"Hi Hi, em đừng nghe hai người họ nói bừa! Ba mẹ anh kết hôn từ khi còn trẻ, họ không nhịn được mà làm mấy chuyện vui sướng, giờ lại đến đây tẩy não chúng ta. Em xem có hợp lý hay không?"
Thịnh Thừa Dương quyết định tẩy não ngược Giản Hi. Nếu những lời của ba mẹ anh thật sự để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng cô như thế, thì đến lúc đó anh muốn ăn tiểu nha đầu này sẽ càng khó khăn hơn.
Tuy rằng anh không phải cầm thú, nhưng cũng không có nghĩa là Thịnh Thừa Dương anh là một Liễu Hạ Huệ!
Chờ đến khi Giản Hi trưởng thành, thành niên, việc thân mật và ôm ấp vẫn nên diễn ra theo kế hoạch bình thường.
"A di chac chan la vi tot cho em ma thoi."
Giản Hi thật sự tín nhiệm Bạch Hướng Vân, vì a di đối với cô rất tốt.
"Vậy chẳng lẽ anh không vì tốt cho em sao?" Thịnh Thừa Dương làm bộ giận, "Hi Hi, thật là không có lương tâm!
Anh hết lòng hết dạ vì em, nhưng em lại luôn đề phòng anh, thật là khiến người ta thương tâm quá đi."
"Thịnh Thừa Dương, anh đủ rồi đó! Nếu như em thật sự đề phòng anh, làm sao em có thể để anh lên giường của
em chu?"
Giản Hi phát hiện, hiện tại Thịnh Thừa Dương thật sự ngày càng biết cách giả vờ đáng thương trước mặt cô, đôi khi trông như một đứa trẻ vậy.
"Vậy lên giường của Hi Hi, có phải hay không chính là người của Hi Hi rồi?" Thịnh Thừa Dương không biết xấu hổ, ôm Giản Hi và hôn mạnh vào má cô.
"Anh muốn làm gì?"
Giản Hi bị hôn đến mơ mơ màng màng. Cô không đủ sức chống cự, mỗi khi Thịnh Thừa Dương hôn, cô lại lo lắng rằng mình sẽ không kiềm chế được bản thân, những thứ nên cởi cũng đều cởi.
"Không làm gì cả, đừng sợ." Thịnh Thừa Dương trấn an chú mèo con đang xao động trong lòng ngực anh. "Anh sẽ không làm gì cả, chỉ cần em ngoan ngoãn nằm yên, đừng lộn xộn."
"Vậy thì anh cũng đừng lộn xộn. Nếu anh không lộn xộn, thì em cũng sẽ không."
"Được được, anh sẽ không làm phiền em. Không còn sớm nữa, mau nghỉ ngơi đi!"
Thịnh Thừa Dương nhẹ nhàng vỗ về lưng Giản Hi, giúp cô nhanh chóng an tâm và đi vào giấc ngủ.
"Ừm, được rồi."
Giản Hi tựa đầu vào ngực Thịnh Thừa Dương, cảm nhận được mùi hương nhàn nhạt dễ chịu của anh. Trước kia cô không để ý, nhưng giờ đây cô nhận ra rằng mùi hương này có tác dụng an thần.
Rất nhanh, khi Giản Hi trong ngực bắt đầu hô hấp đều đặn, Thịnh Thừa Dương biết cô đã ngủ say.
Anh nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô qua lớp áo, một chốc lát cũng không nỡ bỏ tay ra.
Nhiều năm trôi qua, mỗi khi chạm vào Giản Hi, anh mới thực sự cảm nhận được rằng cô đã trở lại bên mình.
Nhiều đêm, Thịnh Thừa Dương tỉnh dậy giữa cơn ác mộng. Anh thường mơ thấy ngôi mộ nhỏ trên núi hoang, cảnh tượng trong mơ thật đến mức ngay cả những bông hoa dại mọc xung quanh mộ cũng hiện lên rõ ràng trong tâm trí anh.
Mỗi khi như vậy, anh sẽ như điên lao vào phòng Giản Hi, xác nhận rằng cô vẫn còn ở đó. Anh dùng tay sờ lên gương mặt cô, cảm nhận được nhiệt độ cơ thế và lắng nghe nhịp hô hấp của cô. Chỉ khi đó, cảm xúc của anh mới từ từ lắng xuống.
Sau đó, anh sẽ ngồi ngẩn ngơ bên mép giường của Giản Hi, lặng lẽ nhìn cô mà không làm gì cả. Anh chăm chú vào khuôn mặt cô, đôi mắt không nỡ chớp một lần. Cho đến khi ánh sáng mặt trời bắt đầu chiếu rọi, anh mới nhẹ nhàng ra khỏi phòng Giản Hi.
Thịnh Thừa Dương nghĩ đến đây, lại ôm Giản Hi chặt hơn vào lòng. Dưới ánh trăng, anh mơ hồ thấy được khuôn mặt đẹp của cô.
Không do dự, anh cúi đầu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán Giản Hi.
"Thực xin lỗi." Anh thấp giọng nói.
