Túy Linh Lung

Chương 146




Trời mưa lạnh, gió thu khắp nơi.

Phóng nhãn ngự uyển, bách hoa điêu linh, lạc mộc hiu quạnh, chỉ có Thanh Hồ bích ba khởi sắc, thu không vạn dặm, lá vàng bay đầy trời.

Dọc theo hồ kéo dài qua hai bờ sông, một nội thị thâm thanh lung sa bào phục bước nhanh từ phương hướng Vũ Thai Điện lại đây, bởi vì đi quá nhanh, dây dài chuế châu từ trên mạo quan rủ xuống kịch liệt chớp lên, hắn lại căn bản không sửa sang lại.

Đi vào Thanh Hoa đài, trên mặt nội thị kia đã muốn chảy ra một tầng mồ hôi mỏng manh, đến trước tẩm điện vội vàng nói với thị nữ đang trực: “Thỉnh cầu thông báo một chút, cầu kiến nương nương.”

Lúc này Bích Dao vừa vặn từ tẩm điện đi ra, hỏi hắn vài câu, nhân tiện nói: “Ngươi theo ta vào đây đi.”

Nội thị kia đi theo Bích Dao vào tẩm điện, bên trong thâm điện càng chạy càng ấm, trong không khí mơ hồ nổi lên mùi Đỗ Nhược thơm ngát. Chuyển quá hành lang yên tĩnh, vào nội cung, Bích Dao để cho hắn chờ ở bên ngoài, đi vào bẩm báo trước.

Nội thị kia nín thở tĩnh khí đứng đó, lặng lẽ giương mắt nhìn đến sau bình phong cẩm tú lưu vân, tầng tầng thị nữ lên tử tiêu sa trướng, liền thấy Hoàng Hậu tà ỷ phía trên phượng tháp. Bích Dao ở bên cạnh thấp giọng nói gì đó, một thanh âm nhu hòa mà thoáng thung nhiên giống như xuyên thấu qua bình phong Vân Thủy đi ra,”Là chuyện gì?”

Nội thị kia vội tiến nhanh tới quỳ xuống, cúi đầu nói: “Khởi bẩm nương nương, Yến công công lệnh tiểu nhân tốc đến thỉnh nương nương, thỉnh loan giá dời bước Vũ Thai Điện.”

Hoàng Hậu hỏi: “Làm sao vậy, Hoàng Thượng hôm nay không phải ở Vũ Thai Điện sao?”

Nội thị kia nói: “Hoàng Thượng hôm nay ở Vũ Thai Điện nghị sự, quở trách vài đại thần, ngay cả Tần Quốc Công, Trường Định hầu đều bị liên lụy, trước mắt không có người có thể khuyên được Hoàng Thượng, đành phải đến thỉnh nương nương.”

Một tiếng hoàn bội nhẹ nhàng thanh vang, phía trên phượng tháp, Hoàng Hậu được thị nữ đỡ dậy. Nội thị kia dò xét thấy Hoàng Hậu dời bước đi ra ngoài bình phong, Vân Thường ánh trăng mềm nhẹ treo trên người, tóc đen như bộc, hai tròng mắt sâu thẳm giống như thu thủy, mà thanh âm kia cũng tĩnh lạnh vài phần: “Đây là vì sao?”

“Tựa hồ là vì chuyện Thái Thượng Hoàng cùng Trường Huệ Thái Hậu hợp táng, chư vị đại nhân dâng sớ can gián, kết quả chọc giận Hoàng Thượng, thành cục diện như vậy.”

Khanh Trần chậm rãi dời bước, nhíu mi nghĩ lại, quay người lại, nói với Bích Dao: “Đổi triều phục, đi Vũ Thai Điện.”

TrướcVũ Thai Điện, Yến Hề đứng ở phía sau Hoàng Thượng cách đó không xa, lòng nóng như lửa đốt. Nội thị chấp hình hướng lên trên nhìn xem, hắn bất động thanh sắc đem mũi chân hướng ra phía ngoài na di, người dưới bậc hiểu ý, động trượng hành hình.

Vài đại thần bỏ quan phục, cúi người chống đỡ, nội thị giơ cao trượng, giữa không trung họa xuất một độ cong sắc bén đập lên lưng,”Ba” một tiếng chấn vang, bất quá trượng trách vài lần máu tươi đã bay tứ tung.

Nhiều điểm huyết sắcrơi trên thềm đá, tiếng trượng trách liên tiếp không ngừng vang lên, người nghe được lòng kinh sợ. Cũng may nội thị chấp hình được Yến Hề ám chỉ, hiểu được Hoàng Thượng là muốn trượng hạ lưu người, thanh thế mặc dù làm cho người ta sợ hãi, lại đều để lại đường sống. Nếu không trọng hình đi xuống, không cần thấy máu liền có thể tồi cân liệt cốt, đám văn thần này đó làm sao trải qua được?

Gió thu xơ xác tiêu điều, cuốn lá khô trên thềm đá bay loạn. Hoàng Thượng khoanh tay đứng ở trên cao dưới bóng kim ô, mắt lạnh nhìn đại thần phía dưới tiếp tục tử gián (chết vì can gián) không ngớt, sắc mặt thản nhiên, hỉ giận khó phân biệt.

Thiên Đế nhập táng Đông Lăng, liên lụy đến chuyện Đế hậu hợp táng. Ấn nghi chế, Thiên Đế sinh tiền sắc phong Thành Mẫn Hoàng Hậu, Ân Hoàng Hậu cùng với Liên Quý Phi sau truy phong làm Trường Huệ Thái Hậu đều hẳn là hợp lăng đồng táng. Nhưng mà đã có không ít đại thần cho rằng Trường Huệ Thái Hậu trước sau phụng dưỡng qua Mục đế cùng Thiên Đế, lúc này không thể cùng Thiên Đế hợp táng, bởi vậy thượng thư tỏ vẻ dị nghị.

Nhưng không ngờ được là, Hoàng Thượng xem qua tấu biểu sau, cư nhiên hàng chỉ mở lăng Mục đế, để linh cữu Thái Hậu nhập táng. Đến lúc này nhóm triều thần lại không thể chấp nhận, mấy ngày liền dâng biểu can gián, tranh cãi không ngừng, nhưng lại dần dần phát triển thành tranh luận Thái Hậu có thể vào táng Hoàng Lăng hay không. Sáng sớm hôm nay, Ngự Sử nổi danh điện viện Hoài Sử tấu biểu quỳ trước Vũ Thai Điện, lại là vì việc này.

Hoàng Thượng không thèm nghe gián, sai người đem Ngự Sử kiên trì khổ gián trục xuất ngoài điện. Ai ngờ vị Ngự Sử này nhưng lại ôm cột lớn bên hành lang tiếng kêu gọi: “Bệ hạ có thể bẻ được lời kẻ sĩ thiên hạ, lại vì sao không nghe thần can gián? Thần hôm nay lấy chết ngăn cản, chỉ mong trời nghe thấu!”

Dứt lời quay người đâm thẳng vào cột trụ trên hành lang, nếu không phải nội thị ngăn đón đúng lúc, thật sẽ máu tươi bay đầy.

Đến lúc này đã kích khởi các đại thần ở đây đồng tâm, đều tiến nhanh tới quỳ tấu, lời nói kịch liệt. Ai cũng không có dự đoán được, Hoàng Thượng luôn luôn khoan dung sẽ đương trường tức giận, tức khắc hạ đem hai gã đại thần cầm đầu lôi ra trượng trách, lệnh chúng thần ra điện xem hình, ai dám vi phạm, nghiêm trị không tha.

“Bệ hạ không tuân theo lễ chế, thần chỉ lo xã tắc nguy loạn, thay bệ hạ lo âu ……”

Tần Quốc Công còn chưa dứt lời, liền thấy tay áo Hoàng Thượng vung lên thật mạnh: “Dẫn đi!”

Lập tức có hai gã nội thị tiến lên đem Tần Quốc Công kéo ra, quần thần kinh hãi, Trường Định hầu bên cạnh vội vàng dập đầu khuyên nhủ: “Bệ hạ khai ân, Tần Quốc Công là đại thần nguyên lão, tuổi tác đã cao, há có thể thừa nhận được trượng trách?”

Mọi người một bên cầu tình, Tần Quốc Công lại một bên vẫn tử gián,”Không tuân lễ pháp, xã tắc nguy loạn, thần chết không đáng tiếc, chỉ mong bệ hạ lấy xã tắc làm trọng!”

