Túy Linh Lung

Chương 147




Lần này Thiên triều bình định Tây thùy, quốc uy truyền xa, phiên quốc tứ phương sai sứ giả đến bái, sứ thần các quốc gia tập hợp tại kinh thành, yết kiến triều bái.

Hạo Đế hàng chiếu, sắc phong Mặc Sĩ Sóc Phong làm Khả Hãn Nhu Nhiên, sắc phong Xích Lãng Luân Tán làm Quy nghĩa vương. Tám tháng giữa mùa thu, Nam Cung Cảnh, Đường Sơ khải hoàn hồi kinh, ban thưởng yến trong điện Trường Minh Tuyên Thánh Cung, cùng nâng chén rượu mừng.

Trong điện Trường Minh, điện cao chín trượng, quỳnh giai phô ngọc, tầng diêm trong mây, trúc tiêu trong hồ, diêu quang trên đài, tứ phía vân ba mênh mông, hà vụ phiêu vòng, hai mươi tư ngọc kiều linh lung di động thông tới lâm ngạn, có người nói Phi các tương liên các cung điện. Xa xa nhìn lại, các cung nữ hoàn tấn khinh y, yểu điệu mà đi, lăng ba vi bộ, trúc ti mờ mịt, thoáng như dao trì Tiên Cung.

Đầu giờ Thìn, Thân Vương hoàng tông, văn võ thần công vào cung hậu giá, trước hành lang điện ân cần thăm hỏi hàn huyên, đã là hai phái rõ ràng. Một phương là Tần Quốc Công, Trường Định hầu, Phượng Diễn, Ân Giam Chính cùng dòng họ sĩ tộc, mạo điệt lão thần, một phương là Đỗ Quân Thuật, Lục Thiên, Tư Duy Vân, Nam Cung Cảnh, Đường Sơ nhân tài mới xuất hiện, hàn môn võ tướng, lần này chiến tranh, cũng đang là một hồi kịch liệt đối lập hai phái này.

Yên ổn Thổ Phiên, chiến sự đại thắng, điều này làm cho phái trẻ trung trong triều hãnh diện. Nam Cung Cảnh cùng Đường Sơ khải hoàn lần này, phân biệt thụ phong Phiêu Kị Tướng quân, Phủ Quân Đại tướng quân, nhập tiến đầu mối, quan luận quân công, chư tướng tùy chinh tấn phong thưởng.

Hàn môn tướng sĩ đột nhiên quật khởi, cánh chim đón gió, địa vị đã nghiễm nhiên muốn cùng sĩ tộc ngang nhau. Gặp lại trước điện, chắp tay nói cười không khỏi dẫn theo một chút đao quang kiếm ảnh, ẩn ẩn di động.

Nhưng mà lúc này có một người chưa từng tiến điện, đứng ở ngoài thần tử hai phương, trước thềm cẩm thạch, khoanh tay mặt hướng Minh Trì bích thủy yên ba mênh mông, trên khuôn mặt phong thần tú triệt ẩn một chút tuấn tú đạm cười, áo dài phất phơ, lại có chút di thế xuất trần, hương vị cô thanh.

Cũng là Trạm Vương, không thân không sơ, không xa không gần, ôn hoà, rõ ràng đang ở trong cục, lại giống như không đếm xỉa đến. Phượng Diễn cách mái cong hoa trụ nhìn thân ảnh kia liền nheo mắt lại, nếp nhăn khóe mắt họa xuất suy nghĩ khắc sâu.

Nếu nói hai năm trước còn có chút hỗn độn không rõ, như vậy năm nay, đại khái tất cả mọi người đều nhìn rõ ràng, làm cho quan viên trong triều mới cũ luân phiên thay đổi thanh tra trận thiếu hụt này, Hạo Đế cũng không phải một mình độc đoán, tương trợ to lớn chân chính ở bên, đúng là Trạm Vương. Kéo đổ Vệ gia là Trạm Vương, đổi nhân viên các châu quân chính quan trọng là Trạm Vương, đẫy đà quốc khố là Trạm Vương, khắp nơi áp chế Phượng gia trong triều, cũng là Trạm Vương. Đây rõ ràng là một hồi phối hợp trước đài phía sau màn thiên y vô phùng, đem văn võ cả triều đều tính kế ở trong đó.

