Tùy Ý Ôn Nhu

Chương 24




"Đặng Hiền, anh dám đánh tôi?" Thích Mỹ Âm che mặt lại, bà ta tức giận muốn chết, bà ta gả tới nhà họ Đặng nhiều năm như vậy, có khi nào Đặng Hiền dám đối xử với bà ta như vậy đâu?

Trước đây nếu không phải bà ta gả đến nhà họ Đặng thì hiện tại làm sao Đặng Hiền còn có thể sống tốt như vậy? Bây giờ ông ta có năng lực rồi, vậy mà lại dám đánh bà ta.

Thích Mỹ Âm đứng thẳng người, bà ta cũng tàn nhẫn đánh lại một cái tát, Đặng Hiền không nghĩ tới Thích Mỹ Âm còn dám đánh trả.

"Thích Mỹ Âm, cô tự mình nhìn đi, Đặng Uyển đã bị cô dạy thành bộ dáng gì rồi, mới 10 tuổi mà đã biết dùng thủ đoạn để hãm hại em gái mình, cô thấy qua đứa trẻ nào như vậy sao?"

"Ha ha ha, thật buồn cười, chẳng lẽ Uyển nhi không phải là con gái của anh sao? Dựa vào cái gì mà nói là do tôi dạy? Anh thì không có trách nhiệm gì sao? Đó là bởi vì anh chưa từng dạy con ngày nào, con là tôi sinh, cũng là tôi nuôi dưỡng, nó chỉ là con của một mình tôi sao? Nó họ Đặng chứ không phải họ Thích, dựa vào cái gì mà bắt một mình tôi nuôi dạy?"

Thích Mỹ Âm vừa khóc vừa cười, Đặng Uyển ở bên cạnh bị dọa sợ, nó run bần bật trốn vào góc phòng, ba mẹ đánh nhau rồi, đến bây giờ nó mới hiểu rõ được tính nghiêm trọng của chuyện này, nó chưa từng thấy ba hung dữ như vậy bao giờ, trước kia đều là mẹ hung dữ với ba thôi.

"Tôi là đàn ông, đương nhiên phải ở bên ngoài kiếm tiền nuôi gia đình, cô là phụ nữ, vốn dĩ việc chăm con là nghĩa vụ của cô, chẳng lẽ tiền cô tiêu không phải là của tôi sao? Tiêu nhiều tiền của tôi như vậy mà cô nuôi dưỡng hai đứa con kiểu gì? Đặng Uyển thì kiêu căng ngang ngược, Đặng Vũ lại nhát gan sợ phiền phức, có chỗ nào giống đứa trẻ bình thường hả?"

"Anh kiếm? Tôi nhổ vào, lúc trước nếu không phải là tôi gả cho anh thì nhà anh đã sớm phá sản rồi, bây giờ anh còn dám hô to gọi nhỏ với tôi sao?"

Hiện tại Thích Mỹ Âm hối hận muốn chết, trước đây sao bà ta lại coi trọng người đàn ông như Đặng Hiền chứ?

Trước kia công ty nhà họ Đặng gặp phải khó khăn, suýt nữa thì phá sản, là bà ta khăng khăng muốn gả cho Đặng Hiền, đem toàn bộ của hồi môn của mình cho Đặng Hiền nên mới giúp nhà họ Đặng khởi tử hồi sinh.

Khi đó cả nhà đều không đồng ý cho Thích Mỹ Âm gả vào nhà họ Đặng, nhưng lúc ấy bà ta cực kì yêu Đặng Hiền, nhà họ Thích không có cách nào khác, dù sao cũng không thể mặc kệ đứa con gái này, thế nên nhà họ Thích cũng nhiều lần giúp đỡ nhà họ Đặng, bởi vậy công ty của nhà họ Đặng mới vượt qua khó khăn, cho tới bây giờ lại không ngừng phát triển.

Bằng không Đặng Hiền đã sớm không còn xứng ở trong ngôi nhà đẹp như thế này, không xứng lái chiếc xe tốt như vậy, hiện tại ông ta có năng lực rồi, không cần dựa vào nhà họ Thích nữa, ông ta vậy mà lại dám đánh bà ta, bất luận như thế nào thì Thích Mỹ Âm cũng không nuốt nổi cơn giận này.

"Thích Mỹ Âm, tôi nhịn cô đủ lâu rồi, cô tốt nhất đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt."

Chính là bởi vì nhớ tới tình nghĩa lúc trước nên Đặng Hiền mới nhiều lần nhường nhịn, suốt mười mấy năm qua, bất luận Thích Mỹ Âm có vô cớ gây rối bao nhiêu thì Đặng Hiền đều chịu đựng.