Hoàng Thượng xưa nay đối với đám nguyên lão trọng thần lễ ngộ có thêm, hôm nay lại như là động tức giận, mắt nhìn thẳng xuống, khóe mắt cũng không từng nháy một cái, vẻ mặt tuyệt nhiên kiên lãnh, tự dưng làm trái tim người băng giá.

Trạm Vương ở bên nhìn thấu triệt, trong khoảng thời gian này chỉnh đốn thiếu hụt, thủ đoạn Hoàng Thượng cực kỳ lưu loát, quyết tâm kiên định, làm đến tận cùng, làm cho trong triều không ít người cảm thấy bất an. Hôm nay đám đại thần có chút thông thái rởm, ôm lễ pháp không buông, lại có càng nhiều là mưu toan mượn chuyện gây sự, đảo loạn bố cục. Hoàng Thượng hôm nay đã không như ngày trước nghe gián mà thực hiện, thậm chí không tiếc đem trượng trách, hiển nhiên là trong lòng hiểu rõ, cố ý lầm vào. Đối mặt đám sĩ tộc, hoàng thân công hầu, muốn đem thiếu hụt thuận lợi tra xuống, tất yếu phải có thủ đoạn lôi đình khuất phục triều đình. Cho nên đối với chuyện Hoàng Thượng làm việc lãnh khốc, hắn không thể khuyên.

Nhưng Hạo vương bên người hắn tính tình nhân từ, mắt thấy tình thế càng ngày càng nghiêm trọng, rốt cuộc nhịn không được tiến lên khuyên nhủ: “Bệ hạ, đại sự cần phải bàn bạc, đại thần khuyên can cũng không sai, mặc dù lời nói không hợp, cũng nên khoản đãi. Bệ hạ làm như vậy, không sợ về sau sẽ không còn gian quan, quần thần im miệng, còn thỉnh bệ hạ châm chước nhiều hơn.”

Đuôi lông mày Trạm Vương căng thẳng rất nhỏ, lập tức quay đầu nhìn về phía Hoàng Thượng, chỉ thấy trong mắt Hoàng Thượng xẹt qua một tia sáng không dễ phát hiện. Lúc này chợt nghe điện tiền nội thị lớn tiếng bẩm báo: “Hoàng Hậu giá lâm!”

Trong lòng Yến Hề mừng rỡ, Trạm Vương cũng âm thầm nhẹ nhàng thở ra, trận phong ba này huyên náo quá lớn cũng không được, cũng chỉ có Hoàng Hậu có thể từ giữa làm dịu đi.

Hoàng Hậu mũ phượng triều phục, trang dung đoan túc, vài nữ quan theo hầu bên cạnh dọc theo bạch thạch đài đi vào Vũ Thai Điện, liếc mắt xem qua đại thần chịu trách phạt trước điện, thần sắc trầm tĩnh. Đợi đến trước án, nàng nhẹ nhàng cúi mình: “Nô tì tham kiến bệ hạ.”

Vẻ mặt Dạ Thiên Lăng lãnh túc hơi hoãn, tự tay đỡ nàng: “Hoàng Hậu bình thân.”

Khanh Trần nhưng không có theo tay hắn đứng dậy, nhìn nhìn dưới bậc, uyển chuyển nói: “Nô tì thường nghe thấy, từ xưa hình không bằng đại phu. Nay có triều thần chịu trách, nô tì thực không đành lòng thấy lại, khẩn cầu bệ hạ khoan thứ bọn họ.”

Tay Dạ Thiên Lăng cứng đờ, cúi nhìn nàng nhu tĩnh đội mũ phượng chín đuôi, hàm châu buông xuống, Khanh Trần quỳ lạy như vậy trước người, minh hồng loan y trải ra phía sau, không chút sai lệch, đúng là một trinh tĩnh hiền thục chính cung nương nương. Hắn lạnh lùng thu hồi tay: “Nàng cũng là tới khuyên trẫm?”

Khanh Trần ngẩng đầu nói: “Nô tì nghe nói bệ hạ định mở ra tẩm lăng Mục đế, như vậy, chẳng phải kinh động linh cung Mục đế? Thái Hậu dưới suối vàng có biết cũng không đành lòng. Bệ hạ nhân hiếu, nhất định sẽ không làm Mục đế cùng Thái Hậu khó an. Triều thần bàn rộng ngôn từ kịch liệt chút, bệ hạ phạt cũng phạt rồi, không cần tiếp tục truy cứu xuống.”

Mâu tâm Dạ Thiên Lăng thanh tịch không tiếng động trầm xuống, giống như toàn bộ thâm lạnh cuối thu đều thu liễm ở trong đó,”Như vậy chuyện Thái Hậu cùng Mục đế hợp táng, nàng cũng phản đối?”

Khanh Trần nói: “Nô tì quả thật nghĩ thấy không ổn.”

Thời điểm nói lời này hai mắt nàng cùng Dạ Thiên Lăng đối diện, long mi tinh mịn thản nhiên giương lên.

Điện tiền an tĩnh, Dạ Thiên Lăng nhìn Khanh Trần thật lâu, bỗng nhiên phất tay áo xoay người,”Trẫm đã nói qua, lại có người gián nghị việc này, y lệ trách phạt, nàng chẳng lẽ không có nhìn thấy?”

Khanh Trần tĩnh ổn cúi người như cũ: “Nô tì là Hoàng Hậu, tất đối với bệ hạ có trách nhiệm khuyên can, bệ hạ cho dù vì vậy muốn trách phạt nô tì, nô tì cũng không câu oán hận.”

Dạ Thiên Lăng đưa lưng về phía nàng, giương mắt quét tới điện tiền, quần thần chỉ thấy sắc mặt Hoàng Thượng trầm xuống: “Người tới! Đem Hoàng Hậu dẫn đi!”

Lúc này nếu nói dẫn đi, đó là ngay tại chỗ chịu trách phạt. Chúng thần nghe vậy kinh hãi, liền ngay cả Tần Quốc Công kiên trì tử gián cũng ngẩn ngơ.

Nội thị bên cạnh đều không dám tin tưởng ý chỉ chính tai nghe được này, hai mặt nhìn nhau, không biết làm sao. Yến Hề cả kinh hồn phi phách tán, không nghĩ tới ngay cả Hoàng Hậu tiến đến đều không làm nên chuyện gì, vội vàng quỳ xuống cầu nói: “Bệ hạ, nương nương thân mình thiên kim, sao chịu được trượng trách……”

Dạ Thiên Lăng nhíu mày cắt đứt lời hắn: “Hoàng Hậu thị sủng mà kiêu, ngỗ nghịch phạm thượng, đưa Trường Tiêu cung bế môn tư quá.”

Trường Tiêu cung chính là lãnh cung, chuyên môn giam cầm phi tần phạm sai lầm. Hoàng Thượng nói đến đoạn sau, đại thần bốn phía hết loạn, lập tức hóa thành một mảnh tĩnh mịch, không người còn dám nhiều lời.

“Nô tì tuân chỉ.”

Khanh Trần cúi mắt nói xong, chậm rãi đứng dậy.

Lúc này trước đại điện đột nhiên có hai thanh âm đồng thời vang lên, cản lại nội thị bên cạnh,”Thần có chuyện muốn tấu!””Thỉnh bệ hạ cân nhắc!”

Một là Phượng Diễn, một cũng là Trạm Vương.

Dạ Thiên Lăng đối với lời nói bọn họ nghe thấy như không, hờ hững nói: “Trẫm nói cũng không nghe được sao?”

Nhóm nội thị đành phải tiến lên, lại không ai dám làm càn, chỉ thấp giọng nói: “Nương nương thỉnh.”

Khanh Trần bước đi, tựa hồ vô tình chuyển mắt nhìn qua Dạ Thiên Trạm, lập tức liền bị đưa ra Vũ Thai Điện. Dạ Thiên Trạm bỗng dưng sửng sốt, trong ánh mắt Khanh Trần có ý tứ hàm xúc ngăn cản hắn, mà trong nháy mắt quay đầu kia, hắn rõ ràng còn từ trong mắt nàng thấy được một tia quang mang khác thường.

Gió thu nhẹ nhàng, cỏ vàng lay động, tiêu phòng trống trải, thu trần nổi lên bốn phía.

Bích Dao từ ngoài trở về, tức giận đến trong mắt có lệ, bất quá phải đi giường cùng chăn đệm, khắp nơi đều chịu lãnh ngôn nhục nhã, trong Trường Tiêu cung này nhân tình lợi thế, còn lạnh hơn so với gió thu.

