Tùy Ý Ôn Nhu

Chương 5




"Đúng vậy." Thích Mân tự mình tìm ghế ngồi xuống, ngay khi Dịch Tuần hỏi ra câu đầu tiên, Thích Mân liền biết cậu có hứng thú với chủ đề này.

Xem ra Dịch Tuần cũng rất thích Đào Đào, dù sao thì em ấy ngoan ngoãn đáng yêu như vậy cơ mà, ai thấy cũng thích, ngẫm lại cô bé đáng yêu người gặp người thích kia là em gái của mình, Thích Mân liền cảm thấy kiêu ngạo.

"Nhưng em ấy hình như không quen biết cậu?" Dịch Tuần nhíu mày, sáng hôm nay rõ ràng Đào Đào đã nhận nhầm người, lầm tưởng cậu là Thích Mân, có em gái nhà ai lại như vậy chứ?

"Hôm nay mẹ tớ mới nhận nuôi em ấy, trước đó chúng tớ chưa từng gặp nhau, ba tớ đặt tên cho em ấy là Thích Nguyệt. Đào Đào đáng yêu nhỉ?"

"Thích Nguyệt, tiểu Thất.." Dịch Tuần thấp giọng lẩm bẩm một câu.

"Cậu nói cái gì?" Thích Mân chỉ nhìn thấy môi Dịch Tuần mấp máy, cậu không nghe rõ nên hỏi lại.

"Không có gì." Dịch Tuần lại khôi phục vẻ mặt lạnh lùng, vẻ thất thần trong nháy mắt kia dường như chỉ là ảo giác.

"Dịch Tuần, cậu có em gái không?" Thích Mân có cảm giác hình như Dịch Tuần rất thích em gái, nếu như cậu ấy cũng có một cô em gái, nói không chừng tâm bệnh của cậu ấy sẽ tốt lên.

"Không có." Dịch Tuần không có em gái, cậu cũng không muốn có.

"Không sao, hai chúng ta là bạn bè, em gái của tớ cũng là em gái cậu, cậu có thể tới nhà chúng tớ chơi, toàn bộ kì nghỉ hè Đào Đào đều ở nhà, tớ thấy em ấy cũng rất thích cậu đó."

"Thích tôi?" Dịch Tuần hơi kinh ngạc, cậu mới gặp Đào Đào có một lần, sáng nay suýt chút nữa cậu còn đẩy ngã em ấy. Người như cậu, ai sẽ thích chứ?

"Thật đó, tớ lừa cậu làm gì, Đào Đào còn hỏi tớ chừng nào thì cậu lại đến nhà chúng tớ chơi nữa kìa." Thích Mân trợn tròn mắt nói dối, cậu thầm nghĩ ' Em gái ngoan, vì hoàn thành nhiệm vụ giáo viên giao cho, khiến Dịch Tuần thân thiết với anh hơn, anh không thể không nói dối được, dù sao Đào Đào cũng sẽ không vạch trần anh đâu nhỉ?'

"Ừ." Dịch Tuần thả lỏng hai hàng lông mày đang nhíu lại, cậu không hề hoài nghi lời Thích Mân nói, chỉ là một cô gái nhỏ không biết tốt xấu mà thôi, cậu đối xử với em ấy như vậy mà em ấy còn thích cậu, thật khờ.

Sau đó Dịch Tuần không nói gì nữa, Thích Mân chỉ có thể tự mình tìm đề tài, cậu hỏi rất nhiều chuyện linh tinh, cuối cùng thật sự không nghĩ ra chuyện để nói nữa, Thích Mân không thể không rời đi, trước khi đi cậu còn bảo Dịch Tuần tới nhà mình chơi, Dịch Tuần nhớ đến cuộc nói chuyện với mẹ Dịch lúc trưa, nhưng cậu không nhiều lời.

Sau khi về đến nhà Thích Mân liền lên lầu tìm Đào Đào, cô bé đã tắm rồi thay váy mới, Đào Đào mặc một cái váy màu hồng nhạt dài đến đầu gối, lúc này trông cô gái nhỏ rất xinh đẹp, chỉ là quá gầy.

Bởi vì mặc váy nên cánh tay cùng cẳng chân đều lộ ra, cả người gầy trơ xương khiến người ta không đành lòng nhìn lại lần thứ hai.