Nhưng mà ai rồi cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi, mỗi ngày Đặng Hiền tan làm về đến nhà, Thích Mỹ Âm liền hỏi Đông hỏi Tây, mỗi lần về nhà muộn vài phút bà ta lại gọi điện thoại thúc giục, ông ta đi xã giao Thích Mỹ Âm cũng sẽ gọi điện thoại kiểm tra, nghe thấy tiếng của người phụ nữ khác trên bàn tiệc, bà ta còn đến công ty để cảnh cáo thư ký cách xa ông ta một chút.

Chỉ cần ông ta có chút kháng nghị, Thích Mỹ Âm liền đem chuyện trước đây ra để chặn họng ông ta, dẫn tới toàn bộ công ty đều biết Đặng Hiền là người đàn ông ăn cơm mềm*, bị vợ quản nghiêm, khiến ông ta rất mất mặt, ngay cả nhân viên dọn vệ sinh trong công ty cũng dám bàn tán về ông ta.

* Ăn cơm mềm: 吃软饭: Chỉ đàn ông ăn bám vợ/ phụ nữ.

Đặng Hiền đã nhịn đủ lâu rồi, hiện tại hai đứa nhỏ đều bị Thích Mỹ Âm nuôi dạy sai cách, hơn nữa nhiều năm như vậy bà ta cũng không sinh được con trai cho ông ta.

Ba mẹ của Đặng Hiền muốn Thích Mỹ Âm sinh thêm một đứa nữa, bà ta lại chửi ầm lên trước mặt hai ông bà, mắng mỏ cực kì khó nghe, bất kể là ai cũng không thể chịu được.

Đặng Hiền chỉ khuyên vài câu mà Thích Mỹ Âm lại mắng cả ông ta, bà ta chưa từng giữ mặt mũi cho ông ta chút nào.

Ở nhà họ Thích, Đặng Hiền giống như một người tới ở rể vậy, mười mấy năm qua ông ta thật sự nhẫn nhịn đủ rồi.

Nếu cứ để Thích Mỹ Âm tiếp tục nuôi dạy các con như vậy thì sau này nhà họ Đặng còn có tương lai sao? Đặng Uyển tuổi còn nhỏ mà đã có đức hạnh như vậy, nếu ông ta còn tiếp tục nhẫn nhịn thì sớm hay muộn nhà họ Đặng cũng sẽ bị Thích Mỹ Âm hủy hoại, Đặng Hiền không thể yếu đuối như vậy nữa.

"Tôi chẳng muốn uống rượu gì cả, làm sao? Anh muốn thế nào? Anh tưởng chỉ có một mình anh phải nhẫn nhịn thôi sao? Tôi cũng nhịn anh lâu lắm rồi, lúc trước sao tôi lại gả cho một người đàn ông vô năng như anh chứ? Anh nhìn anh cả của tôi xem, anh có điểm nào so được với anh cả của tôi không? Nếu không nhờ vào sự giúp đỡ của nhà họ Thích thì anh có thể có ngày hôm nay sao? Hiện giờ làm ăn phát đạt rồi liền không nhịn nổi nữa? Thế nào? Anh muốn ly hôn? Nằm mơ đi! Cho dù tôi có chết cũng phải chết ở nhà họ Đặng, tiêu hết tiền của nhà họ Đặng mới thôi, anh có bản lĩnh thì đánh chết tôi đi, ha ha ha, anh không dám, Đặng Hiền, anh không dám, anh vô năng.." Thích Mỹ Âm cười nói như điên.

Hai người đã từng có một đoạn tình cảm tốt đẹp, lúc ban đầu bọn họ cũng là tự do yêu đương, là một đôi giai ngẫu*, nhưng qua nhiều năm như vậy, giai ngẫu biến thành oán ngẫu* khiến người ta phải thở dài tiếc nuối.

* Giai ngẫu: Cặp xứng đôi.

* Oán ngẫu: Cặp vợ chồng không hòa thuận.

Nhưng nói đến cùng, hôn nhân cần sự đồng lòng chia sẻ từ hai phía, Thích Mỹ Âm cùng Đặng Hiền đều có chỗ sai, nhưng cả hai người đều không ý thực được.

* * *

Hà Vãn ra khỏi nhà cũ liền gọi điện thoại về nhà bảo dì Phương làm cơm trưa, hôm nay xảy ra nhiều chuyện nên bọn họ đều chưa ăn trưa, lúc về đến nhà, dì Phương nói còn thiếu hai món nữa liền có thể ăn cơm.

