Tùy Ý Ôn Nhu

Chương 9




Bước chân Hà Vãn dừng lại, đây là tiếng của ông nội Thích, bọn họ tới đây lâu như vậy cũng không nhìn thấy ông nội Thích đi ra, Hà Vãn còn tưởng rằng ông nội Thích không có ở nhà.

"Đào Đào, mau chào ông nội đi con." Hà Vãn dẫn theo hai đứa nhỏ quay đầu lại.

"Con chào ông nội ạ." Thích Mân cùng Đào Đào đồng thanh chào hỏi.

"Ừm, còn sớm như vậy, sốt ruột rời đi làm gì, ngồi chơi thêm lát nữa đi." Ông nội Thích tương đối uy nghiêm, Đào Đào nhìn thấy cũng hơi sợ hãi.

Hà Vãn cũng không muốn ngỗ nghịch với ông nội Thích, nói không chừng thái độ của ông nội Thích và bà nội Thích sẽ không giống nhau.

"Ba, vốn dĩ đã nói hôm nay sẽ ghi tên Đào Đào vào gia phả, nhưng mẹ nói hôm nay mẹ không khỏe, Đào Đào cùng Đặng Uyển lại xảy ra chút mâu thuẫn, cho nên con nghĩ nếu chúng con rời đi, Mỹ Âm cùng Đặng Uyển sẽ không tức giận nữa."

Thích Mỹ Âm vừa nghe Hà Vãn nói vậy liền nóng nảy đáp: "Ba, ba xem Uyển nhi đã bị bắt nạt thành bộ dáng gì, tiểu Mân cùng chị dâu một lòng che chở cho con bé được nhặt về kia, Uyển nhi chính là cháu gái ngoại ruột thịt của ba đó."

Thích Mỹ Âm liếc mắt nhìn bà nội Thích một cái, nhưng bà nội Thích chỉ im lặng không nói gì, hiển nhiên khi đối mặt với ông nội Thích, bà nội Thích cũng không có quyền lên tiếng, người có uy thế lớn nhất trong nhà vẫn là ông nội Thích.

"Được rồi, trẻ con có xích mích cãi nhau thì thôi đi, người lớn các con tham gia vào làm gì, nếu đã mang về nhà thì đứa nhỏ này chính là người nhà họ Thích, đừng cứ luôn miệng nhắc đến mấy chữ ' nhặt về' như thế, con cũng là trẻ con sao?"

Thích Mỹ Âm trừng mắt liếc nhìn Đào Đào một cái, không nghĩ tới ông nội Thích vậy mà lại nghiêng về phía đứa tạp chủng này.

"Ba nói phải ạ, đều là con nít con nôi, người lớn chúng ta xen vào chuyện của bọn nhỏ làm gì?"

Hà Vãn cười nói, Đào Đào có Thích Mân che chở sẽ không phải chịu ủy khuất gì, nhưng bên phía Đặng Uyển không có ai giúp đỡ, chuyện của trẻ con thì để bọn chúng tự giải quyết, Thích Mỹ Âm cũng không chiếm được chỗ tốt gì.

"Đã chọn được tên cho đứa nhỏ này chưa?" Ông nội Thích liếc mắt nhìn Đào Đào một cái, đối với đứa nhỏ này ông nội Thích không có ý kiến gì, chẳng qua là thêm một cái bát một đôi đũa mà thôi, còn về tài sản trong nhà, không có khả năng ông nội Thích sẽ chia cho đứa bé không có cùng huyết thống với bọn họ.

"A Thành đã chọn được rồi ạ, gọi là Thích Nguyệt."

"Ừm, vậy trưa nay chờ A Thành cùng A Giản trở về, chúng ta đi từ đường một chuyến, đem tên đứa nhỏ này ghi vào gia phả." Ông nội Thích nhanh chóng quyết định.

"Cảm ơn ba, Đào Đào còn không mau cảm ơn ông nội đi con."

Hà Vãn cười nói, bà liếc mắt nhìn Thích Mỹ Âm một cái, cô em chồng này của bà ấy à, trước khi Hà Vãn sinh ra Thích Mân không biết đã nói bao nhiêu ' lời hay' về bà, Hà Vãn và Thích Thành kết hôn chưa được hai năm, Thích Mỹ Âm đã ở bên tai bà nội Thích lải nhải, nói giống như Hà Vãn không sinh được con vậy.