Khắp phòng giăng đầy mạng nhện, mắc đầy lá khô cùng bụi bặm, trong phòng chỉ một thấp tháp cứng rắn, bên cạnh là mấy án hoàng mộc, đơn sơ đến cực điểm. Khanh Trần tố y xõa tóc, đứng ở trước cửa sổ lẳng lặng nhìn thiên không thanh thấu xa xôi, tình cảnh trước mặt nhưng thật bình yên.

Bích Dao bước nhanh tiến lên nói: “Cửa sổ gió lạnh, nương nương đừng đứng ở chỗ này.”

Nàng vừa nói một bên xoay người đóng cửa sổ, không ngờ cửa sổ dính đầy tro bụi, vừa động liền bay đầy người, nghẹn nàng ho khan một trận.

Khanh Trần đi đến trước thấp tháp, tay áo dài nhẹ phất, đẩy đi bụi bặm trên tháp, ngồi xuống nhìn kỹ thần sắc Bích Dao, cười cười nói: “Sớm nói cho ngươi đừng đi, nếm mùi thất bại đi?”

Bích Dao oán hận nhíu mi: “Đều ra cái gì vậy! Một đám huênh hoang. Ta hảo ngôn muốn nhờ, bọn họ……”

Nàng nói hai câu, sợ chọc Khanh Trần khó chịu, cố nén xuống dưới, chính là nhìn phòng ở mà sầu: “Như vậy buổi tối làm sao bây giờ đâu? Không được, ta đi tìm nữ quan chưởng cung nơi này.”

Khanh Trần nói: “Lời ta nói ngươi cũng không nghe xong? Chỗ nào cũng đừng đi. Ta vừa rồi thấy bên ngoài không thiếu hoa cúc, theo giúp ta đi ra ngoài nhìn xem.”

Nàng vừa nói liền đứng lên, tiến ra bên ngoài.

Bích Dao giật mình,”Nương nương, người thế nào còn có tâm tình xem này đó, đây là cái địa phương gì a?”

Khanh Trần mỉm cười nói: “Nơi này sợ là phải ở chút thời gian, nhìn bốn vách tường quá đơn điệu, không bằng đi lại trong viện tốt hơn nhiều.”

Bích Dao vội vàng đuổi kịp nàng: “Nương nương ngẫm chút biện pháp đi, xem đám hoa cỏ đó có ích lợi gì?”

Khanh Trần nói: “Nghĩ biện pháp gì?”

Bích Dao nhịn không được nói: “Cũng không biết Hoàng Thượng đây là làm sao vậy……”

Khanh Trần thản nhiên quay đầu lại, Bích Dao nói cũng chỉ nói một nửa. Khanh Trần cũng không nói thêm cái gì nữa, chính là đi ra khỏi hành lang gấp khúc, tiện tay hái một đóa hoa cúc. Bích Dao thấy vẻ mặt nàng thản nhiên, nhàn bước ngắm hoa, nhăn mi nói: “Mọi người nói Hoàng Thượng không vội thái giám đã vội, này ngược lại, nương nương không vội, làm hỏng ta luôn. Đây bất quá là chút hoa cúc tự sinh tự trưởng, có cái gì đẹp?”

Khanh Trần nhìn bông cúc, gió thổi qua, nhiều điểm tố hương rơi xuống đầy tay áo,”Một đóa hoa một thế giới, một chiếc lá một bồ đề, ngươi tâm không tĩnh, tự nhiên nhìn không ra diệu thú hoa này tự sinh tự trưởng.”

Bích Dao sầu nói: “Tĩnh sao?”

Khanh Trần cười mà không nói, đột nhiên nghe được tiếng cước bộ lại đây, theo sát sau có người nói: “Hoàng Hậu nương nương thực nhiều nhã hứng, lúc này còn có tâm tình ngắm hoa.”

Nàng cùng Bích Dao xoay người nhìn lại, thấy vài nữ quan áo xanh huyền váy đứng ở phía sau, cầm đầu là một người tuổi chừng bốn mươi, mặt mày hà khắc, mặt cười lạnh, đánh giá Khanh Trần.

Khanh Trần liếc mắt nhìn phục sức của nàng, đối với thái độ nàng bất kính như vậy cũng không ngoại, đạm thanh nói: ” Trong Trường Tiêu cung hoa cúc nở không tệ, vườn ngự uyển cũng thanh tĩnh.”

Nữ quan nói: “Nương nương về sau ở trong này có thể chậm rãi thanh tĩnh, ngày còn rất dài, chỉ sợ nương nương chịu không được.”

Trong lời nàng nói mang đầy trào phúng, hiển nhiên là ý định tới gây sự, Bích Dao cả giận: ” Trước mặt Hoàng Hậu nương nương, sao ngươi dám nói như vậy?”

Nữ quan cười lạnh nói: “Hoàng Hậu nương nương? Ta tại trong cung này vài thập niên, còn chưa từng gặp nương nương nào vào nơi này còn có thể đi ra ngoài, Hoàng Hậu nương nương lại thế nào? Đến Trường Tiêu cung, phải teo quy củ Trường Tiêu cùng, mặc cho ai đều giống nhau!”

“Ngươi……”

Bích Dao tức giận không nhẹ, Khanh Trần lấy ánh mắt ngăn nàng lại, hỏi: “Ngươi là dịch đình nữ quan?”

“Không sai.”

” Việc vặt các cung các điện, ngày thường ta hỏi đến không nhiều lắm, thật không biết Trường Tiêu cung nguyên lai còn tự có quy củ, nói một chút đi, đều là chút quy củ gì? Để cho ta cũng nghe thử xem.”

Ngữ khí Khanh Trần nhẹ nhàng chậm chạp, ánh mắt đảo qua trước mắt, vô hỉ vô giận. Nữ quan kia tựa hồ đem một chưởng đánh ở trong nước, hồn nhiên bất giác đã bị bắn tung tóe một thân đầy nước,” Quy củ Trường Tiêu cung nương nương rất nhanh sẽ biết, cái khác không dám nói, Trạm Vương phi ở Thiên Mẫn tự thế nào, nương nương sau này ở chỗ này tuyệt sẽ không kém nửa phần.”

Một đôi phượng mâu Khanh Trần hơi nhíu, chưa nói chuyện, liền nghe được một tiếng giận dữ,”Lớn mật! Dám làm càn với Hoàng Hậu nương nương, còn không vả miệng!”

Nữ quan kia nhìn lại người nói chuyện, trên mặt nhất thời biến sắc, người tới đúng là nội thị tỉnh giam Ngô Chi. Theo Ngô Chi xuất hiện, từng đợt âm thanh tiếng giày nghiêm túc truyền đến, Ngự Lâm cấm vệ nhập trú Trường Tiêu cung, từ trong đến ngoài, nhanh chóng bố thủ các nơi. Trong lòng nữ quan kia kinh nghi, vội cúi người lui sang một bên, quỳ gối hành lễ: “Gặp qua Ngô công công.”

Con mắt Ngô Chi lại cũng không nhìn các nàng, xoay người tất cung tất kính hành lễ với Hoàng Hậu,”Nương nương.”

Khanh Trần gật gật đầu, lại nhìn lại nữ quan kia. Tuy nói là Trường Tiêu cung là lãnh cung hẻo lánh, nhưng trải qua trước sau hai lần tẩy trừ, Vệ gia môn đình khuynh đồi, trong cung lại vẫn có thế lực còn sót lại, chẳng trách làm Hoàng Thượng, thậm chí Trạm Vương đều không thể lại dễ dàng tha thứ ngoại thích.

Nữ quan kia nhìn Trường Tiêu cung bị trọng binh gác, lại nhìn Ngô Chi cung kính Hoàng Hậu như thường, sớm thấy không ổn, vừa ngẩng đầu, chạm được ánh mắt Hoàng Hậu tĩnh lãnh, trong lòng giật mình.

Khanh Trần chậm rãi đi thong thả qua nữ quan kia, dung sắc trong trẻo nhưng lạnh lùng,”Ta thật không nhớ rõ Thiên Mẫn tự còn có Trạm Vương phi, Ngô Chi, đã có người hồ đồ, đưa nàng nhìn rõ ràng đi.”

Ngô Chi cúi đầu nói: “Lão nô tuân chỉ.”

Nữ quan kia bị dọa sững sờ ở đó, đợi nàng tỉnh táo lại, bộ dáng kiêu ngạo lúc trước sớm không còn nữa, chân mềm nhũn,”Bùm” Quỳ gối xuống: “Nương nương…… Nương nương khai ân! Nô tỳ biết sai!”