"Anh." Đào Đào đang đọc sách, quyển truyện cổ tích này vốn được đặt ở trong ngăn kéo, Đào Đào nhàm chán liền lấy ra đọc, đồ của cô bé ở cô nhi viện đều không mang về đây, sách vở cũng không mang.

"Đào Đào thật là xinh đẹp, em đang làm gì vậy?"

"Hì hì, đây là váy mẹ chọn, em đang đọc sách ạ." Đào Đào nâng quyển truyện cổ tích trong tay mình lên cho Thích Mân xem.

"Ừ, trong phòng sách có rất nhiều sách, Đào Đào đều có thể đọc, đúng rồi.. Đào Đào đợi anh một lát, anh đi ra ngoài một chuyến."

Thích Mân đến phòng sách tìm máy tính bảng lúc trước cậu từng dùng, lúc tốt nghiệp tiểu học Thích Mân đã mua nó, nhưng sau khi lên cấp 2 trong lớp lại thống nhất cùng mua một loại khác nên cậu không dùng đến nó nữa, bây giờ vừa hay lấy ra cho Đào Đào dùng.

"Đào Đào, cái này cho em." Thích Mân đem máy tính bảng đưa tới tay Đào Đào.

"Đây là cái gì ạ? Chiếc điện thoại to quá." Đào Đào đã từng thấy những người khác chơi điện thoại, cô bé đương nhiên không có, chẳng qua chiếc điện thoại này to hơn những chiếc cô bé từng thấy rất nhiều.

"Không phải điện thoại mà là máy tính bảng, anh dạy em cách dùng." Thích Mân sờ sờ đỉnh đầu Đào Đào, cậu ngồi cạnh Đào Đào dạy cô bé cách sử dụng máy tính bảng.

Đào Đào rất thông minh, đầu óc cũng linh hoạt nên cô bé học rất nhanh, sau đó hai anh em cùng chơi trò chơi suốt cả buổi chiều.



Tới lúc ăn cơm tối, Đào Đào đã cực kì dính Thích Mân, ánh mắt cô bé nhìn anh trai tràn đầy vẻ sùng bái, trẻ con chính là như vậy, sẽ bởi vì một việc hoặc vì một trò chơi mà đối với người giỏi hơn mình sinh ra cảm giác sùng bái.

Ăn cơm xong Đào Đào còn cùng Thích Mân chơi thêm một lát, sau đó cô bé rất có chừng mực nói mình muốn nghỉ ngơi, để Thích Mân đi làm việc của cậu.

Chiều nay dì Phương đã dạy Đào Đào sử dụng thiết bị trong phòng như thế nào, cũng đã cho cô bé tự mình dùng thử, Đào Đào đều đã ghi nhớ trong lòng.

Sau khi Đào Đào tắm rửa xong liền tắt đèn ngủ, cô bé nằm trên giường lớn vô cùng mềm mại, Đào Đào lăn mấy vòng cũng chưa đến mép giường, cái giường này thật lớn, mấy người như Đào Đào cũng có thể nằm vừa.

Trước đây Đào Đào đều ngủ trên cái giường vừa nhỏ vừa cứng, bây giờ đột nhiên được ngủ trên giường lớn thoải mái như vậy, Đào Đào thật sự có chút không quen, ngay cả chăn cũng mềm như bông, đắp lên người gần như không cảm giác được, nhưng lại rất ấm áp.

Phòng cũng mở điều hòa, mùa hè đắp chăn cũng sẽ không nóng, cả đêm qua Đào Đào đều không ngủ được, bởi vì bây giờ thời tiết quá nóng, buổi tối trong phòng chỉ có quạt, hơn nữa còn không quay đến chỗ cô bé, cả đêm Đào Đào đều ra mồ hôi, căn bản không ngủ được.

Bây giờ được nằm trong căn phòng yên tĩnh thoải mái như vậy, giống như một giấc mộng nhưng lại chân thật khiến người ta không thể tin được.

Đào Đào cắn nhẹ đầu lưỡi của mình, cảm giác đau khiến cô bé tin tưởng đây là thật, ngày mai ngủ dậy những điều tốt đẹp này sẽ không biến mất.

Ba mẹ và anh trai đối xử với cô bé vô cùng tốt, chưa từng có người nào đối xử tốt với cô bé như vậy, trong lòng Đào Đào cực kì cảm kích nhưng không biết phải biểu đạt như thế nào, chỉ có thể tự nói với chính mình, về sau nhất định phải học tập thật tốt, báo đáp ba mẹ.

