Tùy Ý Ôn Nhu

Chương 6




Không chỉ có Dịch Tuần bị Đào Đào làm cho kinh ngạc, ngay cả Bạch Chỉ cũng ngây ngẩn cả người: "Đây là?"

Bạch Chỉ cũng không nghe nói nhà họ Thích có con gái, trước khi chuyển đến bà đã hỏi thăm về nhà họ Thích, biết được nhà họ Thích có một đứa con trai rất ưu tú cởi mở tên là Thích Mân.

Bà đồng ý dọn tới đây là vì muốn thử xem Thích Mân có thể giúp Dịch Tuần thay đổi tính tình hay không, nếu Dịch Tuần có bạn bè, có lẽ thằng bé sẽ không còn lạnh lùng quái gở như bây giờ nữa, nhưng cô gái nhỏ này lại là?

"Đây là cô chủ nhỏ nhà chúng tôi, tên là Đào Đào, Đào Đào mau chào dì đi."

"Con chào dì." Đào Đào nhìn về phía Bạch Chỉ nói, nhưng động tác trên tay vẫn giữ nguyên, trông giống như nhất định muốn để Dịch Tuần nhận lấy cành hoa hướng dương này.

"Chào Đào Đào." Xem ra là do lúc trước mình không hỏi thăm rõ ràng rồi.

Bạch Chỉ thấy cô bé giơ tay vất vả như vậy, bà biết Dịch Tuần sẽ không nhận, lúc bà đang muốn nhận thay Dịch Tuần thì thằng bé lại tự mình cầm lấy: "Cảm ơn."

Sau đó Dịch Tuần còn giơ tay sờ sờ đỉnh đầu Đào Đào, trong lòng Bạch Chỉ khiếp sợ, đây không giống như chuyện Dịch Tuần sẽ làm ra, nếu không phải Bạch Chỉ tận mắt nhìn thấy thì bà thật sự không thể tin được.

"Hì hì." Đào Đào ngượng ngùng cúi đầu cười, cô bé xấu hổ đến mức khuôn mặt đỏ bừng, nếu như cô bé béo hơn một chút, khẳng định sẽ là quả đào nhỏ phấn nộn đáng yêu.

"Đào Đào thật đáng yêu." Trong mắt Bạch Chỉ tràn đầy vui sướng.

"Dịch phu nhân mời đi bên này." Dì Phương thấy Đào Đào được khen, trong lòng cũng vui vẻ, có ai mà không thích trẻ con nhà mình được khen đâu.

"Anh ơi, em dẫn anh đi vào." Đào Đào to gan nắm lấy tay Dịch Tuần, kéo cậu đi vào trong.

Nhưng Dịch Tuần không hề nhúc nhích, Đào Đào nghi hoặc quay đầu lại, cô bé khó hiểu nhìn Dịch Tuần, sau khi nhìn đến bàn tay Dịch Tuần đang bị mình nắm lấy, Đào Đào nghĩ đến bộ dáng của Dịch Tuần lúc hất tay mình ra ngày hôm qua, cô bé nghĩ thầm ' Có phải anh trai này không thích bị người khác đụng vào không nhỉ?'

Nghĩ đến đây, Đào Đào nhíu mày muốn rút tay lại, nhưng giây tiếp theo, Dịch Tuần vậy mà lại nắm chặt tay Đào Đào, ánh mắt mất mát ban đầu của Đào Đào trong nháy mắt lại sáng ngời, cô bé khôi phục gương mặt tươi cười nói: "Anh ơi, đi thôi."

Bạch Chỉ cảm giác được Dịch Tuần ở phía sau không theo kịp, bà quay đầu lại liếc mắt một cái, vừa lúc thấy một màn này, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, đây là lần đầu tiên bà thấy Dịch Tuần nắm tay một người, người kia còn là một cô bé.

Bà giấu đi sự tò mò trong lòng, chỉ coi như không nhìn thấy, đi theo dì Phương vào trong.

Đào Đào nắm tay Dịch Tuần đi theo phía sau dì Phương, cô bé còn giống như người lớn, luôn quay đầu lại nhìn Dịch Tuần, sợ Dịch Tuần không theo kịp bước chân của cô bé.

Một tay Dịch Tuần cầm hoa hướng dương, tay còn lại nắm lấy tay Đào Đào, cậu bước từng bước nhỏ, chỉ sợ dẫm vào chân cô bé.