Hoàng Hậu tố y phiêu phiêu, sớm bước rời đi, bóng dáng kia thanh ngạo thong dong, ngay cả nửa điểm đường sống giãy dụa cũng không lưu, là rõ đầu rõ đuôi khinh thường nhất cố.

Ngô Chi quay ra phía sau phất tay, lệnh nội thị tuân ý chỉ xử trí, cũng không lại để ý tới nữ quan kia, đi theo Hoàng Hậu.

Trừ bỏ cấm vệ phong tỏa cửa cung, có bốn gã nội thị khác, bốn gã cung nữ theo Ngô Chi tiến đến. Bất quá công phu một nén nhang, cung thất lúc trước liền được sửa sang lại thỏa đáng, la trướng cẩm khâm, cừu y ấm lô đầy đủ mọi thứ, trước tháp một cái kim đồng lô thụy phượng trình tường, Mộc Lan hương vốn ở Thanh Hoa Đài thường dùng lượn lờ nhẹ nhàng, cùng hơi thở gió thu sạch sẽ, mãn thất an tĩnh. Ngô Chi cung thanh nói: “Nương nương nhìn xem còn thiếu cái gì?”

Khanh Trần đi vào thất, ngửi được hương vị huân hương liền cười, quay đầu nói: “Làm khó ngươi nghĩ đến chu đáo, dưới gối ta có cuốn sách chưa xem xong, cho người đưa tới, mấy ngày nay ngươi không cần lại đến chỗ này.”

“Lão nô nhớ kỹ.”

Bên trong tuyên thất đèn đuốc sáng trưng, điện tiền nội thị lại thay ca, người người bộ dạng phục tùng cúi mắt đứng dưới cột trụ điêu khắc, không nghe thấy một tia động tĩnh.

Yến Hề lung tay áo bào đứng yên ở bên ngự án, có chút phạm sầu giương mắt nhìn nhìn đống tấu chương.

Mấy ngày nay, mỗi đêm Hoàng Thượng cùng Trạm Vương nghị sự quá giờ hợi, ngay sau đó đó là tấu chương không dứt, đợi xem không sai biệt lắm, cũng đến thời gian lâm triều. Trạm Vương được ngự ban thưởng Cửu Chương kim bài, có thể tùy thời xuất nhập cung thành, nhưng suốt đêm nhận lệnh như thế cũng hiếm thấy, hơn nữa là mật triệu, liên tiếp vài ngày xuống dưới, thế cục trên triều đình lại là một phen đổi mới bất hiện sơn, bất lộ thủy.

Dạ Thiên Lăng nhíu chặt mi, buông một phần thiếp tay trong tay. Đây là thiếp tay của Li vương, tháng năm năm nay, Li vương cùng Hoa Dực quận chúa Ân Thải Thiến khởi hành đi Nhạn Lương, tới Nhạn Lương không lâu, lại dâng sớ hồi kinh, thỉnh cầu đem linh cữu Triệt Vương an tại Bắc Cương, không về thiên táng.

Dạ Thiên Lăng cùng Khanh Trần nhiều lần thương nghị, rốt cuộc chuẩn hai người sở tấu, hàng chỉ tu sửa vương lăng, kiến tế từ, cũng đem Nhạn Lương cải danh Võ Anh. Sau lại đem ba quận sát nhập thêm vào, khoách thành mở đường lớn, Nguyên Võ điều hộ phủ cùng Bắc Đình điều hộ phủ lại thêm thêm Võ Anh điều hộ phủ, trở thành trọng trấn trấn thủ biên cương Tây Bắc.

Thiên Đế băng hà, Li vương phụng chỉ hồi kinh chịu tang, hôm qua vừa mới tới Y Ca, trừ bỏ mang về tấu chương Ân Thải Thiến thỉnh cầu ở lại Võ Anh, lại liên tiếp trình lên hai đạo thiếp tay, một đạo là lệ hành trạng chức, một tự nhiên liền vì chuyện Hoàng Hậu chuyển nhà đến Trường Tiêu cung.

Trước mặt còn có một đống chính sự không có xử lý, Dạ Thiên Lăng đã có chút mệt mỏi, đứng lên ở trong thất đi lại một lát, liền chậm rãi thong thả đi ra ngoài điện. Yến Hề thấy thế vội đi theo, đã thấy Hoàng Thượng ở trước thềm đứng đó nửa ngày, bất động cũng không nói.

Tả hữu cung nhân đều biết tâm tình Hoàng Thượng không tốt đã nhiều ngày, khắp nơi cẩn thận. Yến Hề cùng Vệ Trường Chinh đang trực trước điện đối diện đưa mắt, Vệ Trường Chinh lặng lẽ dọc theo ánh mắt Hoàng Thượng nhìn đi, hướng phương hướng cung thành Tây Bắc nâng mắt. Yến Hề suy nghĩ một phen, liền tiến lên nói: “Hoàng Thượng, đêm nay ánh trăng thật không tệ, nhìn sổ con lâu như vậy, không bằng đi lại, thư giãn gân cốt.”

Dạ Thiên Lăng lại không phản đối, ánh trăng vô cùng tốt, thanh thanh lẳng lặng phô một ngày mới, quỳnh điện dao các, ngọc trì thu thủy, mờ mịt như tiên cảnh. Trong lòng hắn có chuyện, vẫn có chút đăm chiêu khoanh tay mà đi, không biết đi được bao lâu, chợt nghe Yến Hề thấp giọng nói: “Hoàng Thượng, lại đi tới phía trước chính là Trường Tiêu cung.”

Cước bộ Dạ Thiên Lăng dừng lại, ánh mắt chuyển đến trên người Yến Hề. Yến Hề cúi đầu trong lòng bất ổn, thở mạnh cũng không dám, nhưng lại vừa ngẩng đầu, đã thấy Hoàng Thượng tiến vào Trường Tiêu cung.

Cung tiêu ảnh trọng, mạc đăng lay động, Trường Tiêu cung bình diêm tố các, sân vườn thanh tịch, nguyệt sái thanh ngọc ngõa, sương hoa trắng ngàn dặm.

Bích Dao hầu hạ Hoàng Hậu ngủ, vừa muốn xoay người tắt đèn, nghe được trong trướng gọi,”Bích Dao.”

Bích Dao xoay người, thấy Hoàng Hậu chống tay ngồi dậy,”Nương nương, còn có chuyện gì?”

Khanh Trần nâng tay, nắm la trướng an tĩnh một lúc lâu,”Ta ngủ không được.”

Nàng đứng dậy bước xuống tháp, Bích Dao vội thay nàng khoác một kiện trường y. Nàng nghiêng người nhìn xuyên cửa sổ ánh trăng tà sái, ánh trăng kia thẳng chiếu đến trong lòng, di động chìm nổi trầm lắng, một âm ảnh như nước sáng ngời. Nàng đột nhiên nắm xiêm y, xoay người liền ra ngoài.

“Nương nương người đi đâu vậy?”

Bích Dao vội vàng đuổi kịp. Khanh Trần càng chạy càng nhanh, cảm giác khác thường trong lòng miêu tả sinh động, giống như phía trước có cái gì đang chờ đợi nàng. Nơi này không giống như Hàm Quang cung cung thâm điện quảng, nàng đi mấy bước liền ra khỏi phòng ngủ, chuyển tới bên ngoài, bước lên bậc thềm.

Bích Dao đi theo phía sau, vừa thấy phía trước,”A” thở nhẹ ra tiếng.

Trăng tròn thanh huy như nước, có người độc lập trước đình, vạt áo ẩm ướt, tố y thâm lạnh, không phải Hoàng Thượng là ai?

Trăng trên trời cao, gió thu thổi trên thềm bạch ngọc lạnh lẽo. Khanh Trần đứng cách Dạ Thiên Lăng mấy bước, vân thường phiêu diêu giống như múa cùng nguyệt hoa, tóc đen tán loạn, tự bay trong gió. Hai người nhìn nhau, Dạ Thiên Lăng bỗng nhiên nhanh tiến lên, mạnh nâng tay đem nàng ôm vào trong lòng. Trong mắt Bích Dao thấy chua xót, lặng yên nín thở lui ra.

Khanh Trần bị Dạ Thiên Lăng gắt gao ôm, trên người hắn mang theo thu hàn sũng nước lành lạnh, lại có hơi thở ấm áp xuyên thấu qua quần áo vây quanh nàng, nàng nhẹ nhàng đẩy hắn: “Sao chàng lại tới nơi này? Sự tình giải quyết ra sao?”