Trong lòng tràn đầy vui sướng, Đào Đào dần tiến vào mộng đẹp.

Ngày hôm sau là thứ bảy, ba mẹ Thích đều không cần đi làm, mọi người sẽ dậy muộn một chút, mà Đào Đào lại có thói quen 5, 6 giờ sáng đã rời giường, cho nên lúc cô bé tỉnh giấc trong nhà vẫn rất yên tĩnh.

Đào Đào nhẹ nhàng xuống lầu, phát hiện cửa lớn chưa mở, cũng không có ai, cô bé cảm thấy mình dậy quá sớm liền cẩn thận trở lại phòng bắt đầu đọc sách, cho đến 7 giờ hơn vườn hoa dưới lầu mới truyền đến tiếng động.

Đào Đào dựa vào lan can trên ban công nhìn xuống, thấy chú làm vườn đang tưới hoa dưới lầu, cửa sổ phòng Đào Đào đối diện với vườn hoa, đứng ở ban công liền có thể nhìn thấy một biển hoa lớn.

Đứng ở đây có thể nghe thấy âm thanh phát ra khi chú làm vườn chăm sóc cây cối, nhưng nếu đem cửa sổ đóng lại thì ở trong phòng một chút tiếng động cũng không nghe được.

Đào Đào hứng thú vội vàng xuống lầu, cô bé muốn ra vườn hoa chơi, ban nãy cô bé thấy chú làm vườn đang tỉa cành hoa, bên cạnh có cành hoa bị cắt bỏ.

Đào Đào xuống lầu vừa lúc thấy dì Phương đi từ phòng bếp ra, dì Phương cũng không nghĩ tới Đào Đào dậy sớm như vậy, bình thường cuối tuần phải tầm 9, 1o giờ tiểu Mân mới có thể rời giường.

"Dì Phương, buổi sáng tốt lành." Đào Đào thắt một bím tóc đuôi ngựa, cô bé nhẹ nhàng đi xuống lầu đứng ở trước mặt dì Phương.

"Đào Đào, buổi sáng tốt lành, sao con dậy sớm vậy, đói bụng sao?" Dì Phương sờ sờ mái tóc Đào Đào, tóc Đào Đào khá dài nhưng cô bé buộc tóc rất khéo.

"Không phải ạ, trước kia con cũng dậy rất sớm, 6 giờ hơn con đã dậy rồi."

"Thật ngoan, vậy bây giờ con muốn đi đâu?"

"Con muốn ra vườn hoa chơi ạ."

"Ừ, Đào Đào đợi lát nữa trở về ăn sáng nhé, dì làm món bánh bao thủy tinh* cho con ăn."

"Vâng ạ, cảm ơn dì Phương."

Sau đó Đào Đào đổi giày đi ra vườn hoa, đôi giày da nhỏ này được đưa tới vào tối hôm qua, Đào Đào mặc váy đi giày da nhỏ cực kỳ giống thục nữ.

Mẹ Thích nhìn thấy thì vô cùng vui vẻ, đây là thú vui khi sinh con gái, có thể trang điểm cho con gái thật xinh đẹp.

Đào Đào đứng ở một bên nhìn chú làm vườn chăm sóc hoa cỏ, cô bé rất thích cành hoa hướng dương bị cắt bỏ ở bên cạnh, hoa hướng dương này so với những cây ở cô nhi viên lúc trước còn đẹp hơn.



Nhưng Đào Đào lại ngại hỏi xin, chỉ đứng ở một bên nhìn.

Người làm vườn là chú Lâm, là người làm lâu năm ở nhà họ Thích, ông đã làm ở đây mười mấy năm, lúc ông mới nhìn thấy Đào Đào còn có chút không quen, cô gái nhỏ xinh đẹp giống như mấy đứa bé nổi tiếng trên TV vậy.

Chú Lâm thấy Đào Đào nhìn chằm chằm vào chỗ cành hoa bị ông cắt xuống kia, trong đó cũng chỉ có một cành hoa hướng dương vẫn hoàn hảo, chú Lâm liền nhặt cành hoa hướng dương đó lên, rửa sạch rồi cắt tỉa một chút, sau đó ông đưa cho cô bé: "Con muốn cái này phải không? Cầm đi."