Hà Vãn vỗ lưng Đào Đào: "Đào Đào, con lên lầu rửa mặt thay quần áo rồi xuống ăn cơm nhé!"

"Dạ." Đào Đào gật đầu rồi đi lên lầu, chuyện này hẳn là cứ như vậy liền trần ai lạc định*.

* Trần ai lạc định: Bụi trần đã rơi xuống, ý nói đã đến hồi kết thúc.

Nhưng chuyện của anh tiểu Ngũ thì chỉ mới bắt đầu thôi, Đào Đào không biết có nên nói cho ba mẹ chuyện này hay không? Hơn nữa, cô bé cũng không biết nên nói như thế nào nha.

Ba mẹ vốn không biết cô bé từng bị bọn buôn người bắt đi, nếu nói ra có phải không tốt lắm không? Đào Đào sợ sẽ làm ba mẹ lo lắng, cô bé nghĩ, trước tiên cứ chờ xem thế nào đã!

Ăn trưa xong, Đào Đào đang định lên lầu nghỉ ngơi một lát thì lại bị Hà Vãn giữ chặt: "Đào Đào, ngày mai mẹ sẽ bảo anh trai đưa con đến lớp 1, nếu như lại có người bắt nạt con thì nhất định phải nói cho mẹ biết nhé, bằng không mẹ thật sự sẽ tức giận đó!"

"Con biết rồi ạ, mẹ yên tâm đi." Đào Đào nghĩ, không có Đặng Uyển ở lớp 1 thì hẳn là sẽ không có ai bắt nạt cô bé đâu nhỉ? Dù sao thì cô bé cũng chỉ bất hòa với Đặng Uyển thôi.

"Con đi nghỉ ngơi một lát đi, nhưng không được lén khóc nhè nhé!"

"Con biết ạ." Đào Đào ngượng ngùng cười, nghĩ đến hôm nay mình trốn đi trộm khóc một mình, thật đúng là quá mất mặt.

Đào Đào đi rồi, Hà Vãn nhìn về phía Thích Mân: "Tiểu Mân, nếu mẹ nhớ không lầm thì con gái út của nhà họ Khương đang học ở lớp 4.1 đúng không?"

"Vâng, em gái của Tễ Thanh học ở lớp 4.1."

"Vậy là tốt rồi, tuy rằng cô bé đó cũng được người trong nhà nuông chiều nhưng so với Đặng Uyển thì hiểu chuyện hơn nhiều, lớn lên cũng xinh đẹp đáng yêu, nói không chừng còn có thể trở thành bạn với Đào Đào nhà chúng ta, nếu con rảnh cũng có thể dẫn theo Đào Đào tới nhà họ Khương chơi." Hà Vãn rất thích cô con gái út của nhà họ Khương.

"Con biết rồi ạ, con sẽ làm như vậy." Thích Mân cũng từng gặp cô bé kia vài lần khi đi chơi với Khương Tễ Thanh.

"Đúng rồi, A Thành, anh xem chuyện này đã náo loạn thành như vậy rồi, cũng không biết có bị truyền ra bên ngoài hay không? Bằng không chúng ta tổ chức một buổi yến hội đi, chính thức đem Đào Đào giới thiệu cho mọi người biết."

Lúc trước Hà Vãn đã nghĩ tới chuyện này rồi, nhưng khi ấy Đào Đào mới đến nhà họ Thích, hơn nữa con bé còn nhỏ, trước đây lại sống ở cô nhi viện, chưa từng thấy qua trường hợp lớn như vậy, Hà Vãn lo sẽ làm Đào Đào sợ nên mới không nhắc đến.

Nhưng hiện tại xảy ra chuyện này, Hà Vãn không thể không nhắc đến nữa, bà muốn ra mặt giới thiệu Đào Đào cho mọi người biết.

Đào Đào đã tới đây thì chính là con cháu của nhà họ Thích, nếu như bọn họ vẫn không công khai thân phận của con bé, chỉ sợ về sau con gái của các gia tộc khác sẽ không muốn chơi với Đào Đào.

Cứ thoải mái hào phóng công khai cho mọi người đều biết là tốt nhất, con gái nuôi thì sao chứ? Đó cũng là con gái nuôi của nhà họ Thích, là con gái của bà và Thích Thành, không cho phép người khác bắt nạt, nếu sau khi công khai thân phận rồi mà còn có người dám bắt nạt con bé, vậy thì đừng trách nhà họ Thích tàn nhẫn.

Thích Thành nghĩ nghĩ: "Được, vậy em sắp xếp đi.