Về sau Hà Vãn sinh ra Thích Mân, Thích Mỹ Âm lại tiếp tục khiến bà nội Thích thúc giục bà sinh đứa thứ hai, nói cái gì mà nhiều con nhiều phúc, thân thể Hà Vãn không tốt, nhiều năm như vậy cũng không sinh được đứa thứ hai, không biết đã bị Thích Mỹ Âm trong tối ngoài sáng trào phúng bao nhiêu lần, bây giờ Hà Vãn nhận nuôi Đào Đào, Thích Mỹ Âm vẫn nói nhiều.

"Con cảm ơn ông nội." Đào Đào ngoan ngoãn cúi người cảm ơn ông nội Thích.

Sau đó vì có ông nội Thích ngồi ở đây, mọi người đều nói chuyện phiếm để giết thời gian, không còn châm chọc mỉa mai nhau như lúc trước nữa, Hà Vãn cực kì vui vẻ chờ đến buổi trưa hai người đàn ông trở về.

Chưa đến 12 giờ, Thích Thành cùng Thích Giản đã về, Đào Đào thấy Thích Thành liền cười, nhưng bởi vì đang ở nhà cũ, ông bà nội đều ở đây nên Đào Đào mới không tiến lên, bằng không bình thường lúc ở nhà, mỗi khi Thích Thành trở về Đào Đào đều sẽ chạy tới đón.

Đào Đào không tiến đến, Thích Thành lại chủ động khom lưng bế Đào Đào lên, nếu người ngoài nhìn thấy cảnh này nhất định sẽ cho rằng bọn họ là ba con ruột, chứ không phải chỉ là con gái nuôi.

Đào Đào ôm lấy cổ Thích Thành, cô bé hôn một cái lên má ông: "Ba."

"Ôi, hôm nay Đào Đào vui vẻ sao?"

"Vui ạ, ông bà nội đều đối xử với con rất tốt." Đào Đào gật đầu đáp.

Thích Thành nhìn Hà Vãn một cái, bà khẽ lắc đầu, trong mắt đều là bất đắc dĩ, đứa nhỏ này quá hiểu chuyện.

"Đã về rồi thì đi thôi." Ông nội Thích đứng lên, Thích Giản đỡ lấy tay ông nội Thích, đoàn người đi tới từ đường ở phía sau nhà cũ.

Từ đường này có lịch sử hơn trăm năm, vẫn luôn được người nhà họ Thích giữ gìn, chưa từng trùng tu lần nào, đến cửa từ đường Thích Thành liền đem Đào Đào đặt xuống, ông nắm tay cô bé đi vào, Thích Mân cùng Hà Vãn theo ở phía sau.

Đầu tiên mọi người dâng hương tế tổ, sau đó ông nội Thích mang gia phả ra, đem cái tên Thích Nguyệt viết vào, ngay khi ông nội Thích muốn ghi thêm chữ 'con gái nuôi ' vào đó thì bị Thích Thành ngăn cản: "Ba, cứ như vậy đi." Ý tứ chính là không xem Thích Nguyệt là con gái nuôi, mà coi như con gái ruột của ông và Hà Vãn.

Ông nội Thích liếc mắt nhìn Thích Thành một cái: "Con nghĩ kĩ rồi?"

"Vâng, con cùng A Vãn đã thương lượng với nhau, về sau Đào Đào chính là con gái của chúng con."

Tuy rằng mới ở chung không lâu nhưng bọn họ càng ngày càng thích cô con gái Đào Đào này, bọn họ không định xem Đào Đào như con nuôi, mà sẽ coi cô bé như con ruột.

"Ba biết rồi." Ông nội Thích buông bút xuống, Thích Mỹ Âm ở bên cạnh đang muốn nói thêm gì đó, bị Thích Thành liếc mắt nhìn một cái, bà ta đành phải im lặng.

Thích Mỹ Âm dám đối nghịch với Hà Vãn, nhưng bà ta không dám đắc tội với Thích Thành, người anh cả này của bà ta đã sớm không phải là người mà bà ta có thể chọc vào.