Thân ảnh người kia đứng ở phía trên quảng điện quỳnh đài bỗng nhiên làm cho Phượng Diễn sinh ra cảm giác không rét mà run, tựa như mấy năm trước ở trên Thái Cực Điện, Hạo Đế đăng cơ vào chỗ, nâng tay áo lệnh chúng thần bình thân, một khắc quan sát thiên hạ, ánh mắt kiêu căng kia làm cho hắn từng có cảm giác như vậy, đó là, như lâm vào vực sâu.

Phượng Diễn âm thầm nhíu mày, đột nhiên nghe được Ân Giam Chính bên cạnh thở dài, hắn cũng đang từ chỗ Trạm Vương thu hồi ánh mắt.

Đối mặt đột nhiên thấy Phượng Diễn, thái độ Ân Giam Chính khác thường tiếu nhan tiếp đón: “Phượng tướng.”

Mi già Phượng Diễn khẽ nhúc nhích, đáy mắt xẹt qua thần sắc phức tạp, trên mặt lại cười: “Ngày tiệp khánh, Ân tướng cớ gì thở dài, chẳng lẽ là chợt có cảm, nổi lên tâm thỏ tử hồ bi?”

Lời này nói được hơi có chút ý trào phúng, Ân Giam Chính hỏi lại một câu: “Gió thu tiệm khởi, Phượng tướng tâm không bi hồ?”

Ý cười trên mặt Phượng Diễn thu lại: “Ân tướng lo lắng nhiều đi.”

Ân Giam Chính giương mắt nhìn hắn: “Tô Ý, Đỗ Quân Thuật bổ xuống điều môn hạ tỉnh, Tư Duy Vân thăng nhiệm trung thư thị lang cũng đã vài ngày, Phượng tướng cảm giác thế nào?”

Vệ Tông Bình bị bãi quan biếm truất, từ đại học sĩ Tô Ý, Quang Lộc đại phu Đỗ Quân Thuật cùng nhau tiếp nhận chức vụ môn hạ thị trung, từ nay về sau khôi phục trung thư, môn hạ hai tỉnh thêm hai gã thượng thư, hai gã thị trung. Thiên triều tam tỉnh cũng thế, đây tương đương với vô hình trung phân hoá quyền lực Tể tướng, tuy rằng Trung Thư tỉnh vẫn chưa chân chính tăng thêm Trung Thư thị lang, nhưng điều vào một Tư Duy Vân nhậm chức thị lang, liền cùng phân quyền không khác. Việc này đối với Phượng gia, Ân gia đều có đánh sâu vào không nhỏ, nhưng hai nhà lại như trước, đối lập như cũ. Phượng Diễn nghe vậy hừ lạnh,”Ân tướng đang ở trong đó, làm gì tới hỏi ta? Nếu không phải cảm động lây, mới vừa rồi làm gì trông thu buồn xuân?”

Ân Giam Chính nói: “Ha ha, Phượng tướng nói cho cùng, lão phu mới vừa rồi nhớ tới Vệ Tông Bình, quả thật là nhất thời cảm khái, nhưng Phượng tướng lại tựa hồ cũng không ưu.”

Trên nét mặt Phượng Diễn mang tự phụ: “Làm phiền Ân tướng quan tâm, lấy việc giống nhau, kết cục chưa chắc đã giống nhau?”

Ân Giam Chính hiểu được Phượng Diễn chỉ là Phượng gia có Hoàng Hậu đại sơn dựa vào, cũng không nói nhiều, chính là chậm rãi nói một câu: “Thiên hạ này đến tột cùng là của họ Dạ a!”

Lời nói đó cùng lời nói Vệ Tông Bình hiệu quả như nhau, làm trong lòng Phượng Diễn giật mình, lúc này chợt nghe chuông và khánh minh tấu, cửu thiều nhạc nổi lên. Đợi tiếng nội thị tuyên giá truyền đến, xa xa mui xe diêu diêu, nghi thức rõ ràng, ngũ minh kim phiến quanh co khúc khuỷu theo sau, thánh giá đến.

Phượng Diễn cùng Ân Giam Chính ngừng nói chuyện, dung nhan vội vàng nghiêm túc, cùng vương công bách quan quỳ nghênh thánh giá.

Bất quá một lát, liền thấy Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu nhập điện, long hành hổ bộ, tay áo tung bay, khí độ trầm tuấn vương giả uy nghi, ngạo nghễ không thể nhìn gần. Hoàng Hậu mỉm cười chậm rãi đi theo, tóc mây mũ phượng, ngọc thụ huy quang kim loan trường y trăm thước phô thêu duệ phía sau, tú vững như nghi. Hai người sóng vai mà đi, qua thềm ngọc, đăng Minh đài, giống như thần tiên từ Vân Trung thiên khuyết phiêu nhiên nhi lai, thần tiên quyến lữ, thiên tư tao nhã, không khỏi làm người ta thần đoạt.

“Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế!”

Tiếng hô như núi, chúng thần phủ bái, ngọc quan đỏ sẫm, ô sa kim trâm hai bên hành lang, y bào phủ xuống. Hoàng Thượng khoát tay, điện thị tuyên chỉ miễn lễ, chúng thần lại bái, tạ ơn bình thân.

Trạm Vương nâng mắt mà nhìn, cách kim giai ngọc liêm, trước mắt bỗng nhiên sáng ngời.

Khanh Trần trong ánh sáng lung linh xoay người, dưới minh hoa cung trang ý cười đạm quân, ánh vào phượng mâu thu thủy diễm liễm, giống như thu dương sáng quắc đổ trên Thái Tiêu hồ bích sắc, thanh ba đẹp mắt, nhiếp hồn đoạt phách, làm đại điện kim bích huy hoàng mất hết màu sắc. Lưu kim vân thường làm bạn bên long cổn huyền bào, tôn nhau lên đồng huy, điểm thanh hoãn cười, liền làm cho lãnh ngọc trên mặt Hoàng Thượng dẫn theo vài phần sắc ấm, đợi Trạm Vương phục hồi lại tinh thần, Hoàng Thượng đã bước đến trước ngự án Kim Long, mỉm cười nắm tay Hoàng Hậu, tự mình dẫn nàng tới Phượng Tường Thanh Ngọc án bên trái, sóng vai nhập tòa, ngược lại cười nói: “Các khanh bình thân liền ngồi, không cần giữ lễ tiết.”

Chúng thần nhìn quen Hoàng Thượng hỉ giận không hiện sắc, hiếm thấy hắn tươi cười như vậy, liền đều biết tâm tình hắn hôm nay vô cùng tốt. Thiên triều qua một trận chiến, quốc uy đại thịnh, một phen trùng hưng khí thế hồi lâu nổi lên, đọng lại, sẽ thành khí tượng, rất có ý mênh mông cuồn cuộn tứ vực, đảo qua thế càn khôn. Vài năm gian nan hóa thành hào hùng phấn chấn trong lồng ngực, khiến cho lòng người đầy vui sướng. Dạ Thiên Lăng nhìn chung quanh điện, lòng có cảm xúc, ánh mắt vừa động rơi xuống trên người Trạm Vương, ý cười trong mắt lại đột nhiên chậm.

Sau Kỳ Lân kim án, Trạm Vương chăm chú nhìn Khanh Trần miệng cười tươi đẹp, tinh thần chuyên chú. Hắn như cảm thấy Dạ Thiên Lăng quét tới, vừa ngẩng đầu, Dạ Thiên Lăng cũng đã ngược lại nhìn Khanh Trần. Khanh Trần từ chỗ Trạm Vương ngoái đầu nhìn lại, liền thản nhiên mà cười với Dạ Thiên Lăng.

Tiễn thủy song đồng, lưu quang xanh ngọc, trong vắt lộ ra quyến rũ, thanh thanh rõ ràng di động chìm nổi, lộ ra nàng giống như huyễn giống như thật vui sướng. Đuôi lông mày Dạ Thiên Lăng hơi nhếch, cũng lấy mỉm cười đáp lại. Lại quay đầu nhìn về phía Trạm Vương, Trạm Vương chưa từng lảng tránh bọn họ nhìn chăm chú, cười yếu ớt tao nhã, không chút nào che giấu thưởng thức, lập tức đứng dậy, dẫn văn võ quần thần nâng rượu chúc mừng.

Dạ Thiên Lăng nhìn quần thần chung quanh, trong lúc cố ý vô tình, độc đối Trạm Vương nâng chén. Trạm Vương vui vẻ đáp lễ, cùng với đó nở một nụ cười.

Sau ba hồi rượu, trước điện bắn một hồi mưa tên. Sau đó, sứ giả phiên bang được quan viên Hồng Lư Tự dẫn đường theo thứ tự yết kiến.

