"Không về được rồi, có lẽ phải ở lại đây nghỉ tầm một tuần." Thịnh Thừa Dương nói với Giản Hi.
"Tận một tuần sao?"
Giản Hi hơi ngạc nhiên, nếu đúng là như vậy, chẳng phải cô sẽ phải cùng Thịnh Thừa Dương ăn ở bên nhau suốt bảy ngày, bảy đêm? Nghĩ đến việc mỗi tối đều sẽ ôm nhau ngủ như đêm qua, cô không khỏi cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.
"Đúng vậy, đừng lo, chỉ cần có thể xuống núi, anh sẽ lập tức đưa em về ngay."
Thịnh Thừa Dương rửa mặt xong, mặc chỉnh tề, chuẩn bị ra ngoài. "Anh đi mua bữa sáng, em ở trong này đừng ra ngoài, lạnh lắm, không cẩn thận dễ bị cảm, mà trên núi lại không dễ mua thuốc."
"Ừm, dạ được rồi." Giản Hi gật đầu.
Thịnh Thừa Dương dặn dò vài câu, Giản Hi ngoan ngoãn gật đầu đồng ý từng cái một. Thấy vậy, anh mới yên tâm đẩy cửa đi ra ngoài.
Hơn hai mươi phút sau, Thịnh Thừa Dương quay lại, mang theo bữa sáng. Trên người anh vẫn còn vương vài bông tuyết, trên vai cũng đã ướt một mảng lớn vì tuyết tan.
"Anh sắp bị đông lạnh chết rồi đây, mau đến ăn sáng đi."
Thịnh Thừa Dương bày bữa sáng lên bàn, hầu hết đều là món Giản Hi thích. Chỉ nhìn thôi cũng đủ biết anh đã phải chạy qua mấy cửa hàng mới mua được những món này.
"Lát nữa em cởi đồ ra, anh sẽ giúp em giặt," Thịnh Thừa Dương nói. "Chúng ta sẽ ở đây một tuần, mà hôm qua ra ngoài lại không mang quần áo dự phòng, nên bộ em đang mặc, anh sẽ giặt sạch cho em."
Sáng nay, khi đi mua bữa sáng, Thịnh Thừa Dương còn cố ý hỏi chủ quán xem gần đó có cửa hàng nào bán quần áo không. Nhưng chủ quán bảo là không có, trên núi chỉ bán mấy món đồ nhỏ xinh thôi.
"Không lẽ phải cởi hết hả?" Giản Hi tròn mắt, vẻ mặt bối rối, "Cái này... không được đâu."
Giản Hi thẹn thùng muốn chết. Tối qua cô ngủ quá say, đến khi tỉnh dậy thì đồ bên trong đã ướt đẫm mồ hôi.
Đúng là không thể mặc cả tuần được, cần phải giặt sạch và hong khô mới có thể mặc lại.
Nhưng còn nội y, sao có thể để Thịnh Thừa Dương giặt nội y cho mình được chứ? Hơn nữa, nếu phải cởi hết quần áo, chẳng phải là cô sẽ trần trụi trước mặt anh sao?
Trời ơi!
Chỉ cần nghĩ đến thôi đã khiến cô muốn trốn cho đỡ xấu hổ rồi!
"Em ngủ hôm qua mặc quá nhiều, quần áo đều ướt đẫm. Nếu không giặt sạch sẽ rồi hong khô thì dễ bị cảm lạnh,"
Thịnh Thừa Dương cố thuyết phục Giản Hi.
"Nhưng em có thể tự giặt mà!" Giản Hi vội vàng đáp, "Em đã quen làm việc này từ nhỏ, quần áo của mình hay của cậu em, em đều tự giặt hết."
"Cái tên khốn đó còn dám để em giặt quần áo?" Thịnh Thừa Dương lập tức chuyển trọng điểm, "Tên lưu manh này là tay chân tàn tật hay sắp tắt thở, mà lại bắt một cô bé như em đi giặt quần áo cho hắn?"
Giản Hi nhìn thấy bộ dạng phẫn nộ của Thịnh Thừa Dương. Không ngờ rằng những lời mình vừa nói lại có sức mạnh lớn như vậy, trực tiếp khiến cho cảm xúc bình tĩnh của Thịnh Thừa Dương bồng chốc bùng nố.
"Đừng có mắng, chuyện đó đã là lâu rồi," cô nói, "Hơn nữa, em cũng đã rất lâu không gặp người đó rồi."
Giản Hi lúc này mới chợt nhớ ra, từ khi ở cùng Thịnh Thừa Dương, cô đã không còn gặp người cậu lưu manh đó
ทนีล.
"Loại người này tốt nhất không bao giờ gặp."
"Hi Hi, anh đã nói sẽ chăm sóc em. Loại chuyện giặt quần áo này đương nhiên là anh làm. Em cứ cởi quần áo đi, trong phòng ấm như vậy, cả đêm chắc chắn sẽ khô mà."