Dạ Thiên Lăng không có buông nàng ra, chỉ gật gật đầu. Hắn từ khi đăng cơ tới nay thủy chung không lập phi tần, mọi người đều biết Hoàng Hậu độc tôn hậu cung, cực kỳ được sủng ái yêu chiều. Trước Vũ Thai Điện tranh luận một phen, ngay cả Hoàng Hậu đều bởi vậy bị biếm lãnh cung, ai còn dám ngỗ nghịch kháng chỉ tái phạm long lân? Chuyện Đế hậu hợp táng, không ái dám bàn lại, cao thấp triều đình thanh túc.

Khanh Trần ở trong lòng Dạ Thiên Lăng ngửa đầu,”Thế nào còn rầu rĩ không vui?”

Dạ Thiên Lăng nhìn về phía nàng, nâng tay nhẹ nhàng vuốt ve hai gò má của nàng, thật lâu sau, thở dài thật sâu: “Thanh Nhi, giang sơn thiên hạ này, ta đúng là vẫn còn ủy khuất nàng.”

Khanh Trần lại cười nói: “Nói gì vậy? Chàng thế nào không nói ta ở Vũ Thai Điện làm tốt hay không tốt? Huynh đệ hai người gần nhất một người xướng mặt đen, một người vai phản diện, thò tay ra ngoài vui vẻ khoái hoạt, tốt xấu cũng cho ta một cơ hội. Nếu có chuyện, chàng đúng là xây cái kim ốc đem ta giấu đi, gió thổi không tới, mưa rơi không đến, nhưng là buồn người xấu a!”

Dạ Thiên Lăng ngẩng đầu, nhìn chung quanh Trường Tiêu cung này, rồi lại chăm chú nhìn nàng, thấp giọng nói: “Ta chỉ cảm thấy, giống như đã có bao nhiêu năm không gặp nàng.”

Hắn chấp tay nàng đặt ở ngực,”Nơi này trống rỗng, cái gì mặt đen mặt trắng, tốt hay hỏng, cũng chưa nghĩ lại. Thập Nhị đệ ngày hôm qua trở về, tiến cung tìm ta ầm ỹ, luôn mồm hỏi ta đây là muốn làm gì, ta cũng chỉ có thể cười khổ. Nghĩ hắn nói được cũng phải, ta nếu ngay cả nàng cũng không chấp nhận được, nên chờ đi làm người cô đơn.”

Độ ấm trong ngực hắn theo lòng bàn tay truyền đến, hóa thành một dòng nước ấm nhộn nhạo, Khanh Trần nhíu mi: ” Thập Nhị này, cũng chỉ hắn dám như vậy với chàng. Thái phi nương nương là người ôn nhu như vậy, hắn tính tình này cũng không biết là giống ai.”

Dạ Thiên Lăng nói: “May mà hắn còn dám, Thất đệ đã nhiều ngày nay mỗi ngày tiến cung, hắn rõ ràng cũng là có lời nói muốn nói, lại nhẫn nhịn, không hề đề cập tới. Thanh Nhi, hiện tại ngay cả nàng cũng không chịu cùng ta tranh chấp, ta muốn làm cho mẫu hậu cùng phụ hoàng hợp táng, nàng không tán thành, lại thủy chung cũng không từng cùng ta nói.”

Dạ Thiên Trạm quả nhiên vẫn là so với Thập Nhị lão luyện hơn chút, xem ra trước khi đi nàng liếc mắt một cái, hắn đúng là vẫn còn hiểu được. Nếu không như thế, hắn có lẽ cũng là tị hiềm, vô luận thái độ Hoàng Thượng đối với Mục đế cũng tốt, thái độ đối với Hoàng Hậu cũng tốt, đứng ở lập trường của hắn, nói được càng nhiều, khả năng hoàn toàn ngược lại. Khanh Trần nhẹ nhàng thở ra, nàng biết phụ hoàng trong miệng Dạ Thiên Lăng hiện tại là chỉ Mục đế, ôn nhu nói: “Ta không phải không muốn cùng chàng nói, ta chỉ cảm thấy, về tình về lý, chàng làm thế nào đều không có sai. Còn nữa, mặc dù người trong thiên hạ đều nói chàng sai, ta cũng sẽ ở bên cạnh ủng hộ chàng. Còn đám đại thần, chúng ta luôn luôn biện pháp làm cho bọn họ lui bước.”

Dạ Thiên Lăng hơi động dung, mi tâm nhưng không thấy giãn ra. Sau khi Phúc Minh Cung truyền đến tang tấn, ngày hôm sau hắn liền hạ chỉ đem ngự thư phòng chuyển tới Vũ Thai Điện, ở mặt ngoài thờ ơ, hết thảy tang lễ nghiêm chỉnh, nhưng mà đáy lòng có cái loại cảm giác lại ngay cả chính mình cũng không thể giải thích. Cho tới nay ở trong lòng hắn, hình tượng Mục đế mơ hồ, có khả năng gặp chỉ có [cấm trung khởi cư chú] cùng một ít cuốn sách ghi lại. Cầu thần tiên, sa vào hưởng lạc, hoang phế quốc chính, trọng dụng ngoại thích…… Này đó cũng chưa lưu lại cho hắn ấn tượng tốt gì, tương phản, ngày xưa Thiên Đế yêu trách giáo huấn, lại rõ ràng ở trong mắt. Hắn thậm chí có đôi khi hội tưởnđã nghĩg, nếu Thiên Đế đăng cơ sớm vài năm, nói không chừng tình huống Thiên triều so với hiện tại sẽ tốt hơn nhiều lắm.

Tang lễ hiến tế, đối mặt đám bài vị trong tông miếu cao cao tại thượng, hắn tựa hồ phát hiện, cái người hắn gọi phụ hoàng hai mươi bảy năm kia, đương nhiên so với cái người hẳn là phụ hoàng hắn càng giống của phụ hoàng hắn, cho nên hắn thường xuyên hoài nghi, có phải mẫu hậu cùng hoàng tổ mẫu nghĩ sai sự tình chân tướng rồi hay không?”Chuyện này, nàng nói trong lòng mẫu hậu người sẽ hy vọng thế nào?”

Hắn đột nhiên cúi đầu hỏi Khanh Trần.

Khanh Trần suy nghĩ một lát, nói: “Ta cảm thấy mẫu hậu đối với Thiên Đế là có hận, nhưng cũng là có tình, mà Thiên Đế đối với mẫu hậu như thế nào, chàng cùng ta đều xem ở trong mắt. Tứ ca, chàng muốn cho cha mẹ thân sinh hợp táng, đây tự nhiên là nhân chi thường tình, nhưng nếu thành toàn mẫu hậu cùng Thiên Đế, làm sao lại không phải một phần hiếu tâm?”

Thanh âm Dạ Thiên Lăng giống như đêm dài thật sâu, u lạnh dày đặc: “Hắn là kẻ thù giết cha của ta.”

“Đừng để cho hận mê tâm chính mình.”

Khanh Trần thấp giọng nói,”Đây là thật lâu trước đây mẫu hậu để cho ta chuyển cáo cho chàng.”

“Mẫu hậu?”

Dạ Thiên Lăng ngẩng đầu nhìn đêm lạnh xa xăm,”Phải, ta là hận hắn, cho nên ta muốn dùng biện pháp như vậy cướp lấy ngôi vị hoàng đế, ta làm cho hắn bệnh già chết trong thâm cung, cơ khổ thê lương.”

Trong mắt hắn hiện ra một tia khoái cảm báo thù, cùng với tịch mịch luân phiên đè xuống, nhè nhẹ khiến lòng người đau. Hắn bỗng nhiên khẽ cười một tiếng: “Nhưng là hắn đã chết, trong lòng ta lại cảm thấy khổ sở. Nàng nói, không đáng cười sao?”

Khanh Trần ôm lấy hắn, nhẹ giọng nói: “Không thể cười, Tứ ca, hai mươi bảy năm phụ tử đối đãi, hận hắn kính hắn, đều là chàng chân thật, làm gì phân rõ ràng như vậy? Chàng chỉ cần làm chuyện chàng muốn làm là được. Chàng là thiên tử, là Hoàng Thượng, quyền sanh sát trong tay, khoát tay có thể làm người vinh nhục, chàng có thể làm cho vạn người khóc, vạn người cười, hận của chàng làm hắn hai bàn tay trắng, nhưng chàng cũng có thể cho hắn một phần thành toàn, chỉ cần chàng nghĩ.”