Khanh Trần ngồi ở bên cạnh Dạ Thiên Lăng, dù có hứng thú thưởng thức phục sức cử chỉ sứ thần các quốc gia. Đợi sứ thần Thổ Phiên tiến lên, nàng liền phá lệ lưu ý, Thổ Phiên lần này chiến bại, bị bắt xưng thần, sứ thần ở kinh thành cũng có chút lo lắng, lại không biết sẽ có lí do gì thoái thác.

Nhưng thấy sứ giả kia y theo lễ nghi Thiên triều, làm lễ tam quỳ cửu khấu, vừa lời nói thông suốt khéo léo thừa nhận Thiên triều, tay ấn trước ngực, xoay người cúc cung,”…… Nước ta không biết lượng sức, mạo phạm thiên uy, Tán Phổ tâm rất hối hận, quyết tâm cùng Thiên triều nối lại tình xưa, sai thần đến bái, trừ cống nạp hằng năm, nguyện đưa gả Trác Nhã công chúa đông nhập Đế Đô, lấy thành ý, khẩn cầu bệ hạ không chối từ.”

Thổ Phiên làm vậy cũng không làm cho người ta ngoài ý muốn. Nhu Nhiên tộc ở Tây Bắc từng ngày lớn mạnh, Mặc Sĩ Sóc Phong dã tâm bừng bừng, hiện tại cùng Thổ Phiên hòa bình vị tất có thể duy trì lâu lắm. Mặc Sĩ Sóc Phong cùng Hạo Đế có quan hệ mẫu tộc, nghĩa bằng hữu, song phương theo như nhu cầu, quan hệ củng cố, hắn được Thiên triều duy trì, làm Thổ Phiên hai mặt thụ địch, Thổ Phiên muốn vãn hồi hoàn cảnh xấu trước mắt, một lần nữa tu bổ quan hệ cùng Thiên triều, biện pháp duy nhất đó là hòa thân.

Trước đó, Thiên triều từng có Hoa Dao, Cảnh Thịnh hai vị công chúa nhập gả Thổ Phiên, Thổ Phiên cũng từng có hai vị công chúa cùng đệ tử hoàng tộc Thiên triều đám hỏi. Nay Xích Lãng Luân Tán chủ động đưa ra ý hòa thân, hơn nữa nhập gả là bào muội của hắn, Cảnh Thịnh công chúa thân sinh nữ nhi Trác Nhã công chúa, đây là cố gắng lớn nhất kéo gần quan hệ cùng Thiên triều, đối kháng Nhu Nhiên.

Phía trên ngự tòa, Dạ Thiên Lăng khẽ cười cười, Thổ Phiên muốn phòng, nhưng Tây Bắc không thể không có Thổ Phiên, nhất là không thể chỉ có Nhu Nhiên mà không có Thổ Phiên, Xích Lãng Luân Tán một phen ý tốt hòa thân, hắn đương nhiên sẽ không cự tuyệt.

“Thiên triều cùng Thổ Phiên sớm có đám hỏi, lại kết thân đúng là mỹ đàm, trẫm chuẩn thỉnh cầu. Tần Quốc Công, dòng họ có đệ tử thích hợp cưới Trác Nhã công chúa?”

Tần Quốc Công thân kiêm Chính khanh Hoàng Tông Tư đứng lên nói: “Bệ hạ, thần đối với việc này có đề nghị.”

“Ngươi có gì đề nghị?”

Tần Quốc Công râu hoa râm rủ xuống trước ngực, kính cẩn nghiêm túc,”Thổ Phiên lần này mặc dù xúc phạm thánh uy, chỉ mong đưa công chúa hòa thân, đủ thấy thành ý. Bệ hạ hậu cung trống rỗng đã lâu, tứ phi cửu tần chỉ là thùng rỗng kêu to, thần đề nghị, bệ hạ nạp Trác Nhã công chúa làm phi, thuận theo ước nguyện hòa thân Thổ Phiên, cũng làm hậu cung trở nên tốt đẹp.”

Dạ Thiên Lăng nghe vậy, mâu sắc đã trầm xuống, khóe môi tước bạc vẫn giống như mang cười, quay đầu nói: “Tần Quốc Công nói vậy, Hoàng Hậu nghĩ thế nào?”

Nghĩ như thế nào sao? Khanh Trần liếc mắt nhìn hắn một cái, người này hôm nay hưng trí thật đúng là tốt, đổi lại bình thường, sợ đã sớm lạnh mặt rồi. Trước đây Tần Quốc Công nhiều lần đề cập qua tuyển lập phi tần, nói như vậy nàng đã nghe đến lười lại nghe, hắn muốn nàng không cần quản, nàng liền cái gì cũng không để ý tới. Tóm lại có hắn che chở, nàng chính là tùy hứng, kham kham mặc kệ thiên hạ quần thần như không có gì, ghen tị cũng tốt, thất đức cũng tốt, nàng không cần, hắn cũng làm theo ý mình, đâu thèm quan tâm người khác chê bai.