"Cái kia ~ ~ em muốn tự mình giặt nội y, ý chỉ là cái đó, nội y bên trong." Giản Hi thẹn thùng nói.
Nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng của cô, Thịnh Thừa Dương hiểu ý, cũng không cố gượng ép. Anh gật đầu đáp ứng.
"Được rồi, vậy em đưa áo lông và áo sơ mi cho anh, đợi lát nữa anh sẽ giặt."
Sau khi hai người ăn sáng xong, thừa dịp thời gian rảnh rỗi, Thịnh Thừa Dương tranh thủ dạy Giản Hi một vài bài toán áp dụng.
Toán luôn là điểm yếu của Giản Hi. Các môn học khác của cô thành tích đều rất tốt. Nhưng thầy giáo đã từng nói rằng nếu muốn vào trường đại học tốt, cô cần phải cải thiện điểm số môn toán để có nền tảng vững chắc hơn.
Vì vậy, Thịnh Thừa Dương thường giúp Giản Hi ôn tập môn toán. Anh giảng đề một cách rất rõ ràng, và với khả năng tiếp thu tốt của Giản Hi, mỗi lần học đều mang lại hiệu quả.
"Đề bài dạng này đã xuất hiện trong kỳ thi đại học năm ngoái, điểm mấu chốt là nó có rất nhiều bẫy. Chỉ cần em cẩn thận đọc đề, thì đối với em sẽ không khó đâu."
Mỗi lần Thịnh Thừa Dương giải xong đề, anh còn thường tổng kết cho Giản Hi những chỗ dễ sai trong các loại đề.
Giọng nói của anh ấm áp, nhẹ nhàng, và có khi, nếu Giản Hi không hiểu một vài chỗ, anh cũng không hề giận.
Dường như anh luôn mang một sự kiên nhẫn bẩm sinh với cô, không bao giờ nổi giận hay làm khó cô.
"Thầy giáo Thịnh thật sự rất lợi hại, có người thầy như anh luôn bên cạnh, em nhất định có thể thi vào đại học với thành tích tốt!"
"Đó là vì Hi Hi thông minh," Thịnh Thừa Dương mỉm cười đáp. "Có một học sinh thông minh như em, thật là phúc phận của anh trong ba đời."
Thời gian trôi qua nhanh chóng khi hai người trò chuyện về bài tập. Sau bữa trưa, Thịnh Thừa Dương bắt đầu giúp
Giản Hi giặt quần áo.
Điều kiện sinh hoạt ở đây khá hạn chế, không có máy giặt, vì vậy Thịnh Thừa Dương đáng thương vô cùng phải tự giặt tay.
Anh làm việc không mấy thành thạo, bởi vì từ nhỏ sống trong nhung lụa, Thịnh Thừa Dương chưa từng phải tự mình giặt quần áo. Tuy nhiên, anh là người thông minh, chưa thấy qua heo chạy nhưng ăn qua thịt heo, nên dần dần cũng tìm được cách làm.
Khi Thịnh Thừa Dương treo quần áo sạch sẽ lên, Giản Hi cũng đã giặt xong đồ của mình. Mặc dù toàn bộ quần áo đều đã giặt sạch, nhưng giờ đây cô chỉ quấn mình trong một chiếc khăn tắm, điều này khiến cô cảm thấy hơi bối rối.
Thẹn thùng khẳng định là thẹn thùng, nhưng cô còn phải ở trước mặt Thịnh Thừa Dương biểu hiện ra mình rất thoải mái, không có chuyện gì, bằng không sẽ càng thêm xấu hố.
Tại vì, Thịnh Thừa Dương cũng không khác gì cô, anh chỉ dùng khăn tắm quấn quanh nửa người dưới. Nửa thân trên cơ bắp rắn chắc mà bại lộ ở trước mặt cô, nhưng anh không hề thấy ngại ngùng hay xấu hổ.
Cả buổi chiều và buổi tối, Giản Hi đều cuộn mình trong chăn, như vậy ít nhiều cũng cảm thấy đỡ xấu hổ hơn một chút. Nhưng đây không phải là giải pháp lâu dài. Thời gian trôi qua nhanh chóng, đêm đã đến. Cô muốn quấn mình lại cho kín đáo, nhưng chiếc khăn tắm lại không đủ lớn để đáp ứng điều đó!
"Hi Hi, khuya rồi, ngủ đi!"
Thịnh Thừa Dương vui vẻ chuẩn bị lên giường, nhưng vẻ mặt của anh không giống như là người có ý định tốt.
"Quần áo khô chưa anh?" Giản Hi ôm một chút hy vọng cuối cùng, ánh mắt chờ mong nhìn về phía anh.
Thịnh Thừa Dương quay lại, sờ những bộ quần áo treo trên giá.
"Chưa khô, sáng mai dậy chắc sẽ khô thôi, đêm nay cứ như vậy trần trụi mà ngủ đi!"
Lời nói này không chỉ khiến khuôn mặt Giản Hi đỏ bừng, mà toàn bộ cơ thể cô cũng cảm thấy xấu hổ đến mức muốn bốc lửa.