Về đến nhà, cả người Dịch Tuần đầy mồ hôi, lúc này bên ngoài thật sự rất nóng, thím Triệu thấy sau lưng Dịch Tuần đều đã ướt đẫm liền vội vàng bảo cậu đi tắm rửa: "Con đi tắm rồi thay quần áo ra đi, thím giặt sạch cho con, đừng để bị cảm."
"Vâng." Dịch Tuần lên lầu tắm rửa, cậu đem quần áo bẩn cho vào sọt đựng quần áo.
Tắm được một nửa, Dịch Tuần chợt khựng lại, cậu đột nhiên nhớ tới đồ ăn vặt Đào Đào cho mình còn để ở túi áo, ánh mắt Dịch Tuần lạnh lùng, cậu giơ tay đóng vòi nước rồi mặc áo choàng tắm vào, mở cửa phòng tắm ra, cậu lập tức bước nhanh ra ngoài.
Sọt đựng quần áo ở chỗ rẽ đã trống không, Dịch Tuần vội vàng chạy xuống lầu, thím Triệu luôn giặt quần áo ở lầu một vì sân sau có nơi phơi quần áo.
Phòng của Dịch Tuần ở lầu 3, cậu một đường chạy xuống lầu, tiếng lộc cộc vang vọng ở cầu thang, Dịch Tuần chưa từng chạy nhanh như vậy bao giờ.
Lúc đến phòng giặt đồ, thím Triệu vừa hay đang giặt áo của cậu, Dịch Tuần lập tức đoạt lấy cái áo khiến thím Triệu hoảng sợ: "Tiểu Tuần?"
Sắc mặt Dịch Tuần nghiêm túc, người nào không biết còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện lớn gì.
Khi Dịch Tuần sờ đến túi thấy trống không, sắc mặt cậu càng khó coi: "Thím Triệu, đồ ở trong túi của con đâu?"
"Con đang nói đến đồ ăn vặt sao? Thím đặt ở trên bàn trà, con tới phòng khách nhìn xem."
Thím Triệu còn chưa nói xong Dịch Tuần đã chạy đi, đây vẫn là lần đầu tiên thím Triệu thấy Dịch Tuần có bộ dáng lo lắng như vậy, còn không phải chỉ là một ít đồ ăn vặt thôi sao? Bình thường cũng không thấy Dịch Tuần thích ăn đồ ăn vặt nha?
Dịch Tuần chạy nhanh đến phòng khách, thấy đồ ăn vặt để trên bàn trà, sắc mặt cậu mới dịu lại, Dịch Tuần khom lưng đem đồ ăn vặt cất vào túi áo tắm rồi lên lầu.
Dịch Tuần đem đồ ăn vặt đặt trên bàn học, bấy giờ cậu mới khôi phục vẻ mặt bình tĩnh như thường, tiếp tục tắm rửa.
Buổi tối ăn cơm xong, Dịch Tuần đang định lên lầu thì bị Bạch Chỉ gọi lại: "Tiểu Tuần, mẹ nghe thím Triệu nói con thích ăn mận sấy khô, vừa rồi mẹ đã bảo chú Triệu đi mua một ít, nếu con thích ăn thì cầm lên lầu đi."
"Con không thích." Dịch Tuần không hề dừng bước, cậu đi thẳng lên lầu, Bạch Chỉ có chút khó hiểu nhìn thím Triệu.
"Tôi cũng không biết sao lại thế này, chiều nay tiểu Tuần còn khẩn trương vì chỗ đồ ăn vặt đó, bên trong chủ yếu là mận sấy khô, tôi còn tưởng rằng tiểu Tuần đổi tính đấy." Thím Triệu cũng rất khó hiểu.
Bạch Chỉ suy đoán nói: "Chỉ sợ những cái đó là người khác đưa cho tiểu Tuần?" Không có khả năng là tự Dịch Tuần mua.