"Đào Đào, lại đây nào, con khấu đầu với liệt tổ liệt tông đi." Thích Thành vẫy tay với Đào Đào, sau khi khấu đầu xong, Đào Đào sẽ chính thức trở thành con cháu nhà họ Thích.

Đào Đào ngoan ngoãn đi tới, cô bé nghe lời Thích Thành quỳ gối trên đệm hương bồ dập đầu lạy ba cái.

"Được rồi, con đứng lên đi." Thích Thành đem người nâng dậy, Hà Vãn vui vẻ cười, tảng đá trong lòng bà cuối cùng cũng được buông xuống.

Đối với một gia tộc lớn được truyền thừa qua nhiều thế hệ giống như nhà họ Thích sẽ có rất nhiều quy củ, nhưng bây giờ Đào Đào đã được ghi tên vào gia phả, những chuyện khác cũng không cần phải lo lắng nữa.

Đào Đào không có cảm giác gì, mấy ngày qua sự quan tâm chăm sóc của ba mẹ cùng anh trai đã khiến cô bé cảm thấy an tâm, Đào Đào cũng không để tâm đến ánh mắt người khác nhìn mình như thế nào.

Hơn nữa cô bé còn nhỏ, cũng không biết mấy chuyện như phân chia tài sản, cho dù biết thì Đào Đào cũng sẽ không để ý, vốn dĩ cô bé cùng ba mẹ không có quan hệ huyết thống, nhưng bọn họ lại yêu thương cô bé như vậy, cuộc sống hiện tại của Đào Đào so với lúc trước ở cô nhi viện đã tốt hơn gấp trăm ngàn lần, cô bé cũng không cầu mong gì hơn nữa.

Có Thích Thành ở đây, Thích Mỹ Âm không dám nói gì, cho dù sắc mặt bà ta có khó coi đến đâu thì cũng chẳng có ai quan tâm, ăn cơm trưa xong Thích Thành liền lái xe đưa Hà Vãn và các con trở về, buổi chiều ông còn phải đến công ty.

Trước nay Hà Vãn vẫn luôn ngồi ở ghế phụ, hôm nay bà suy nghĩ một chút liền cố ý ngồi cùng Đào Đào ở ghế sau, chiếc xe này rất rộng rãi, ba người ngồi ở ghế sau vẫn thoải mái.

"Đào Đào, hôm nay có bị dọa sợ không con?" Hà Vãn giúp Đào Đào vén lại sợi tóc bên tai, bà ôn nhu hỏi.

"Không có ạ." Ngoại trừ lúc bị Đặng Uyển đẩy kia, khi ấy Đào Đào thật sự bị dọa cho sợ hãi, nhưng sau đó đã tốt hơn nhiều rồi.

"Hôm nay Đặng Uyển có đẩy ngã con không?"

"Không có ạ, anh trai đã ôm lấy con rồi." Đào Đào cười hì hì nhìn về phía Thích Mân, cậu cũng khẽ cười, cô bé ngốc, tính tình của Đào Đào cùng Đặng Uyển quả thực khác nhau một trời một vực.

"Vậy là tốt rồi, về sau có đến nhà ông bà nội thì con đừng quá thân cận với Đặng Uyển, tính tình Đặng Uyển không tốt, Đào Đào nhà chúng ta tốt tính như vậy, đừng để cho người khác bắt nạt."

"Vâng ạ, mẹ yên tâm đi, con cũng không dễ dàng bị bắt nạt như vậy đâu."

Hôm nay có anh trai che chở nên Đào Đào không có cơ hội tự bảo vệ chính mình, nếu như không có anh trai ở bên cạnh, Đào Đào cũng không giống như Đặng Uyển chỉ biết khóc thôi đâu.

"Đặng Uyển bắt nạt Đào Đào sao?" Thích Thành đang lái xe, ông nhìn thoáng qua kính chiếu hậu hỏi.

"Đúng vậy ạ, Đào Đào đang ngồi thì bị Đặng Uyển đẩy từ trên ghế xuống, may là con đón được, bằng không khẳng định em ấy sẽ ngã bị thương." Thích Mân với tư cách là nhân chứng kể lại mọi chuyện cho ba Thích nghe.

Thích Thành nhíu mày, sắc mặt ông hơi khó coi: "Tiểu Uyển bị cô của con nuôi thành tính tình bá đạo, so với Đào Đào còn lớn hơn một tuổi, là chị gái mà còn bắt nạt em gái."