Lúc này tới hỏi ý nàng thế nào, mâu quang Khanh Trần vừa chuyển, tham tiến tươi cười sâu không thấy đáy của hắn. Nụ cười kia như mũi nhọn đâm thẳng trong lòng, như kiếm, sắp xuất vỏ, hàn khí đã lan tỏa, lại bất quá là ánh mắt quen thuộc. Đuôi lông mày nàng khẽ nhếch, liền buông chén ngọc trong tay, chân thành cười hỏi Tần Quốc Công: “Tần Quốc Công đã đọc qua [kỳ chí các nước] do Hạo vương viết?”

Tần Quốc Công giật mình, không biết Hoàng Hậu sao lại hỏi thế, thành thực đáp: “Thần đọc qua.”

Khanh Trần từ từ nói: ” [Kỳ chí các nước] cuốn thứ sáu, Thổ Phiên quốc chí từng nhắc tới, Thổ Phiên quốc tố có tập tục, nam nữ thông hôn lấy huyết thống làm giới hạn, gọi là ‘Cốt hệ’, phàm gả thú phải ngoài năm hệ.”

Nàng quay đầu hỏi Hạo vương: “Vương gia, ta có nhớ lầm?”

Năm đó ký ức tình cảnh Khanh Trần ở Tùng Vũ đài đọc thư cảo, uyển chuyển khuyên bảo Thiên Đế hãy còn mới mẻ, Hạo vương lạnh nhạt mà cười, đứng dậy nói: “Xác thực, Thổ Phiên quốc hữu có một quyển [kén vợ kén chồng thất thiện nghiệp nghi quỹ] có một đoạn như sau, nam nữ Thổ Phiên phàm là người có phụ hệ huyết thống, không thể thông hôn, người có mẫu hệ huyết thống thông hôn tất ở ngoài năm hệ. Nếu không người thông hôn sẽ toàn thân biến đen, đem tai nạn đến tộc nhân mình, hơn nữa sinh con gái sẽ si ngốc quái dị, đời đời kiếp kiếp bị thần linh nguyền rủa.”

Khanh Trần gật đầu, ngữ thanh nhàn đạm,”Vương gia quả nhiên là thông kim bác cổ, biết rõ phong thổ các quốc gia. Tần Quốc Công có lẽ đã quên, mẫu thân Thổ Phiên Trác Nhã công chúa Cảnh Thịnh công chúa chính là nữ nhi Vân Hoàng đại công chúa, Vân Hoàng đại công chúa là biểu cô tiên đế, đến Hoàng Thượng này mặc dù lại xa một thế hệ, nhưng còn ở trong vòng ngũ hệ. Ấn tục lễ Thổ Phiên, Hoàng Thượng cùng Trác Nhã công chúa xem như họ hàng gần, thông hôn là điềm xấu.”

Trong lời nói mấy vị công chúa, mấy cửa dòng họ, Tần Quốc Công chưởng quản Hoàng Tông Tư, tự nhiên rõ ràng. Nhưng mặc kệ đúng hay không, ý tứ đã thập phần sáng tỏ, Hoàng Hậu đây là bác nghị, không cho phép Trác Nhã công chúa vào cung làm phi.

Trong lòng Tần Quốc Công bất mãn, khẩu khí liền cường ngạnh: “Thiên triều ta tứ hải quảng vực, dân cư mênh mông, chưa bao giờ có cách nói thân thích không thể thông hôn. Đó là trong vòng hoàng tộc, cũng từng có phủ Viễn Hầu Hoa Dục công chúa, thân càng thêm thân, bệ hạ nạp Trác Nhã công chúa làm phi cũng không có gì không ổn.”

Khanh Trần nói: “Phủ Viễn Hầu Hoa Dục công chúa, công chúa có ba con trai, chết non bên trong tã lót, chính mình cũng u uất sớm thệ, một đoạn nhân duyên này mỹ mãn?”

“Nhưng Hoa Dục công chúa vì phủ Viễn Hầu nạp thiếp vài người, sinh nhi dục nữ, có thể nói hiền đức.”

