Tùy Ý Ôn Nhu

Chương 25




Suốt một buổi chiều Dịch Tuần đều thất thần, trên lớp giáo viên giảng bài cậu cũng không nghe vào, trong đầu cậu luôn nghĩ đến Đào Đào.

Hiện tại Đào Đào đã được nhà họ Thích nhận nuôi, cả nhà họ đều rất thích cô bé, nếu lúc này Dịch Tuần nói muốn đưa Đào Đào về nhà mình thì sợ là không chỉ có nhà họ Thích không đồng ý, mà ngay cả Đào Đào cũng sẽ không đồng ý.

Rõ ràng Đào Đào cũng rất thích nhà họ Thích, nhà bọn họ đối xử tốt với Đào Đào, tất nhiên cô bé sẽ thích bọn họ, nếu Dịch Tuần muốn đưa Đào Đào về nhà mình sẽ rất khó.

Xem ra ý tưởng này không thể thực hiện được rồi, nhưng cũng may là hai nhà ở gần nhau, về sau có thể thường xuyên qua lại, cậu cũng có thể nhìn thấy Đào Đào mỗi ngày.

Nhà họ Thích đều là người trong sạch, bọn họ sẽ không bạc đãi Đào Đào, lại có cậu chăm sóc cô bé nữa, Đào Đào nhất định sẽ sống thật tốt, chỉ cần em ấy sống tốt thì ở đâu cũng được.

* * *

Lúc Dịch Tuần về đến nhà, Bạch Chỉ cũng đã về, bà rõ ràng cảm giác được hôm nay tâm trạng của Dịch Tuần rất tốt: "Con đây là gặp được chuyện gì vui sao?"

"Mẹ, con tìm được tiểu Thất rồi." Hiếm khi Dịch Tuần lại ngồi xuống nói chuyện phiếm với Bạch Chỉ.

"Tiểu Thất? Con bé đang ở đâu?" Bạch Chỉ lập tức ngồi ngay ngắn.

Năm đó khi Dịch Tuần được cứu về, cậu đã hôn mê ở bệnh viện suốt một tháng, trong lúc mơ màng cậu luôn miệng nhắc tới cái tên ' tiểu Thất'.

Nhưng nhà họ Dịch không có ai tên là ' tiểu Thất', theo như Bạch Chỉ được biết thì Dịch Tuần cũng không có người bạn nào có tên như thế, vậy rốt cuộc ' tiểu Thất' này là ai?

Bạch Chỉ không biết, Dịch Thiêm cũng không biết.

Chờ đến khi Dịch Tuần tỉnh lại, chuyện đầu tiên cậu làm chính là tìm tiểu Thất, Dịch Tuần nói với bọn họ, tiểu Thất cũng là một đứa trẻ bị bọn buôn người bắt cóc, một đứa trẻ mới 4 tuổi nhưng lại nhiều lần giúp đỡ Dịch Tuần đã 9 tuổi.

Dịch Tuần bị ngã xuống con dốc kia cũng là vì bảo vệ tiểu Thất, lúc ấy Bạch Chỉ cùng Dịch Thiêm liền đồng ý với Dịch Tuần nhất định sẽ giúp cậu tìm được đứa trẻ đó.

Nhưng bọn họ đã tìm khắp nơi trong thành phố, còn nhiều lần tới cục cảnh sát để hỏi thăm mà vẫn không tìm được đứa trẻ tên ' tiểu Thất' kia, Bạch Chỉ và Dịch Thiêm rất bất đắc dĩ, bọn họ cũng hy vọng tìm được đứa trẻ này rồi mang về nhà chăm sóc thật tốt.

Chỉ là bọn họ đã dốc hết toàn lực nhưng cũng không tìm được người, Bạch Chỉ cùng Dịch Thiêm không có cách nào khác, bọn họ chỉ có thể khuyên nhủ Dịch Tuần, nhưng cậu lại không chịu.

Dịch Tuần tốn thời gian nửa năm để đi tìm tiểu Thất, Bạch Chỉ với Dịch Thiêm đều thấy rất rõ, bọn họ biết tiểu Thất rất quan trọng với Dịch Tuần.

Cũng là vì không tìm được tiểu Thất nên Dịch Tuần mới dần dần trở nên trầm mặc, cuối cùng biến thành như bây giờ, những năm qua Dịch Tuần chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm tiểu Thất.

Khi chuyển đến thành phố Thường, bọn họ đã tới các cô nhi viện trong thành phố hỏi thăm nhưng cũng không có tin tức gì, Dịch Tuần làm thế nào mà tìm được tiểu Thất?