"Bỏ đi, thằng bé không thích thì thôi, cứ cất chỗ mận sấy khô đó đi, lần sau Đào Đào tới đây chơi thì cho cô bé." Bạch Chỉ nghĩ: ' Nói không chừng chỗ đồ ăn vặt đó chính là Đào Đào đưa đấy.'
Bạch Chỉ cũng không biết, trong lúc vô tình bà đã đoán được chân tướng.
* * *
Sau khi ăn tối xong, Đào Đào về phòng đọc sách, không được bao lâu Hà Vãn liền bưng một cốc sữa bò tiến vào: "Đào Đào, mẹ vào nhé?"
"Mẹ."
"Con đang đọc sách à?" Hà Vãn đem sữa bò đặt lên trên bàn.
"Vâng, anh trai cho con đấy ạ."
"Ừ, Đào Đào, con nói cho mẹ nghe, hôm nay có bị dọa không con? Bây giờ chỉ có mẹ ở đây, con cứ nói thật với mẹ." Hà Vãn vuốt tóc Đào Đào, đứa nhỏ mới 9 tuổi mà tóc đã dài đến bên hông.
"Không có ạ, mẹ yên tâm đi, lá gan con rất lớn, con không nói dối đâu ạ." Đôi mắt Đào Đào ở dưới ánh đèn càng thêm tỏa sáng.
"Đứa trẻ ngoan, không có thì tốt rồi, nếu như có chuyện gì con phải chủ động nói với mẹ nhé, không được che giấu, ba mẹ sẽ giúp Đào Đào."
"Con biết rồi ạ, anh trai đã nói với con rồi." Chiều nay Thích Mân đã nói chuyện với Đào Đào rất lâu, Đào Đào vẫn luôn giải thích rằng mình không sợ hãi, nhưng hình như ba mẹ cùng anh trai đều cảm thấy cô bé bị dọa sợ.
"Ừ, để mẹ bảo anh trai đưa con đi chơi nhé, gần đây mẹ với ba con hơi bận, cuối tuần ba mẹ lại đưa con tới nhà bà ngoại chơi."
"Vâng ạ, con sẽ ngoan."
"Đào Đào đi ngủ sớm một chút, mẹ đi đây." Hà Vãn cúi đầu hôn một cái lên trán Đào Đào.
"Mẹ ngủ ngon ạ." Đào Đào cũng có qua có lại, cô bé ôm lấy Hà Vãn hôn một cái lên má bà.
Hà Vãn từ phòng Đào Đào đi ra, bà lại tới phòng của Thích Mân, Thích Mân còn đang làm bài tập.
"Tiểu Mân, ngày mai con có rảnh không?"
"Có ạ, làm sao vậy mẹ? Nghỉ hè con cũng không có việc gì."
"Vậy ngày mai con dẫn Đào Đào ra ngoài đi dạo đi, mang em gái ra ngoài chơi, đừng ở trong nhà cả ngày, miễn cho Đào Đào cứ nghĩ tới chuyện ngày hôm nay."
"Được ạ, con biết rồi, ngày mai con sẽ đưa Đào Đào ra ngoài chơi."
"Ừ, con đi ngủ sớm một chút, đừng học quá muộn."
"Con biết rồi."
Thích Mân suy nghĩ cả đêm xem nên mang Đào Đào đi đâu chơi, cuối cùng vẫn không nghĩ ra, sáng hôm sau cậu đột nhiên nghĩ ra ý tưởng, cậu sẽ dẫn theo Đào Đào đến trường nhất trung Đồng Xương chơi.
Học kỳ sau Đào Đào sẽ phải chuyển tới nhất trung học, Đào Đào còn chưa từng tới đó, cậu có thể đưa Đào Đào đi xem.
Vừa hay có thể rủ Dịch Tuần đi cùng, dù sao Dịch Tuần cũng là bạn cùng lớp với cậu, Thích Mân cảm thấy chủ ý này rất hay.
Lúc ăn sáng cậu đã hỏi qua Đào Đào, cô bé nói đi đâu cũng được.