Ba chữ này đã đè nén trong lòng anh thật lâu. Ở kiếp trước, anh từng quỳ trước mộ Giản Hi, sám hối không biết bao nhiêu lần. Dù anh có khóc lóc, có hối hận thế nào, đáp lại anh chỉ có tiếng gió lạnh vờn quanh phần mộ.
"Bảo bối, thật sự xin lỗi, là anh đã sai." Anh thì thầm nói.
"Ân ~~"
Trong giấc ngủ, Giản Hi cảm nhận được một chút quấy rầy từ Thịnh Thừa Dương. Nửa tỉnh nửa mơ mà hơi dãy giụa trong lòng anh, hiển nhiên là bị làm phiền.
"Ngoan, ngủ đi."
Thịnh Thừa Dương vội vàng an ủi cô gái trong lòng. Giản Hi thực sự ngoan ngoãn, chỉ động đậy một chút rồi lại nằm yên trong lòng anh, tiếp tục chìm vào giấc ngủ an lành.
Thịnh Thừa Dương trong mắt tràn đầy tình yêu, anh cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới.
Từ nhỏ, gia cảnh của anh đã khá giả, ba mẹ luôn tôn trọng và hiểu những ý nguyện của anh. Rồi một ngày, anh gặp được cô gái mà mình đã phải lòng ngay từ cái nhìn đầu tiên. Sau khi mất đi người con gái ấy, anh đã từng nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ có thể hạnh phúc nữa. Thế nhưng, kỳ diệu thay, cô lại trở về bên cạnh anh, và giờ đây, anh cảm nhận được niềm hạnh phúc vô bờ bền khi có Giản Hi bên mình.
Đêm nay, trong tâm trí anh hiện lên muôn vàn suy nghĩ, từ ký ức đau thương cho đến những khoảnh khắc hạnh phúc bên Giản Hi. Cuối cùng, đến rạng sáng, khi trời vừa hửng sáng, anh mới dần dần đi vào giấc ngủ
Sáng hôm sau, Thịnh Thừa Dương tỉnh dậy sớm hơn cả Giản Hi, cảm nhận không khí trong lành của buổi sáng mới. Anh nhìn sang bên cạnh, nơi Giản Hi vẫn còn say giấc, và cảm thấy lòng mình tràn đầy ấm áp.
Cô gái nhỏ trong lòng ngực anh đang ngủ ngon lành, trong phòng tràn ngập ấm áp, khuôn mặt Giản Hi đỏ bừng, rất là ngon miệng. Thịnh Thừa Dương nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn là không nhịn được gặm khuôn mặt của cô.
"Đừng cắn."
Giản Hi trong giấc ngủ mơ màng cảm thấy có thứ gì đó đang bò trên mặt cắn mình, khiến cô không khỏi khó chịu.
Trong cơn mơ, cô vươn tay lên và hung hăng tát một cái.
Sức lực cũng không lớn, nhưng đủ để khiến khuôn mặt Thịnh Thừa Dương nhăn nhó.
Đây là trộm hôn bị bắt quả tang?
Hay tiểu nha đầu này bực bội vì bị đánh thức, buổi sáng chọc không được?
Ước chừng sau nửa giờ, Giản Hi cuối cùng cũng tỉnh dậy từ từ trong lòng ngực Thịnh Thừa Dương.
Cô mở to mắt, vươn vai giãn cơ thể một chút, rồi lại tựa đầu vào cổ Thịnh Thừa Dương.
Dáng vẻ lười biếng này, nhìn vào là biết tối qua cô đã có một giấc ngủ thật thoải mái.
"Tỉnh rồi?" thịnh thừa dương sờ gương mặt nóng rực của Giản Hi, "Tối qua ngủ có ngon không?"
"Có chứ." Giản Hi gật đầu, "Chỉ là hơi nóng."
"Anh sợ em lạnh, nên tối qua ôm thật chặt, không muốn buông ra."
Thịnh Thừa Dương đưa tay sờ trán Giản Hi, cảm nhận được cô ra rất nhiều mồ hôi mỏng.
"Em muốn dậy chưa? Mới 8 giờ thôi."
"Còn sớm," Giản Hi lắc đầu, "Em không đói. Hôm nay có thể xuống núi không?"
"Tối qua tuyết lại rơi, chắc chắn không thể về nhà được. Đừng lo lắng, chỉ cần báo cho giáo viên xin nghỉ là được,"
Thịnh Thừa Dương nói, xốc chăn lên xuống giường.
Anh mở cửa sổ, một cơn gió lạnh thổi vào mặt. Bên ngoài, tuyết trắng rơi đầy trời. Với tình hình này, có lẽ cả tuần này họ cũng đừng nghĩ đến chuyện xuống núi.
Anh quay đầu lại nhìn Giản Hi, thấy cô vừa mới tỉnh dậy, giống như một đứa trẻ ngây thơ. Cô khiến anh liên tưởng đến những năm tháng trước, khi lần đầu anh tìm thấy cô. Lúc đó, Giản Hi mới mười mấy tuổi, sáng sớm tỉnh dậy với đôi mắt to tròn mê hoặc, vẻ mặt vô tội nhìn anh, khiến anh không khỏi cảm thấy xao xuyến.