Tần Quốc Công tính tình vội vàng xao động, mọi người đều biết, lúc này hắn tự cao thâm niên và uy tín, cậy già lên mặt, đó là Hoàng Hậu cũng không thập phần để vào mắt.

Phượng mâu Khanh Trần nhếch lên, dung sắc thanh nhã ôn hòa, lại quả quyết nói: “Thổ Phiên tuy là ta quốc gia thần tử, cũng nên tôn trọng tập tục bọn họ, chuyện lấy Trác Nhã công chúa làm phi không cần nhắc lại, Tần Quốc Công mau chóng từ Hoàng Tông chọn đệ tử cưới công chúa đi.”

Nàng lại phủ đề nghị Tần Quốc Công, không hề thương lượng đường sống. Dạ Thiên Lăng nhưng cười không nói, đem chén ngọc khắc hình rồng nhẹ nhàng thưởng thức giữa những ngón tay thon dài, ánh mắt thâm thúy tập trung vào Tần Quốc Công, nhân tiện cũng nhìn qua Trường Định hầu cùng đám lão thần, đương nhiên, cũng không có bỏ qua Phượng Diễn. Nay còn chưa lộ mặt, duy chí có hắn thôi. Hắn chậm rãi tọa thẳng thân mình, băng sắc bên trong chén mát lạnh, ảnh ngược ra một chút sáng bóng trầm lãnh phong duệ.

Nghe xong lời nói Hoàng Hậu, Tần Quốc Công ngẩng đầu về phía trước, cứng rắn trở về một câu: “Theo thần biết, hoàng tộc cũng không có người thập phần thích hợp.”

Hoàng Hậu cười, cười mà ẩn thấu tĩnh lạnh,”Chiếu theo đó mà nói, Hoàng Thượng nếu không nạp Trác Nhã công chúa làm phi, ta hướng liền muốn phất ý tốt cùng Thổ Phiên Tán Phổ kết thân?”

“Nương nương nói quá lời.”

Tần Quốc Công vừa ngẩng đầu, chỉ thấy Hoàng Hậu mỉm cười ngoái đầu nhìn lại, nói với Hoàng Thượng,”Bệ hạ đã đáp ứng thỉnh cầu hòa thân cùng Thổ Phiên, tự nhiên không nuốt lời. Nhưng xa có tập tục Thổ Phiên cấm kỵ, gần có Hoa Dục công chúa tang tử chi đau, Trác Nhã công chúa cũng không thể vào cung làm phi. Tần Quốc Công nếu tìm không ra người hòa thân, nô tì có biện pháp có thể đẹp cả đôi đường.”

Khóe môi Hoàng Thượng đầy ý cười: “Hoàng Hậu cứ nói đừng ngại.”

Ngọc liêm quang ảnh tinh tế lay động, đổ lên sườn nhan nhu hòa, một đạo ánh mắt thanh lợi xuyên thấu trong suốt quang sắc, Hoàng Hậu từ trên cao nhìn xuống Tần Quốc Công,”Trác Nhã công chúa cùng Hoàng Thượng có huynh muội thân duyên, không nên kết hôn, nếu nguyện đông tiến, phong làm đại công chúa, lấy thân thiện đối đãi. Ta nghe thấy cháu gái Tần Quốc Công Nghi Quang quận chúa tài mạo xuất chúng, phẩm đức hiền thục, tôn thất chư nữ không người có thể bằng, tấn phong hào công chúa, gả cho Thổ Phiên Tán Phổ, kết mối hòa hảo giữa hai nước.”

Nhẹ nhàng bâng quơ, câu chữ ít ỏi, Tần Quốc Công biến sắc, nghi ngờ chính mình nghe lầm rồi. Khiếp sợ ngẩng đầu, chỉ thấy phía sau bức rèm che tú ổn dung nhan bình tĩnh, thanh âm không chút do dự gợn sóng truyền xuống: “Chuẩn tấu.”

Ngắn gọn hai chữ, liền quyết định một nữ tử phải rời khỏi kinh thành, xa gả Thổ Phiên, có lẽ cả đời đều khó có thể lại về cố thổ. Từ nay về sau sau muôn sông nghìn núi, cùng thân nhân trời nam đất bắc, dù có vinh quang công chúa, cũng là vạn dặm phi sa, ngàn dặm hoang vắng, sinh ly tử biệt.