"Chúng ta rủ Dịch Tuần cùng đi được không?"
"Được ạ, nhưng anh Dịch có rảnh không ạ?" Đào Đào cảm thấy tính cách của Dịch Tuần không giống như người sẽ thích đi ra ngoài chơi.
"Em đi hỏi thử thì sẽ biết thôi." Nếu như để Thích Mân đi hỏi, kết quả khẳng định là không đi, nhưng nếu là Đào Đào đi hỏi thì chưa biết chừng Dịch Tuần sẽ đồng ý.
"Dạ, vậy lát nữa chúng ta sẽ tới nhà anh Dịch."
Đào Đào ăn sáng xong liền lên lầu thay một bộ váy màu hồng nhạt, cô bé còn đeo chiếc ba lô nhỏ màu trắng mà Hà Vãn mua cho, sau đó nắm tay Thích Mân ra cửa.
Lúc hai người đến Bạch Chỉ còn chưa ra khỏi nhà, công việc của bà khá linh hoạt về thời gian, thấy Đào Đào tới, Bạch Chỉ cực kì vui vẻ, bà lập tức bảo thím Triệu đem chỗ mận sấy khô mới mua hôm qua ra.
"Đào Đào, tới ăn đồ ăn vặt đi con, mận sấy khô này mới mua hôm qua đó, con nhìn xem có thích hay không?"
"Con cảm ơn dì, sao dì lại biết con thích ăn cái này ạ?"
Trên tay Đào Đào cầm mận sấy khô, cô bé ngồi trên sofa, trên người mặc váy màu hồng nhạt, mái tóc dài được tết thành hai cái đuôi ngựa, thoạt nhìn giống như một bé tiên hoa.
"Cái miệng nhỏ này của Đào Đào thật ngọt, các con tới tìm tiểu Tuần phải không?"
"Đúng vậy ạ, dì ơi, anh Dịch có ở nhà không ạ? Con và anh trai muốn mời anh Dịch đi ra ngoài chơi ạ."
"Tiểu Tuần đang ở trên lầu, để dì đi gọi thằng bé, con với tiểu Mân ngồi chờ một lát nhé."
"Dạ, con cảm ơn dì."
Bạch Chỉ hưng phấn lên lầu tìm Dịch Tuần, đi ra ngoài chơi rất tốt nha.
"Tiểu Tuần, Đào Đào cùng tiểu Mân tới mời con ra ngoài chơi đó."
Ánh mắt Dịch Tuần khẽ thay đổi, nhưng cậu vẫn nói: "Con không đi." Dịch Tuần không muốn ra cửa.
"Đào Đào tự mình tới mời con, dù sao con cũng nên đi xuống gặp cô bé một chút." Bạch Chỉ vỗ vỗ bả vai Dịch Tuần.
"Con không muốn, mẹ ra ngoài đi, con muốn học bài." Dịch Tuần đứng lên đẩy Bạch Chỉ ra ngoài.
"Ôi, đứa nhỏ này."
Bạch Chỉ bất đắc dĩ, bà đành phải xuống lầu nói thẳng với Đào Đào: "Đào Đào, tiểu Mân, xin lỗi hai con, tiểu Tuần nói nó không muốn đi."
"Không muốn đi ạ?" Đào Đào nhìn về phía Thích Mân, cậu cười nói: "Không bằng để Đào Đào đi hỏi đi ạ."
"Đào Đào có thể không?" Bạch Chỉ cảm thấy không khả quan lắm, vừa rồi Dịch Tuần rất kiên quyết, từ trước đến nay Dịch Tuần luôn nói một không hai, chuyện mà thằng bé không muốn làm, cho dù là ai khuyên cũng vô dụng.
"Dì ơi, con có thể thử xem." Đào Đào từ trên ghế sofa nhảy xuống.
"Được, đi thôi, dì dẫn con đi, tiểu Mân có đi không?"
"Dì, cháu không đi đâu ạ, dì dẫn Đào Đào đi đi."