Dáng người cô bé nhỏ nhắn như vậy, mới cao đến ngực cậu, nhìn rất yếu ớt, so với ngày hôm qua thì hôm nay Đào Đào đã xinh đẹp hơn rất nhiều, cách ăn mặc cũng thay đổi, Đào Đào của lúc này cùng cô bé mặc quần áo cũ ngày hôm qua hoàn toàn không giống nhau, chỉ có gương mặt tươi cười cùng đôi mắt kia là không đổi, mà Dịch Tuần quan tâm nhất cũng chỉ có hai cái này.

Đường từ ngoài cổng vào nhà không xa lắm, nhưng Dịch Tuần lại cảm thấy đã đi rất lâu, ngón trỏ cùng ngón giữa của cậu đều bị Đào Đào nắm chặt lấy, giống như sợ cậu sẽ chạy mất vậy.

Lòng bàn tay Đào Đào rất ấm áp, giống y như ngày hôm qua, nhưng Dịch Tuần luôn cảm giác có thứ gì đó làm cộm ngón tay mình, hình như là vết chai, không giống như làn da của cô gái nhỏ chút nào.

Dịch Tuần còn chưa kịp nghĩ nhiều, Đào Đào đã buông lỏng tay cậu ra: "Anh ơi, tới rồi."

Trong nhà, Hà Vãn đang ăn sáng, thấy Bạch Chỉ đến, bà vội vàng chào đón: "Dịch phu nhân, thật ngại quá, tôi dậy hơi muộn."

"Thích phu nhân, là do tôi mạo muội, không báo trước với chị một tiếng."

"Ôi, cô nói gì vậy, mời ngồi, dì Phương mang trà lên nhé." Hà Vãn đón Bạch Chỉ ngồi xuống ghế sofa, quay đầu lại thấy Dịch Tuần đi vào, bà lập tức gọi: "Tiểu Tuần mau tới đây ngồi, Đào Đào đi gọi anh con xuống giúp mẹ nhé, nói với anh con là anh Dịch tới."

"Vâng ạ." Đào Đào nghe vậy lập tức đi lên lầu, cô bé đặc biệt hăng hái, trẻ con chính là như vậy, mỗi một việc mà người lớn giao cho, bé đều sẽ cố gắng làm cho thật tốt, chỉ hy vọng nhận được sự khích lệ của người lớn.

Dịch Tuần ngồi trên ghế sofa trong chốc lát, trên tay cậu vẫn cầm cành hoa hướng dương, có chút mất tự nhiên, hoa hướng dương cùng với khuôn mặt lạnh lùng này của cậu thật sự không hợp chút nào.

"Tiểu Tuần ăn trái cây đi." Hà Vãn đem trái cây trên bàn đẩy về phía Dịch Tuần, biết tính tình cậu trầm lặng nên bà cũng không để ý.

"Thật ngại quá, Thích phu nhân, đứa con trai này của tôi tính tình trầm mặc ít lời, không thích nói chuyện, chị đừng để ý."

"Không sao, đây gọi là nội liễm, chứng tỏ tính tình tiểu Tuần trầm ổn, con trai tôi còn không bằng tiểu Tuần đâu."

"Haha, tôi nghe tiểu Tuần nói tiểu Mân là lớp trưởng, rất ưu tú."

"Đó là do chủ nhiệm lớp tín nhiệm, cũng không tốt như cô khen đâu." Mẹ Thích vừa lúc thấy Thích Mân đi xuống, bà vội vàng vẫy tay: "Tiểu Mân, mau tới đây, tiểu Tuần đến tìm con chơi đó."

"Dịch Tuần, cậu đến rồi." Lúc Thích Mân thấy Dịch Tuần, trong mắt cậu hiện lên một tia hiểu rõ, bước xuống một bậc thang cuối cùng Thích Mân mới thấy cành hoa hướng dương trên tay Dịch Tuần, thật sự có chút không hợp.

"Đào Đào, đó là hoa của em sao?" Thích Mân sờ sờ đỉnh đầu Đào Đào, nếu không phải Đào Đào tặng thì làm sao Dịch Tuần có thể nhận.

"Đúng ạ, em tặng cho anh Dịch đó, làm sao vậy ạ?" Đào Đào ngửa đầu nhìn về phía Thích Mân.

"Em làm tốt lắm, anh Dịch không thích nói chuyện, về sau Đào Đào hãy nói chuyện với anh Dịch nhiều hơn, khiến anh ấy trở nên hoạt bát cởi mở hơn một chút, có được không?"