Dạ Thiên Lăng cúi người nhìn chằm chằm nàng, mâu quang Khanh Trần thanh thấu,”Hận hắn, lại thành toàn hắn, từ nay về sau nhất đao lưỡng đoạn. Một thế hệ trôi qua, đối với chúng ta đều còn có đường rất dài phải đi, chẳng lẽ muốn đứng ở chỗ này, dây dưa không ngớt?”

Dạ Thiên Lăng ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời đêm vô ngần, minh nguyệt trong trẻo, thẳng thấu trái tim, chìm nổi như nước. Hết thảy bỗng nhiên liền tĩnh xuống như vậy, khúc mắc bao nhiêu năm rồi ngạnh ở trong lòng đầu, thủy chung khó có thể giải, Thiên Đế chết xúc động cảm xúc hắn đọng lại sâu vô cùng, lại cũng như một thanh kiếm sắc bén, kham kham trảm tại phía trên bế tắc. Đúng vậy, nên dừng ở đây, người chết là hết, đem hận nên hận, nên còn phải còn, còn có bao nhiêu chuyện chờ hắn đi làm? So với hận, thành toàn, cần trí tuệ cùng dũng khí lớn hơn nữa.

Hắn cười, có chút tự giễu, lại mang vài phần tiêu sái, bỗng nhiên than thở: “Sinh ta là cha mẹ, hiểu ta là Thanh Nhi.”

Khanh Trần nhẹ mím môi, mỉm cười nhìn hắn. Ánh trăng thản nhiên chiếu ra bóng dáng hai người, tà tà chiếu trên mặt đất, không tiếng động. Ánh mắt Dạ Thiên Lăng sáng ngời, đột nhiên nâng tay đem Khanh Trần bế lên, đi nhanh ra khỏi Trường Tiêu cung.

Khanh Trần hoảng sợ, thở nhẹ nói: “Chàng làm gì, đi nơi nào a?”

Dạ Thiên Lăng vừa đi vừa nói: “Hồi tẩm cung.”

Khanh Trần nói: “Mới vài ngày, chàng như vậy sẽ làm lộ, một đài diễn tốt xấu cũng muốn xướng đến hết a!”

Dạ Thiên Lăng cúi đầu nói: “Diễn tuồng này trẫm không xướng, nhiều ngày như vậy nếu còn chấn không được đám đại thần kia, trẫm không bằng thoái vị cho nhẹ người. Hôm nay niệm Thập Nhị đệ cầu tình, xá cho nàng lần này, nhưng nàng lại không xem trọng phu quân, phạt nàng hồi Hàm Quang cung thị tẩm……”

“Ai hồi Hàm Quang cung với chàng, ta đi Thanh Hoa Đài……”

Khanh Trần ôm cổ của hắn, thanh âm đàm thoại lạc đi, ánh trăng phiêu phiêu như mộng, xa dần tiệm khinh.

[cấm trung khởi cư chú] Cuốn bảy,

…… Hậu đương triều ngỗ đế, đế giận phạt đến Trường Tiêu cung, trọng binh giam cầm, nội thị cung nhân không thể đến gần. Li vương xin xá tội, trung thư tỉnh Phượng Diễn thượng biểu tam chương, nói Hậu thường ngày cần đức, quần thần thỉnh xá. Đế có cảm, nghênh Hậu về Hàm Quang cung.

Tháng mười hai, Thiên Huệ Thái Hậu làm bạn Thiên Đế, hợp táng Đông Lăng.

Một đêm tuyết nhẹ, trang điểm đế cung to lớn túc mục, lại là một năm thu đi đông đến.

Tuyết xoay tròn tung bay quanh Thanh Hoa đài, chưa kịp tích tụ liền hóa thành nước, không khí ấm áp hoà thuận vui vẻ, chung quanh đầy giọt sương, hương mát lạnh, thật giống như mưa phùn mùa xuân dễ chịu. Dưới tàng cây ngọc lan, phượng điểu loan hạc nhàn bước giương cánh, thỉnh thoảng một ca một tiếng uyển chuyển, không linh dễ nghe.

Hai tử y thị nữ hủ cầm giỏ trúc đựng đầy hoa lan, tay áo phiêu duệ, xuyên qua quỳnh uyển đi vào Thanh Hoa đài, dao đài tiên tử như nhẹ nhàng bừng tỉnh. Bên cạnh ao Ngũ Sắc hơi nước mờ mịt, Khanh Trần ngửa mặt nằm ở trên ngọc tháp, trên người tùy ý mặc kiện y bào của Dạ Thiên Lăng, áo dài tán loạn rủ xuống, có một phen phong vận thanh tao lịch sự khác.

Dạ Thiên Lăng thân mình đoan trang ngồi ở bên tháp, một tay cố ý vô tình vỗ về tóc dài Khanh Trần xõa tung bên cạnh, một tay ở trên tấu chương trước mắt phê vài chữ. Ngũ Sắc trì thông với nhà ấm trong điện, vừa mới tắm rửa qua, nhất thời không nghĩ đi ngự thư phòng, hắn liền sai người đem tấu chương hôm nay vào đây. Sự tình không nhiều lắm, cùng Khanh Trần đàm tiếu nhân gian liền đại khái xử lý thỏa đáng, khó có được một ngày thanh nhàn.

Bọn thị nữ tiến vào đem dược thảo còn sót lại trong ao thanh tẩy sạch sẽ, lại đem từng giỏ hoa lan đổ vào trong ao, bích trì lan nhược, hương bay nhè nhẹ. Khanh Trần vỗ vỗ Tuyết Ảnh ghé vào trên người, đưa tay lấy một phần tấu chương thả lại trên án,”Thực để cho Ân Thải Thiến ở lại Bắc Cương sao?”

Dạ Thiên Lăng cúi đầu ừ một tiếng, sau đó nói: “Nàng ta đã cố ý thỉnh cầu, liền thành toàn nàng.”

Khanh Trần lo nghĩ, nói: “Cũng tốt đi.”

Sau đó phản thủ lại lấy tiếp một bản tấu chương, vừa mới đụng đến, đột nhiên trong tay không còn, tấu chương kia đã bị Dạ Thiên Lăng rút đi, qua tay thả tới trên bàn chỗ nàng lấy không được.

“Làm gì vậy? Bên này chàng không phải đều xem xong rồi sao?”

Khanh Trần hỏi.

Dạ Thiên Lăng không trả lời, chỉ điểm điểm tấu chương còn lại: “Nàng xem chỗ này.”

Ý tứ này đó là tấu kia không cho nàng xem, Khanh Trần kỳ quái nói: “Vì sao không cho ta xem?”

Dạ Thiên Lăng nói: “Việc vặt nhàm chán, không xem cũng thế.”

Khanh Trần xoay người lại cân nhắc vẻ mặt của hắn, Dạ Thiên Lăng nguyên bản cúi đầu viết viết, bị nàng nhìn một lát, cười đem bút đặt xuống,”Vừa rồi ta tiến vào, nàng ẩn dấu thứ nọ không cho ta xem, trước tiên nói đó là cái gì?”

Khanh Trần co lại, chớp chớp nhãn tình: “Không nói cho chàng.”

Dạ Thiên Lăng liền chỉ chỉ tấu chương kia, lắc đầu với nàng. Phượng mâu Khanh Trần thoáng nhìn, vãn tóc đứng lên, Tuyết Ảnh từ trên người nàng nhảy xuống đến bên người Dạ Thiên Lăng. Nàng đẩy bức rèm che ra, vừa đi vừa nói: “Chàng không cho ta xem, ta cũng biết là cái gì.”

Dạ Thiên Lăng nói: “Vậy liền không cần nhìn.”

“Không xem sẽ không xem.”

Ngoại bào trên người Khanh Trần chảy xuống, dọc theo bậc thềm bước xuống Ngũ Sắc trì, chìm vào trong nước, hương khí di động lơ mơ tán loạn, nước ao ấm áp làm cho người ta tâm cốt rời rạc. Nàng nửa mở hai mắt tựa vào ngọc thạch bên cạnh ao, tiện tay vớt một đóa thanh lan, tâm tư vẫn chuyển tới tấu chương kia.

Tất nhiên lại là tấu chương thỉnh cầu Hoàng Thượng sắc lập phi tần, lần trước sau việc lãnh cung, loại tấu chương này sẽ không từng gián đoạn. Hoàng Thượng đăng cơ hơn ba năm, đến nay lục cung không có tác dụng, nhóm thần tử đã sớm không cho là đúng, hơn nữa cùng thế lực đối lập Phượng gia không muốn thấy nữ nhân Phượng gia cầm giữ nội cung, tự nhiên lúc này muốn động chút tâm tư. Lúc trước bọn họ đều còn đoán không ra ý tưởng Hoàng Thượng, chỉ thấy Đế hậu tình thâm ý trọng, có vài người dâng sớ, cũng nhẹ nhàng bâng quơ, mà đột nhiên xảy ra sự kiện lãnh cung, liền giống như hồng thủy tích tụ đã lâu rốt cuộc tìm được nơi xuất khẩu, nhất thời mãnh liệt mà đến.