"Ba, con không sao đâu ạ, về sau con cách xa chị ấy một chút thì tốt rồi." Vừa rồi mẹ đã vì cô bé mà nổi lên xung đột với cô, Đào Đào không muốn vì mình mà ba mẹ chọc phải phiền toái.

"Đào Đào nhà chúng ta thật ngoan, Đặng Uyển không so được với con." Hà Vãn một chút cũng không nhìn vừa mắt Đặng Uyển, người xưa có câu ' Ba tuổi thấy nhỏ, bảy tuổi thấy già', Đặng Uyển đã mười tuổi rồi còn không hiểu chuyện, về sau phải dạy dỗ thế nào mới tốt đây.

"Hì hì." Đào Đào ngượng ngùng gãi đầu, cô bé cảm thấy mình cũng không tốt được như mẹ nói.

"Ừm, tiểu Mân là anh trai, về sau con nhớ bảo vệ em gái cho tốt nhé." Thích Thành chỉ hỏi một chút, ông cũng không định làm ầm ĩ chuyện này, dù sao thì đây cũng là chuyện của bọn nhỏ, ông là người lớn cũng không tiện xen vào.

"Con biết rồi ạ." Thích Mân đáp, bảo vệ em gái chẳng phải là trách nhiệm của người làm anh trai hay sao?

Thích Thành đang muốn đưa người về đến tận cửa nhà, nhưng lúc xe chạy qua vườn hoa của tiểu khu, Thích Mân nhìn thấy Dịch Tuần.

"Ba, dừng xe một chút, con muốn nói chuyện với Dịch Tuần một lát." Thích Mân lại nhìn về phía Đào Đào: "Đào Đào đi cùng anh không?"

"Được ạ." Đào Đào gật đầu như gà con mổ thóc, cô bé xuống xe theo Thích Mân, dù sao cũng đã vào đến tiểu khu, an ninh ở đây rất tốt nên Thích Thành cũng không quản hai đứa nhỏ, ông đưa Hà Vãn trở về.

Thích Mân nắm tay Đào Đào, cậu khom lưng ở bên tai Đào Đào thì thầm gì đó, cô bé cười gật đầu, sau đó chạy về phía Dịch Tuần: "Anh Dịch!"

Dịch Tuần đang ngồi ngây người bên cạnh bồn hoa nhìn đài phun nước ở cách đó không xa, một cô bé mặc váy đỏ đột nhiên xông tới, vốn dĩ Dịch Tuần muốn né tránh, nhưng khi thấy rõ là Đào Đào, cậu lại sợ cô bé bị ngã, Dịch Tuần chỉ đành ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích.

"Anh Dịch, anh ở chỗ này làm gì thế ạ?" Đào Đào dựa vào bên cạnh đầu gối Dịch Tuần hỏi.

Dịch Tuần liếc mắt nhìn Thích Mân ở nơi xa một cái, sau đó lại nhìn Đào Đào, bởi vì chạy vội nên lúc này cái miệng nhỏ của cô bé khẽ nhếch lên, đôi môi phớt hồng trông rất đáng yêu, bím tóc cũng hơi rối, cậu nhàn nhạt đáp: "Không có gì."

"Ở đây nóng như vậy, anh Dịch không nóng sao ạ?" Bây giờ đang là mùa hè, vườn hoa cũng không có người nào, tuy rằng chỗ Dịch Tuần ngồi có bóng cây, nhưng vẫn sẽ cảm thấy nóng nha.

"Yên tĩnh." Chính là bởi vì nóng nên Dịch Tuần mới đi ra, giữa trưa nơi này không có người, cực kì an tĩnh, ngoại trừ tiếng ve kêu ra thì sẽ không có âm thanh khác.

"Ồn như vậy, không yên tĩnh chút nào." Đào Đào ngửa đầu nhìn lên trên cây, ve sầu đang không ngừng kêu, ồn ào khiến người ta đau đầu.

Dịch Tuần không trả lời, cậu đút hai tay vào túi, sờ được thứ gì đó trong túi, cậu sửng sốt một chút rồi nhướng mày hỏi: "Bé con, em ăn kẹo không?"

* * *

Tác giả có lời muốn nói:

Đào Đào: Ăn ăn ăn ^ ^