"Được ạ." Đào Đào không hiểu ý của Thích Mân lắm, nhưng cô bé nghe hiểu anh trai bảo mình nói chuyện với anh Dịch nhiều hơn, còn không phải là nói chuyện phiếm thôi sao? Đào Đào biết nha.

"Vậy bây giờ em rủ anh Dịch đến bên hồ chơi đi, anh ra bên ngoài chờ." Thích Mân nhỏ giọng sai khiến Đào Đào đi làm ' chuyện xấu', cậu nghĩ thầm ' Nếu Dịch Tuần không muốn phản ứng với mình, vậy Đào Đào chắc là có thể.'

"Vâng ạ." Đào Đào gãi gãi đầu, cô bé chạy đến bên cạnh Dịch Tuần, nắm lấy tay cậu, nhưng lại không hỏi Dịch Tuần mà là quay sang hỏi Bạch Chỉ: "Dì ơi, con có thể dẫn anh Dịch đi ra ngoài chơi không ạ?"

"Đương nhiên là được, tiểu Tuần không có bạn bè gì, làm phiền Đào Đào chơi cùng anh ấy nhiều hơn nhé, tiểu Tuần đi đi con, để mẹ và dì Thích con trò chuyện một lát."

"Anh Dịch, đi thôi? Em dẫn anh đi xem cá màu đỏ nha." Đào Đào nắm chặt ngón tay Dịch Tuần, cô bé nghiêng đầu, mắt to liên tục chớp chớp, cực kì đáng yêu.

Dịch Tuần không trả lời, cậu trực tiếp đứng lên, thấy cậu đồng ý, Đào Đào cười càng thêm vui vẻ: "Anh Dịch, mau đi thôi."

Nhìn Dịch Tuần đi theo Đào Đào ra ngoài, Bạch Chỉ vui sướng cười nói: "Con gái cô thật là đáng yêu, không giống con trai tôi, tính cách quái gở, không thích cùng người khác tiếp xúc, nhưng tôi thấy thằng bé rất thích Đào Đào, vẫn là Đào Đào khiến người ta yêu thích, thật hâm mộ."

"Có lẽ đây là duyên phận, có một số người đối xử tốt với nhau là do duyên phận trời sinh, về sau bọn nhỏ tiếp xúc với nhau nhiều, tiểu Tuần sẽ cởi mở hơn."

"Vậy thì đúng là làm phiền mọi người rồi, đúng rồi, năm nay tôi 39 tuổi, không biết Thích phu nhân?"

"Tôi vừa hay lớn hơn cô một tuổi."

"Thế thì em gọi chị là chị Vãn nhé, chị gọi em là A Chỉ đi."

"Được, A Chỉ."

"Về sau còn có rất nhiều chuyện phải làm phiền chị Vãn, mong chị giúp đỡ nhiều hơn."

"Không cần khách sáo, đều là hàng xóm, hỗ trợ lẫn nhau là chuyện nên làm."

Trong nhà cả chủ và khách đều vui vẻ, ở ngoài vườn hoa tâm tình Dịch Tuần cũng rất sung sướng.

"Anh Dịch, anh nhìn hoa hướng dương kia đi, giống hệt hoa hướng dương trên tay anh đó."

"Ừm, cho em này." Dịch Tuần luôn cảm thấy mình cầm hoa hướng dương trên tay rất mất tự nhiên.

"Anh không thích sao ạ?" Đào Đào nhìn hoa hướng dương đã hơi héo đi, tâm trạng có chút buồn rầu.

"Không phải, em cầm giúp anh đi."

Thích Mân ở bên cạnh nhìn Dịch Tuần, hình như đây là câu nói dài nhất mà cậu nghe được từ miệng của Dịch Tuần thì phải?

"Được ạ." Đào Đào nhận lấy, cô bé buông lỏng tay Dịch Tuần ra, hai tay cầm cành hoa.

Dịch Tuần cuộn năm ngón tay lại, hơi ấm từ lòng bàn tay Đào Đào rất nhanh đã tiêu tán, cậu cúi đầu nhìn thoáng qua tay mình, đột nhiên có chút hối hận vì đã đem hoa hướng dương đưa cho cô bé.

"Anh Dịch, chúng ta tới bên hồ chơi đi, anh trai, bây giờ có thể cho cá ăn không ạ?" Đào Đào cảm thấy cá cũng giống như con người, có lẽ cũng có thời gian ăn cơm một ngày ba bữa.