Dạ Thiên Lăng cực ít cùng nàng nhắc tới này đó, nhưng mấy tháng qua thấy hắn liên tiếp đề bạt thân tộc Phượng gia, Khanh Trần cũng có thể biết đại khái. Đầu mối cân bằng, không có gì hữu hiệu hơn so với việc làm cho đám sĩ tộc tự hành kiềm chế, Phượng gia vô luận thế nào cũng sẽ không dung người khác dao động địa vị Hoàng Hậu. Mà Dạ Thiên Lăng cuối cùng đồng ý Ân Thải Thiến ở lại Bắc Cương, có lẽ cũng có duyên cớ việc này đi.

Hắn thay nàng thủ hộ, hắn cũng là nhà của nàng, ai cũng đừng nghĩ đặt chân vào một bước. Khanh Trần chậm rãi phun một hơi, trầm xuống vài phần trong nước, đột nhiên nghe được một tiếng cười nhẹ phía sau. Nàng quay đầu, Dạ Thiên Lăng nhìn Tuyết Ảnh từ sau trướng cắp một vật chạy ra, cười khó dằn nổi. Khanh Trần sửng sốt, suýt nữa liền từ trong nước đứng lên,”Tuyết Ảnh!”

Tuyết Ảnh nghe tiếng,vội vàng lẻn đến trong lòng Dạ Thiên Lăng, cái đuôi xù phe phẩy ngăn cách, một đôi ánh mắt xanh bóng tà tà xem xét Khanh Trần. Khanh Trần chán nản, Tuyết Ảnh đem ra đúng là vật nàng vừa rồi không chịu cho Dạ Thiên Lăng xem, lúc này ở trong tay Dạ Thiên Lăng là một cái đai lưng, Huyền Ngọc sắc, tơ vàng khảm biên, mặt trên thêu là……

Dạ Thiên Lăng đoan trang, trên mặt ý cười càng sâu sắc, nhìn lại xem, hỏi: “Đây là…… Long?”

Khanh Trần hận không thể đem Tuyết Ảnh thu lại đây đánh một cái, giơ tay ra khỏi ao: “Trả lại cho ta!”

Dạ Thiên Lăng nhàn bước đến bên cạnh ao, vẫn cố nén cười: “Rốt cuộc có phải hay không?”

Khanh Trần mặt cười ửng hồng, khẽ cắn răng,”Chàng nhìn không ra a!”

Dạ Thiên Lăng tựa hồ thật sự là nhịn không được, cười đến hai vai rung rung: “Bắt đầu quả thật thế, không nhìn ra.”

Khanh Trần dở khóc dở cười, nàng là thêu…… Được rồi, là châm pháp kém một chút đi, nhưng là không đến mức nhìn không ra là cái gì đi? Mắt thấy Dạ Thiên Lăng mang vẻ mặt trêu tức, Tuyết Ảnh hai ba cái nhảy đến đầu vai Dạ Thiên Lăng, ngồi xổm nơi đó thần khí hiện ra như thật, cũng không biết nó gần nhất là thế nào lấy lòng Dạ Thiên Lăng, hiện tại thường thường ngay cả đầu vai đều có thể ngồi một chút.”Đồ bán chủ cầu vinh.”

Nàng tiện tay vứt đóa hoa lan đi qua, thân hình Tuyết Ảnh vừa chuyển, vội vàng chạy mất.

Dạ Thiên Lăng mỉm cười ngồi xổm xuống bên cạnh ao, áo trắng khẽ buông lỏng, cơ bụng lộ ra,”Thêu cho ta?”

Hắn thấp giọng hỏi.

Khanh Trần liếc xéo hắn một cái: “Không phải!”

“Sao?”

Dạ Thiên Lăng thấp thân đến, cười nhìn nàng,”Không phải cho ta, đó là cho ai?”

Khanh Trần nâng tay chộp lấy đai lưng kia, bị hắn né tránh, mâu quang thật sâu lung nàng: “Có phải cho ta hay không?”

Khanh Trần ngửa đầu, quyến rũ nhìn hắn, khóe môi nhợt nhạt mang cười: “Chàng là thiên tử, trên đai lưng đều phải thêu long mới được, ta đây thêu cũng không phải long, thế nào cho là của chàng?”

Dạ Thiên Lăng bỗng nhiên bật cười, trong lòng cực kỳ vui sướng, cầm đai lưng kia nhìn lại.

Khanh Trần liền hỏi: “Có phải long hay không a?”

Dạ Thiên Lăng nhíu mày: “Ừ, nàng vừa nói như vậy, thấy thật là giống long.”

Khanh Trần mân miệng, hai tay ôm cổ hắn,”Thật sao?”

“Ừ,” Dạ Thiên Lăng nghiêm trang gật đầu,”Thật sự càng nhìn càng giống.”

Trong mắt Khanh Trần lóe lên thanh quang giảo hoạt, tay thoáng dùng sức, đem hắn kéo vào trong ao. Dạ Thiên Lăng cũng không phản kháng, thuận thế đem nàng ôm lấy, hai người song song rơi vào trong ao. Khanh Trần tâm bướng bỉnh nổi lên, đứng vững xong liền lấy nước đi hắt hắn, Dạ Thiên Lăng vừa đổi quần áo đã lại bị nàng biến thành ướt đẫm, đơn giản hất nước phản kích. Hai người giống như đứa nhỏ ở trong ao ngọc cười đùa né tránh, tầng tầng bọt nước vẩy ra, nhưng lại chơi đùa bất diệc nhạc hồ, làm sao còn có nửa điểm bộ dáng Đế hậu.

Thẳng đến khi Khanh Trần chơi đùa mệt mỏi, Dạ Thiên Lăng đem nàng ôm về trên tháp lau khô thân mình, thư thư phục phục oa ở trên đó. Tuyết Ảnh chạy lại đây bị Khanh Trần bắt lấy, nắm ót nó muốn phạt, Tuyết Chiến không biết từ nơi này chơi đùa đã trở lại, vây quanh Khanh Trần xoay quanh. Khanh Trần cười nói với Dạ Thiên Lăng: “Tứ ca chàng xem, còn đứa cầu tình.”

Dạ Thiên Lăng híp mắt tựa vào tháp: “Vậy thỉnh Hoàng Hậu nương nương giơ cao đánh khẽ, tha nó đi.”

Khanh Trần nói: “Bệ hạ thánh dụ, nô tì không dám không theo?”

Nói xong nhẹ buông tay Tuyết Ảnh, Tuyết Ảnh vội vàng liền hướng bên người Dạ Thiên Lăng trốn.

Dạ Thiên Lăng hiển nhiên tâm tình không tệ, ngoại lệ cho phép Tuyết Ảnh nằm úp sấp đến trước ngực, vừa mới nâng vuốt đầu nó, Khanh Trần lại đưa tay đem Tuyết Ảnh li khai,”Ai chuẩn ngươi ghé vào chỗ này?”

Tuyết Ảnh bị quăng đến bên người Tuyết Chiến, hai tiểu thú cút thành một đoàn. Mùi thơm ngát thanh nhã trong tay áo thoảng qua mặt, nàng đã muốn thư thư phục phục gối trong ngực của hắn. Bên môi hắn gợi lên mỉm cười thích ý, nữ nhân này, cư nhiên cùng một tiểu thú ghen.

Hắn cúi mắt nhìn nàng, mắt mang ý cười hài hước, nàng ngửa mặt chớp mắt, một bộ bộ dáng đương nhiên.

Dạ Thiên Lăng cảm khái một câu: “Nữ nhân.”

Lúc này chợt nghe Yến Hề bên ngoài cách bình phong gấp giọng nói: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, Vi châu tám trăm dặm cấp báo!”

Dạ Thiên Lăng phất bức rèm che bước xuống long tháp, Yến Hề cầm cấp báo đi vào, xi Hồng ấn, đúng là quân báo.

Dạ Thiên Lăng xem qua, vài phần ý cười nơi đáy mắt trầm xuống thật sâu, đáy mắt tinh quang rạng rỡ, kiếm phong minh duệ, xoay người nói với Khanh Trần: “Mặc Sĩ Sóc Phong cư nhiên cùng Thổ Phiên khai chiến.”