"Được, Đào Đào đi thôi." Bạch Chỉ nắm tay Đào Đào lên lầu, bà gõ cửa phòng rồi nói với cô bé: "Đào Đào, con vào đi, dì đi xuống trước."
"Vâng ạ." Đào Đào chờ Dịch Tuần nói: "Mời vào". Bấy giờ cô bé mới đi vào.
"Anh Dịch." Đào Đào trở tay đóng cửa lại.
"Sao em lại lên đây?" Dịch Tuần quay đầu lại liền thấy một cô bé mặc bộ váy màu hồng nhạt chạy tới.
"Hì hì, anh Dịch, chúng ta đi chơi đi?" Đào Đào đứng ở bên cạnh Dịch Tuần, cô bé chớp đôi mắt to, kẹp tóc màu hồng nhạt, váy màu hồng nhạt, sắc mặt cũng hồng hào giống như một quả đào nhỏ phấn nộn.
"Đi đâu?" Dịch Tuần rời mắt đi, cậu nhìn về phía lá cây ngoài cửa sổ.
"Anh trai nói muốn đưa em tới trường học của các anh chơi, anh Dịch đi cùng chúng em đi?" Đào Đào duỗi tay nắm lấy góc áo của Dịch Tuần, cậu đang ngồi nhưng vẫn cao hơn so với Đào Đào đang đứng.
"Không đi." Trường học nhiều người như vậy, có cái gì hay để chơi? Dịch Tuần không có hứng thú với cái này, cậu đã sớm chán ngấy rồi.
"Vì sao ạ? Anh Dịch đi cùng em đi mà?" Đào Đào lắc lắc cánh tay Dịch Tuần.
"Không muốn đi, các em đi đi." Dịch Tuần nhíu mày, vẻ mặt cậu có chút lạnh lùng.
"Nhưng em muốn anh Dịch đi cùng em nha, em chưa từng tới trường nhất trung Đồng Xương, anh trai nói bên đó còn có một cái công viên trò chơi, anh Dịch, anh đi với em đi."
Đào Đào không sợ vẻ mặt lạnh lùng của Dịch Tuần, cô bé trực tiếp tiến lên ôm lấy cánh tay cậu, đôi mắt to tròn tràn đầy ủy khuất, cho dù là ai nhìn thấy đều sẽ không đành lòng cự tuyệt.
Dịch Tuần nhìn đôi mắt Đào Đào, cậu muốn mở miệng cự tuyệt nhưng lại không nói nên lời.
Đào Đào nhìn bộ dáng này của Dịch Tuần, cảm thấy có hy vọng, cô bé tiếp tục làm nũng nói: "Anh Dịch, xin anh đó, em rất muốn đi xem thử phòng học của các anh, anh Dịch không đồng ý là vì không thích Đào Đào sao?"
"Không có." Dịch Tuần rời mắt đi, sau đó cậu không nhịn được mà nhìn lại, Dịch Tuần không biết mình còn có thể kiên trì được nữa hay không.
"Vậy đi thôi, đi nha, đi đi mà.." Đào Đào hơi chu môi, bộ dáng làm nũng của cô gái nhỏ thật sự vô cùng đáng yêu.
Nhìn một gương mặt tươi cười như vậy, Dịch Tuần cảm thấy trong lòng có thứ gì đó đang bị hòa tan, một lúc lâu sau cậu mới nói: "Được."
"Tốt quá, cảm ơn anh Dịch." Đào Đào nở nụ cười, cô bé buông tay cậu ra, quả nhiên anh Dịch vẫn rất tốt.
* * *
Tác giả có lời muốn nói:
Mẹ Dịch: Tiểu Tuần ra ngoài chơi đi con?
Dịch Tuần: Không đi.
Đào Đào: Anh Dịch đi ra ngoài chơi đi?
Dịch Tuần: Được.
Mẹ Dịch: Haiz, con trai lớn rồi, không nghe lời mẹ nữa →_→