"Có thể, đi thôi." Thích Mân đi ở phía trước, biết Dịch Tuần cùng mình không có gì để nói, cậu liền đem không gian nhường lại cho Đào Đào với Dịch Tuần.

Đào Đào quả nhiên rất biết giữ lời hứa, cái miệng nhỏ nói ' ríu rít' không ngừng, ngẫu nhiên Dịch Tuần cũng sẽ trả lời, hoặc là gật gật đầu, tóm lại cậu vẫn nói rất ít, nhưng dù sao cũng có phản ứng, so với không phản ứng thì tốt hơn nhiều.

Bọn họ ở trong vườn hoa dạo qua một vòng, quan hệ giữa Dịch Tuần và Đào Đào đã thân thiết hơn, Đào Đào cũng thích anh trai thoạt nhìn lạnh lùng khó ở chung này, tiếp xúc với anh ấy nhiều hơn, cô bé cảm thấy cũng không có gì, anh Dịch cũng tốt giống như anh trai vậy.

Còn về Dịch Tuần, biểu tình trên mặt cậu rõ ràng đã thả lỏng hơn rất nhiều, tựa như một tầng phòng ngự bị đánh vỡ, cho phép Đào Đào tiến vào tầng thứ nhất trong vòng bảo vệ của cậu, đến gần cậu hơn.

Bạch Chỉ không ở nhà họ Thích quá lâu, dù sao cũng là lần đầu tiên tới chơi, không phải rất quen thuộc, về sau ở chung nhiều sẽ thân quen thôi.

Bà dẫn theo Dịch Tuần rời đi, Dịch Tuần không có ý kiến gì, nhưng Đào Đào vẫn nhớ rõ lời Thích Mân dặn, cô bé lôi kéo tay Dịch Tuần, có chút không nỡ hỏi: "Anh Dịch, chừng nào thì anh lại đến chơi?" Dáng vẻ của Đào Đào giống như không muốn để Dịch Tuần rời đi.

"Không biết." Vẻ mặt Dịch Tuần có chút bất an, hôm nay cậu nói quá nhiều, đây là chuyện chưa từng có trong suốt mấy năm qua.

"Dì ơi, anh Dịch có thể thường xuyên tới nhà chúng con chơi không ạ? Con và anh trai đều rất thích anh Dịch." Đào Đào trực tiếp chạy đến trước mặt Bạch Chỉ, nắm lấy tay bà ngoan ngoãn dò hỏi, ai có thể từ chối một cô bé đáng yêu như vậy chứ?

Bạch Chỉ ngồi xổm xuống đối diện với Đào Đào, bà duỗi tay chỉnh lại tóc bên tai cô bé, tươi cười hòa ái đáp: "Đương nhiên là được, dì cũng hoan nghênh Đào Đào cùng tiểu Mân tới nhà dì chơi, đến lúc đó dì sẽ chuẩn bị cho Đào Đào món bánh quy nhỏ mà con thích ăn."

Vừa rồi lúc dì Phương mang trái cây và trà bánh lên, Bạch Chỉ có thấy Đào Đào cầm một gói bánh quy nhỏ.

"Vâng ạ, con cảm ơn dì, tạm biệt dì, tạm biệt anh Dịch." Đào Đào đứng bên cạnh Hà Vãn vẫy tay với bọn họ, Hà Vãn sờ sờ tóc Đào Đào nói: "Tiểu Tuần cũng thường xuyên tới đây chơi nhé."

Bạch Chỉ nhìn thoáng qua Dịch Tuần, lúc bà đang muốn trả lời thay cậu, Dịch Tuần lại nhẹ giọng đáp một tiếng: "Vâng."

Hôm nay Bạch Chỉ đã kinh ngạc quá nhiều lần, thêm một lần này nữa cũng không khiến bà cảm thấy khiếp sợ, bà chỉ cười tạm biệt Hà Vãn rồi dẫn theo Dịch Tuần rời đi.

Sau khi Dịch Tuần rời khỏi, Đào Đào mới phát hiện hoa hướng dương trên tay đã hoàn toàn héo xuống.

Hà Vãn ngồi xổm xuống rút hoa hướng dương trên tay Đào Đào ra: "Hôm nay Đào Đào rất tuyệt, để anh trai dẫn con đi cắt một cành hoa hướng dương mới nhé."

"Hì hì, con cảm ơn mẹ." Đào Đào lại gần hôn lên mặt Hà Vãn một cái.

"Ngoan."