Trên điện ánh mắt thấu tâm mà đến thâm lạnh như nước, Tần Quốc Công vừa sợ vừa tức, cả người phát run. Lúc này mới hiểu được, Hoàng Hậu, càng xác thực nói Hạo Đế, đây là xao sơn chấn hổ, cảnh cáo nhóm lão thần từ trong chính đến ngoại chiến, thậm chí việc hậu cung đều đừng khoa tay múa chân, dễ dàng tha thứ của hắn dừng ở đây.

Thuận giả xương, nghịch giả vong, đây là hoàng quyền.

Chư thần dưới điện chưa từ khiếp sợ tỉnh táo lại, lại nghe thanh âm Trạm Vương nhuận lãng vang lên: “Tần Quốc Công vì quân phân ưu, trung tâm đáng quý, Nghi Quang quận chúa lấy thân phận công chúa xuất giá, thần nghĩ đến Tần Quốc Công nên được gia phong Thái công, lấy chương vinh biểu, thỉnh bệ hạ ân chuẩn.”

Hoàng Thượng thản nhiên nói: “Trạm Vương nói phải, liền y này tấu. Truyền ý chỉ trẫm, Tần Quốc Công tấn lên Thái công, phong Nghi Quang quận chúa làm công chúa, tùy ý hòa thân Thổ Phiên.”

Phong hào Thái công tuy rằng tôn vinh, nhưng không hề thực quyền, đây tương đương với Tần Quốc Công hoàn toàn mất quyền lực hết sức quan trọng ở trong triều, quần thần giờ phút này đều đã thể hội ra ý tứ hàm xúc chút mưa gió sắp đến. Vua nào triều thần nấy, thủ đoạn Hạo Đế mấy năm qua lòng mỗi người có thể hội, hiện tại hơn một Trạm Vương ngoài mềm trong cứng, bất tri bất giác không ngờ lần khác thay mặt. Tất cả mọi người giống như bị vây trong nồi nước ấm, chờ thời điểm chân chính ý thức được, đã trở thành ếch luộc, vô lực từ chối.

“Bệ hạ!”

Tần Quốc Công vội quỳ xuống trước thềm,”Thần……”

“Tần Quốc Công còn có chuyện gì muốn nói?”

Sau Ngự án vang lên một tiếng hỏi, thập phần trong trẻo nhưng lạnh lùng.

“Thần lĩnh chỉ tạ ơn!”

Tần Quốc Công không thể kháng thánh chỉ, nhưng trong lòng kinh hận không thôi, nét mặt già nua tử hồng, hai tay khẽ run,”Nhưng thần còn có lời muốn nói, bệ hạ chậm chạp không chịu sắc lập phi tần, thần không dám gật bừa! Mặc dù Trác Nhã công chúa không thể vào cung, bệ hạ cũng nên tuyển nữ tử hiền đức lập làm phi tần, đồng chủ lục cung, mới là phúc của xã tắc!”

Lời này rõ ràng là ám chỉ Hoàng Hậu thất đức, Trạm Vương tuấn mi rung động không dễ phát hiện, không khỏi giương mắt liền nhìn về phía Khanh Trần. Khanh Trần im lặng ngồi ở bên cạnh Dạ Thiên Lăng, môi đạm cười không giảm, y càng nhìn càng sâu sắc. Đôi mắt ưu hỉ không thấy, chỉ một mặt thâm trầm yên tĩnh, u hồ liễm đi lệ ảnh đèn cung đình, lâm thấu vô ngần, thời điểm vô tình chạm được ánh mắt Trạm Vương, choáng váng khai mở một tầng nhỏ vụn hộc văn.

Hắn nhìn nàng, vẻ mặt có thương tiếc nhu hòa, làm như đang hỏi nàng, thật lâu trước kia hắn cho không được, hiện tại người kia có thể cho nàng hay không? Nhưng mà ánh mắt kia cũng không khí thế bức nhân, chỉ tự dưng làm cho Khanh Trần cảm thấy ấm áp.

Khanh Trần thản nhiên cười, liền nghe Dạ Thiên Lăng nói: “Gia sự hậu cung của trẫm, đều có đúng mực, không nhọc Tần Quốc Công quan tâm, việc này không cần nhắc lại.”

Tần Quốc Công cố ý lại tấu: “Gia sự thiên tử không thua quốc sự, thần không dám không vì bệ hạ sầu lo? Thần sớm nhiều lần gián ngôn, bệ hạ đăng cơ mấy năm, thủy chung vô tự, quốc vô căn bản, dùng cái gì nhờ vả? Thỉnh bệ hạ lấy xã tắc làm trọng, giang sơn làm trọng, nghe theo chúng nghị, chớ lại khư khư cố chấp!”