Đào Đào cười, lông mày nhỏ cong cong, đôi mắt sáng lấp lánh nói: "Con cảm ơn chú." Sau đó Đào Đào mới nhận lấy cành hoa hướng dương kia, cành hoa này rất to, đóa hoa còn to hơn mặt của Đào Đào.

"Không cần cảm ơn, con còn muốn cái nào nữa không?" Chú Lâm rất muốn sờ đầu đứa nhỏ này nhưng nhìn thấy tay mình đang bẩn nên thôi, cô bé này thật đáng yêu.

"Dạ không ạ, con cảm ơn chú." Những bông hoa khác đều chưa bị cắt xuống, Đào Đào không cần, cành hoa này đã bị cắt nên cô bé mới lấy.

Lấy được hoa mà mình muốn, Đào Đào liền cầm hoa hướng dương ra bãi cỏ lớn ở phía sau chơi, trong lòng nhớ kỹ dì Phương nói sẽ làm bánh bao cho cô bé ăn, Đào Đào chơi một lúc rồi trở về, dì Phương thấy trên tay Đào Đào cầm một cành hoa hướng dương, bà cười nói: "Đào Đào đi hái hoa nha."

"Không phải ạ, cái này là chú cho con." Đào Đào lắc đầu giải thích, sợ dì Phương hiểu lầm.

"Ừ, con đói bụng chưa? Mau ngồi xuống ăn sáng nào, bánh bao thủy tinh làm xong rồi." Dì Phương không hỏi nhiều nữa, bà đem bánh bao bưng lên bàn.

"Dì Phương, không cần chờ ba mẹ cùng anh trai sao ạ?"

"Không sao, con ăn trước đi, bọn họ còn đang ngủ, chờ bọn họ dậy dì lại làm." Phải ăn lúc còn nóng mới ngon.

"Vâng ạ, cảm ơn dì Phương." Đào Đào cầm đôi đũa bắt đầu tự mình ăn, bánh bao vỏ mỏng nhân nhiều, xuyên thấu qua vỏ bánh bao có thể nhìn thấy nhân bên trong, có thịt heo, nấm cùng mộc nhĩ, khó trách lại được gọi là bánh bao thủy tinh, Đào Đào đã quen với đồ ăn ngon ở nhà họ Thích, không còn kinh ngạc như lần đầu tiên nữa.

Ăn sáng xong, Đào Đào lại cầm hoa hướng dương ra ngoài chơi, nhà họ Thích chiếm diện tích lớn, Đào Đào còn chưa dạo hết đâu.

Đào Đào đi từ phòng khách nhỏ ra đến phòng khách lớn bên ngoài, rồi lại ra vườn, phía trước có một cái đình có đỉnh lợp bằng pha lê, trong đình có một cái xích đu, Đào Đào ngồi trên xích đu chơi, nhìn mặt trời mọc lên, chắc là rất chậm, lúc Đào Đào đang chuẩn bị trở về thì thấy dì Phương đi tới.

"Sao Đào Đào lại chơi ở đây?"

"Chỗ này có xích đu ạ."

"Ừ, trong nhà có khách tới chơi, chúng ta trở về được không? Đào Đào cùng dì đi tiếp đón một chút, ba mẹ con đã dậy rồi."

"Được ạ." Đào Đào nhảy từ xích đu xuống, cô bé cẩn thận che chở cho hoa hướng dương trong tay.

Dì Phương nắm tay Đào Đào đi ra cổng đón người, cửa cổng mở ra, người đứng bên ngoài chính là Bạch Chỉ cùng Dịch Tuần.

"Dịch phu nhân, cậu chủ Dịch, mời vào, phu nhân nhà chúng tôi còn đang ăn sáng, thật ngại quá."

"Không sao, là tôi mạo muội rồi." Bạch Chỉ đi vào trước, Dịch Tuần đi theo ở phía sau.

Đào Đào ngẩng đầu nhìn Dịch Tuần, đây là anh trai hung dữ ngày hôm qua, hình như là bạn của anh trai.

Đào Đào nghĩ thầm ' Bạn của anh trai thì cũng là bạn của mình', cô bé chạy vài bước đến trước mặt Dịch Tuần, nâng tay lên đem hoa hướng dương đưa cho cậu, Đào Đào cười tủm tỉm nói: "Em chào anh!"

* Bánh bao thủy tinh:

chapter content