"Mẹ, tiểu Thất chính là Đào Đào." Lúc Dịch Tuần nói ra chuyện này, vẻ mặt cậu tràn đầy ý cười, ngay cả ngữ khí cũng mang theo sự kinh hỉ.

Cậu tìm người suốt 5 năm, rốt cuộc cũng tìm được rồi, vòng đi vòng lại cuối cùng ông trời vẫn đem Đào Đào đưa đến trước mặt cậu, cậu có thể không vui mừng được sao?

"Thật vậy sao? Làm sao mà con xác định được?" Chuyện này cũng quá trùng hợp rồi đi, người mà bọn họ tìm kiếm suốt 5 năm cũng không tìm được, bây giờ lại xuất hiện ở trước mắt, hơn nữa còn là hàng xóm của bọn họ.

Đào Đào là con gái nuôi của nhà họ Thích, được bọn họ nhận nuôi ở cô nhi viện, trên đời này thật sự có chuyện trùng hợp như vậy sao?

"Trên người Đào Đào có cái hạt đào mà con đưa cho em ấy, Đào Đào cũng nhận ra vết sẹo trên tay con, em ấy thật sự là tiểu Thất."

"Vậy con định làm sao bây giờ?" Bạch Chỉ biết Dịch Tuần vẫn luôn muốn mang tiểu Thất về nhà, nhưng hiện giờ Đào Đào đã được nhà họ Thích nhận nuôi, bọn họ cũng đâu thể đoạt người với nhà họ Thích được?

Cho dù bọn họ muốn cướp người thì nhà họ Thích cũng chưa chắc sẽ nguyện ý buông tay, tuy rằng là con gái nuôi nhưng nhà họ Thích lại rất thích Đào Đào, Bạch Chỉ tiếp xúc nhiều với Hà Vãn, bà đương nhiên biết Hà Vãn thích Đào Đào nhiều đến mức nào, sao có thể đồng ý buông tay đây?

"Con không biết." Dịch Tuần lắc đầu.

"Con muốn mang Đào Đào về nhà chúng ta sao?" Bạch Chỉ muốn hỏi rõ ràng.

"Chắc là không được ạ, mẹ biết đó, con tìm tiểu Thất suốt 5 năm là vì muốn chăm sóc cho em ấy thật tốt, để em ấy không phải chịu khổ nữa, nhưng hiện giờ em ấy đã là con gái của nhà họ Thích, em ấy đang sống rất tốt, con cũng không đành lòng đoạt em ấy với nhà họ Thích, hơn nữa tiểu Thất là người có tình có nghĩa, nhất định em ấy sẽ không theo con về nhà đâu."

Dịch Tuần đã từng rối rắm vì chuyện này, nhưng hiện tại cậu hiểu rất rõ, có thể tìm được tiểu Thất là cậu đã thỏa mãn rồi, bây giờ thấy tiểu Thất đang sống tốt, nhà cậu lại ở cạnh nhà em ấy, cũng xem như tâm nguyện đã đạt thành.

Hơn nữa, nếu cậu nhất quyết muốn mang tiểu Thất về nhà, chỉ sợ sẽ làm em ấy khó xử, cũng sẽ phá hỏng mối quan hệ tốt đẹp giữa hai nhà, còn không bằng Dịch Tuần cố gắng khắc chế một chút, dù sao thì Thích Mân cũng là một người anh trai tốt, cậu tin tưởng về sau cuộc sống của tiểu Thất sẽ ngày càng tốt hơn.

"Con biết vậy là tốt rồi, chú Thích cùng dì Hà của con đối xử với Đào Đào rất tốt, nếu hiện tại chúng ta muốn mang con bé về nhà thì khẳng định sẽ khiến quan hệ giữa hai nhà có ngăn cách, còn không bằng không nhắc tới, về sau chúng ta đối xử tốt với Đào Đào hơn là được." Bạch Chỉ rất hài lòng vì lần này Dịch Tuần không bướng bỉnh nữa, bằng không bà thật sự không biết nên giải quyết như thế nào.

"Mẹ, cảm ơn mẹ và ba vì đã luôn giúp đỡ con trong suốt 5 năm qua." Mấy năm nay có thể nói là cậu có chút vô cớ gây rối, nhưng ba mẹ chưa từng có nửa câu oán hận, trong lòng Dịch Tuần vẫn luôn biết ơn ba mẹ.

"Con nói cái gì vậy, con là con trai của ba mẹ, ba mẹ đương nhiên muốn tốt cho con rồi, cuối cùng cũng đã tìm được tiểu Thất, về sau không cho phép con lại tự phong bế chính mình nữa, con phải cười nhiều lên, miễn cho dọa đến Đào Đào, cũng phải kết bạn nhiều hơn, coi như là tích góp nhân mạch cho Đào Đào đi."