Thiên tử vô tự, quốc vô căn bản! Khanh Trần bỗng nhiên nâng mắt, ánh mắt đâm thẳng Tần Quốc Công, dưới đại điện đột nhiên vắng ngắt.

Chúng thần đều biết, trước kia từng có thần tử ở trong triều đề cập qua vấn đề hoàng tự, chọc Hoàng Thượng tức giận, từ đó về sau không ai dám đảm đương nghị lại việc này, chỉ có Tần Quốc Công cùng vài lão thần một mặt thượng biểu tấu gián, lại đều bị lưu không phát. Khanh Trần giật mình, Dạ Thiên Lăng không cho nàng xem đám tấu chương đó, cũng không đơn thuần là gián nghị thỉnh lập phi tần, hắn không muốn nàng nhìn thấy, là sợ chạm đến tâm sự nàng, nỗi khổ tâm của nàng.

Lời Tần Quốc Công, giống như từng châm từng châm nhu nhập trong lòng, váy dài lưu vân buông xuống, ngón tay Khanh Trần mảnh khảnh gắt gao chế trụ phù điêu cạnh phượng tòa, ngón tay tái nhợt, tươi cười trên mặt lại chưa động, chính là ánh mắt kia đã như băng tuyết, tiệm thấu hàn ý.

Cảm giác hít thở không thông, như là bị người chậm rãi ép vào trong nước, càng trầm càng sâu, càng sâu càng lạnh, rõ ràng có thể giãy, lại nản lòng thoái chí, động cũng không thể động.

Lúc này, đại điện bỗng nhiên vang lên thanh âm Hoàng Thượng lạnh lùng: “Trẫm vẫn còn ở đây, các ngươi liền vội lo lắng trữ quân, là ngóng trông trẫm sớm đi trả lại vị trí này, cho các ngươi an tâm sao?”

Lời này nói rất nặng, văn võ cả triều kinh ra cả người mồ hôi lạnh, Tần Quốc Công cứng họng, vội vàng dập đầu: “Thần…… Thần không phải ý tứ này, thần không dám!”

“Hừ!”

Hoàng Thượng hừ lạnh một tiếng,”Không dám? Ta xem y lời ngươi nói, giang sơn xã tắc đều phải hủy ở trong tay trẫm.”

Tần Quốc Công kinh hoàng không dám nói nữa, tả hữu dưới điện một mảnh quần áo phất vang lên, quần thần đều quỳ một bên, áp thẳng đến ngoại điện, đầy cẩm y mạo quan. Đại điện tĩnh như tử vực trung, chỉ còn lại Tần Quốc Công trầm trọng hô hấp, một tiếng lại một tiếng, cũng không dám nói thêm, tùy thời đều phải bị ách đoạn ở trong cổ họng.

Lưu Ly Đăng vàng ngọc huy hoàng ở trước ngự án chuyển qua một chút ám ảnh chìm nổi, hình dáng Hoàng Thượng như đao tước kiên nghị lung ở trong đó, hỉ giận khó phân biệt, duy thấy phía trên huyền bào Kim Long phi dương kiêu căng, không giận tự uy, lành lạnh bức nhân.

“Trẫm hôm nay nói cho các ngươi, mặc dù trẫm không con nối dòng, trên có huynh, dưới có đệ, huynh đệ đều có con trai con gái, đều là huyết mạch Dạ thị hoàng tộc. Thiên triều ta phúc tộ lâu dài, giang sơn không vong được. Từ nay về sau, nếu có ai nhắc lại bốn chữ phi tần con nối dòng, lấy tội mưu nghịch luận!”

Nói năng có khí phách trong, quyết đoán trước nay chưa từng có, chẳng những quần thần sợ ngây người, càng làm cho Khanh Trần như gặp sét đánh. Hắn nhưng lại che chở nàng đến tận đây, Khanh Trần si ngốc nhìn sườn nhan Dạ Thiên Lăng lạnh như kiên ngọc, một cỗ sóng nhiệt mãnh liệt xông lên đầu, thẳng tới hốc mắt. Nàng vội vàng giương mắt, ngạo nghễ ngẩng đầu, ở đáy mắt quần thần là mỉm cười cao cao tại thượng, phong tư mẫu nghi, thanh hoa loá mắt.