chú ấy, giờ là ba dượng của tôi."

Nhìn cô gái chăm chú lắng nghe mình nói, An Diệp cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn nhiều, nụ cười chân thành hiện lên trên khuôn mặt đẹp trai của anh. Bặc Tuyết nhìn nụ cười của thiếu niên kia, cả lớp học dường như bừng sáng, cô cũng bị nụ cười ấy mê hoặc, chăm chú nhìn anh.

"Nhìn tôi đẹp trai cũng không nên nhìn đến ngây ngốc như thế chứ." Bỗng có tiếng cười vang lên, thiếu nữ giật mình tỉnh lại, nhưng không hề lúng túng: "Chỉ có gương mặt đẹp thôi chứ ba dượng làm hiệu trưởng mà điểm số vẫn tụt hậu như vậy..." Nghe cô gái nói về mình mà không hề đỏ mặt, An Diệp bĩu môi: "Tại tôi không thích học thôi, cậu học giỏi là cậu giỏi rồi, được chưa."



Nói xong anh lại cúi xuống nhìn kỹ khuôn mặt cô: "Sao mặt cậu lại thế, cậu cứ dùng tóc che mãi chưa thể xem kỹ, sao trên mặt cậu có vết đỏ này?"

Bặc Tuyết vén tóc lên, lộ rõ một vết bớt đỏ không lớn không nhỏ trên mặt: "Vết này từ nhỏ đã có rồi, từ từ to dần lên, che đi cho đỡ bị người khác nhìn."

An Diệp gãi gãi mũi rồi rút đầu lại: "Tôi chỉ tò mò thôi, cậu đừng nghĩ nhiều, vì tôi nhớ lúc nhỏ cậu không có vết này."

Bặc Tuyết gật đầu: "Đúng vậy, tôi chỉ mới có vết này từ lúc 5 tuổi, đã quen với nó lâu rồi, người bình thường ai cũng tò mò, cậu cũng không ngoại lệ."

Vẻ tự nhiên giả tạo của Bặc Tuyết khiến An Diệp hơi bối rối, anh không nên hỏi cô trực tiếp như vậy, con gái ai cũng để ý đến ngoại hình của mình. Anh huơ tay: "Cậu đừng lo, vết nhỏ thế chắc chắn có thể xóa được, ngành y tế thẩm mỹ bây giờ rất phát triển, mẹ tôi quen mấy bác sĩ thẩm mỹ giỏi, rảnh rỗi tôi sẽ đưa cậu đi gặp họ."

Thấy vẻ lo lắng của An Diệp, trong lòng Bặc Tuyết chợt thấy hụt hẫng, ra là anh ấy vẫn quan tâm đến ngoại hình của cô, cũng phải, ai mà không thích người đẹp chứ, ngoại hình của cô, không làm anh sợ thì đã là tốt rồi.

Cô thở dài: "Khỏi cần cậu lo, việc của tôi tôi tự biết, hiện tại tôi chỉ muốn tập trung vào học tập, xinh đẹp hay không không quan trọng với tôi, cái vết này còn có lợi điểm nữa đấy, nó giúp tôi nhìn rõ nhiều người, chỉ những người thực sự yêu thương mới không ghét bỏ ngoại hình của tôi, suy nghĩ của người khác tôi không thể kiểm soát được, tôi chỉ có thể cố gắng không để tâm đến."

Nhìn khuôn mặt mạnh mẽ của cô gái, An Diệp rất hối hận, liệu anh có nói sai điều gì nữa không.

Bặc Tuyết nhìn đồng hồ tay rồi nói với anh: "An Diệp, cậu về chỗ đi, sắp tới giờ tự học rồi, cậu về làm bài tập đi, dù ba cậu là hiệu trưởng nhưng việc học của cậu cũng không thể bỏ bê."

"Này, đừng tưởng cậu là lớp trưởng thì ghê gớm lắm đấy nhé, tôi nói rồi tôi không thích học, tôi chỉ thích vẽ vời, nhưng dượng tôi bảo phải học xong cấp 2 mới được học vẽ, nên tôi chỉ có thể cố gắng vượt qua cấp 2 thôi."

Bặc Tuyết nghe xong cảm thấy tức giận: "Cậu nói cậu đang học cấp 2 một cách cầm chừng à, cậu muốn học vẽ thì không ai cản, nhưng nếu không học phổ thông thì sao lên được cấp 3, cậu định dựa dẫm quan hệ của hiệu trưởng để vào hả, cậu thay đổi từ khi nào thế, thật khiến người khác khinh thường, hồi nhỏ cậu ít nói ít cười nhưng luôn nghe lời ba mẹ, luôn cố gắng mà?"

"Cậu cũng nhắc tới hồi nhỏ rồi đấy, bây giờ tôi đã có thêm một người cha dượng có địa vị, còn có thể thế nào nữa." An Diệp nói buồn bã.

"Đã thế thì cậu cần thay đổi bản thân đi chứ, học giỏi hay học kém không quan trọng, quan trọng là cậu không thể mang tâm thái lười biếng. Bặc Tuyết tôi, ghét nhất kiểu người như cậu, cậu muốn sống như vậy thì tùy, chỉ là từ giờ tôi sẽ coi như không quen cậu." Cô gái nói xong liền rời khỏi lớp.

Lớp học trống trơn chỉ còn một mình An Diệp, anh cúi đầu suy nghĩ lời cô nói, có lẽ anh thực sự không nên buông thả bản thân vì hoàn cảnh gia đình.