Thời Thánh Võ, đa phần lãnh thổ Tây Bắc vẫn khống chế ở trong tay Tây Đột Quyết. Thiên triều cùng Đột Quyết giao chiến, Thổ Phiên nhân cơ hội bắc khoách, cướp lấy lãnh thổ. Sau khi Nhu Nhiên tộc thay thế Đột Quyết, song phương vẫn giằng co.

Xích Lãng Luân Tán người này dã tâm bừng bừng, năm Thánh Võ hai mươi bảy Cảnh Thịnh công chúa chết bệnh, quan hệ Thổ Phiên cùng Thiên triều từng một lần lâm vào khẩn trương. Ba năm trước đây Trạm Vương binh nhiếp biên thuỳ, cùng Tây Vực có đám hỏi, khiến cho Thổ Phiên tạm thời không dám hành động thiếu suy nghĩ. Mặc Sĩ Sóc Phong khi đó cũng vừa đứng vững cước bộ, nghỉ ngơi lấy lại sức, nuôi trồng thế lực, tận lực tránh sự tình.

Vài năm nay nội chính Thiên triều không xong, Thổ Phiên nhân cơ hội lại rục rịch. Dạ Thiên Lăng một mặt ban thưởng gia phong hậu đãi, lấy trấn an, một mặt bồi dưỡng Mặc Sĩ Sóc Phong, trợ hắn dọn sạch thế lực Đột Quyết còn sót lại, trước sau tiêu diệt Đồng La, Phó Cố du tán bộ lạc, thống nhất Mạc Bắc. Nay Nhu Nhiên xưa đâu bằng nay, mâu thuẫn cùng Thổ Phiên cũng ngày càng hiển lộ.

Năm ngày trước, Mặc Sĩ Sóc Phong gây sự chủ động khơi mào tranh chấp, thân dẫn ba Mặc thiết kỵ, dùng chiến thuật nhanh tập kích bất ngờ quân đội Thổ Phiên. Xích Lãng Luân Tán cũng là hạng người phi thường, tức khắc dẫn binh bắc thượng, song phương ở Lưu Lặc hà đánh giáp lá cà.

Dạ Thiên Lăng ba năm nay lui lấy nhường nhịn đối với Thổ Phiên, âm thầm dưỡng sức, phần quân báo này vừa vào kinh thành, hắn lúc này quyết định phát binh Tây Bắc.

Đế diệu năm thứ tư tháng hai, Dạ Thiên Lăng ở Quang Võ đài Tuyên Thánh Cung tế thiên, lệnh Đại tướng quân Nam Cung Cảnh, Võ Vệ Tướng quân Đường Sơ dẫn hai mươi Mặc khinh kị binh chia làm hai đường tiến công Thổ Phiên.

Cuối tháng, Nam Cung Cảnh dẫn tả lộ quân ở Đại Phi Xuyên đánh bại quân đội Thổ Phiên, vùng Thâu Hồn cốc từng bị Thổ Phiên chiếm mất quay về Thiên triều. Cùng lúc đó, Mặc Sĩ Sóc Phong triệu tập kỵ binh Nhu Nhiên, huy quân mãnh công, Thổ Phiên hai mặt ngộ địch, chiến sự căng thẳng.

Xích Lãng Luân Tán xem xét thời thế, muốn cùng Thiên triều tạm thời hòa hảo, dịu đi thế cục. Dạ Thiên Lăng cáo mặt sứ thần, lệnh Thổ Phiên rời khỏi Toái Diệp, Tây Vực chư quốc chấp nhận không chế của Thiên triều, Xích Lãng Luân Tán cự tuyệt.

Thái độ Dạ Thiên Lăng cường ngạnh, lúc này khu trục đối xử, giúp Vu Điền quốc phát binh nam hạ. Mười ngày sau Vu Điền công hãm đô thành Thiên Di quốc, giết sạch quân đội Thổ Phiên trong thành. Quốc Quân Thiên Di quốc bị trục xuất, lưu vong Thổ Phiên, tân Quốc Quân kế vị cúi đầu xưng thần với Thiên triều.

Tháng tư, Dạ Thiên Lăng điều tinh binh Xuyên Thục, lấy Nhạc Thanh Vân làm Tả Vệ Đại Tướng quân, Đô đốc Tây Châu, từ Nguyên Châu thông sơn đạo, theo bạch thủy, hướng Tây giáp công Thổ Phiên.

Chiến báo như tuyết, một ngày đầy phong phi báo Đế Đô. Vũ Thai Điện đèn đuốc trường minh, ngày đêm không nghỉ.

Thổ Phiên được Xích Lãng Luân Tán nhiều năm khổ tâm kinh doanh, quốc lực cường thịnh, kỵ binh dũng mãnh, đủ cùng Thiên triều đối kháng. Suốt một tháng nay, chiến sự khi có lặp lại, đại thần trong triều rất nhanh chia làm hai phái chủ chiến cùng chủ hòa.

Dạ Thiên Lăng tâm chí kiên nghị, một khi quyết định hoàn toàn ngăn chặn thế lực Thổ Phiên, không chút nào dao động. Lúc này ý kiến Dạ Thiên Trạm cùng hắn nhất trí, nhất phái chủ chiến trong triều đúng là lấy hắn cầm đầu.

Đây là Trạm Vương sau Lân Đài chi nghị sau lại một lần minh xác có cùng chính kiến với Hoàng Thượng, Thái Cực Điện kết quả môi thương lưỡi kiếm tranh luận rốt cuộc là một trận chiến.

Đêm dài nhân tĩnh, nhất phái chủ hòa Phượng tướng cầm đầu dưới đèn thong thả bước, Trạm Vương ôn nhuận đạm cười lời lẽ sắc bén, phía trên ngự tòa Hoàng Thượng bí hiểm nhìn chăm chú, nhưng lại không khỏi làm cho hắn nhớ lại Vệ Tông Bình ở trong ngục từng nói qua những lời này.

Lần đối chiến Thổ Phiên này, Dạ Thiên Lăng chưa từng tự thân tới chiến trận, nhưng bày mưu nghĩ kế, vẫn là phong cách dĩ vãng dụng binh quả quyết. Bài trừ ý kiến phản đối trong triều, từng bước ổn định chiến cuộc, tiện đà phát động đại quân, phối hợp Mặc Sĩ Sóc Phong liên chiến khoái công.

Đầu tháng sáu, hắn cùng với Mặc Sĩ Sóc Phong thiết kế dụ địch, giả làm song phương bất hoà, cố ý thả tù binh về Thổ Phiên, dụ dỗ Xích Lãng Luân Tán tiến công Dịch thành.

Xích Lãng Luân Tán quả nhiên trúng kế, mười vạn đại quân ở biển cát bị bao quanh vây khốn, cơ hồ toàn quân bị diệt.

Thiên triều, hai quân Nhu Nhiên thừa thắng xông lên, năm trận đã thắng, Xích Lãng Luân Tán cũng ở trong chiến trận bị Mặc Sĩ Sóc Phong gây thương tích.

Sau đại quân Thiên triều một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, liên tiếp thu hồi các trấn Tây Vực, Mặc Sĩ Sóc Phong tắc suất lĩnh thiết kỵ Nhu Nhiên trì chiến ngàn dặm, trực tiếp đánh vào cảnh nội Thổ Phiên.

Tiệp báo truyền đến, triều đình cao thấp tranh nhau ăn mừng, chiến cuộc dĩ nhiên trong sáng.

Xích Lãng Luân Tán đại bại, khó có thể suy kế, rốt cuộc ý thức được tình huống Nhu Nhiên cùng Đột Quyết bất đồng, muốn đối kháng bọn họ, liền tuyệt không thể cùng Thiên triều bất hoà, vì thế lại sai sứ thỉnh cầu Hạo Đế ngừng chiến.

Sứ thần Thổ Phiên đến kinh thành, trước triều kiến lén tiếp xúc cùng Phượng Diễn, đưa tặng dị bảo xá lợi phật châu. Ngày kế sứ giả vào triều, Phượng Diễn ra mặt chủ lực chịu cùng, Hạo Đế lần này rốt cuộc hàng chỉ nhận lấy. Thổ Phiên xưng thần đối với Thiên triều, tiến cống, rời khỏi Tây Vực, thừa nhận Thiên triều tuyệt đối thống trị đối với Tây Vực.

Tháng bảy, lui binh, các đặc phái viên được sai tới Ngọc Môn quan, lập Thiên Minh bi, uống máu mà thề, kết minh ước, hận cũ tiêu diệt, thế cục đổi mới.