Hiện tại Bạch Chỉ đã nắm được thóp của Dịch Tuần rồi, xem ra lúc trước bọn họ chuyển đến thành phố Thường là quyết định chính xác, vừa hay ông trời lại đem tiểu Thất đưa đến trước mắt bọn họ, tính tình của Dịch Tuần có cách cải thiện rồi.

"Mẹ.." Dịch Tuần cúi đầu, cậu không nhịn được mà nhếch môi cười, quả thật từ sau khi gặp được Đào Đào cậu đã thường xuyên cười hơn rất nhiều.

Hóa ra không phải Đào Đào không giống những đứa trẻ khác, mà là vì Đào Đào chính là tiểu Thất, cho nên cậu mới không kháng cự việc thân cận với em ấy.

"Được rồi, không nói nữa, con mau về phòng nghỉ ngơi một lát đi, sau đó xuống ăn tối."

"Con muốn đi thăm Đào Đào, hôm nay em ấy xảy ra chút chuyện." Dịch Tuần còn chưa biết kết quả ra sao nên hơi lo lắng.

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Bạch Chỉ lo lắng hỏi.

Dịch Tuần nói sơ qua chuyện xảy ra hôm nay cho Bạch Chỉ nghe, có rất nhiều chuyện cậu cũng không biết rõ.

"Sao đứa trẻ đó có thể hư như vậy? Xem ra là do mẹ của nó không dạy bảo con mình cho tốt, vậy con đi đi, nhớ về sớm để ăn tối nhé." Bạch Chỉ cảm thán nói, hiện tại trẻ con đều trưởng thành sớm như vậy sao? Còn dám làm ra hành động đó ở trường học.

Nhưng theo lời kể của Dịch Tuần thì có vẻ mẹ của Đặng Uyển cũng có vấn đề, người mẹ chính là nhân tố quan trọng nhất có thể ảnh hưởng đến một đứa trẻ, ' thượng bất chính hạ tắc loạn'* là kinh nghiệm mà người xưa đã tích lũy ra được qua nhiều năm, người làm cô lại đi bắt nạt cháu gái mình, nếu nói ra ngoài nhất định sẽ bị người khác chê cười.

* Thượng bất chính hạ tắc loạn: Cấp trên (phụ huynh) mà làm bậy thì cấp dưới (con cháu) không thể nghiêm chỉnh được.

Tâm trạng Dịch Tuần rất tốt, cậu đi ra khỏi nhà, trong mấy năm gần đây thì hôm nay chính là ngày tâm tình cậu vui vẻ nhất, khoảng thời gian trước giữa hai nhà đã làm một con đường nhỏ, đi từ nhà họ Dịch sang nhà họ Thích rất tiện, người ta đều nói ' dỡ xuống tường vây chính là một nhà', vậy nhà họ Thích và nhà họ Dịch cũng là một nhà rồi.

Dịch Tuần đi từ nhà họ Dịch sang, cậu mới vào sân của nhà họ Thích được mấy bước liền thấy Đào Đào đang ngồi trên xích đu trong vườn hoa, vốn dĩ nhà họ Thích chỉ có một cái xích đu ở sân trước của biệt thự, nhưng bởi vì Đào Đào đến nên hiện giờ trong vườn hoa đã đặt thêm vài cái xích đu và bàn ghế, tiện cho Đào Đào chơi ở vườn hoa.

"Anh Dịch, anh tan học rồi ạ." Đào Đào từ trên xích đu nhảy xuống, cô bé đặt quyển sách trên tay lên bàn.

"Ừm, hôm nay kết quả thế nào?" Dịch Tuần vén tóc ra sau tai cho Đào Đào.

"Cũng được ạ, cô đánh Đặng Uyển một cái, náo loạn ầm ĩ khiến ông bà nội không vui, cuối cùng cũng không giải quyết được chuyện gì, dù sao em cũng không quan tâm, em không muốn ba mẹ vì em mà tranh chấp với ông bà nội."

"Khiến em chịu ủy khuất rồi." Đột nhiên trong lòng Dịch Tuần lại có chút dao động, nhà họ Thích nhiều trẻ con khó tránh khỏi sẽ khiến Đào Đào chịu ủy khuất, nhà họ Dịch lại chỉ có một mình cậu, ba cũng không có anh chị em gì, nếu như Đào Đào ở nhà cậu thì em ấy không phải lo sẽ bị bắt nạt nữa.