: Biết chuyện
Sô-pha vốn đã mềm, bị em ấy đè xuống, khiến cả người tôi vùi trên ấy, em ấy không nói, chỉ hôn tôi, chậm rãi hôn tôi.
Em ấy bận rộn nhiều ngày như thế, chúng tôi cũng rất đói khát, cảnh tượng trở nên vô cùng ám muội.
Hai chân em ấy cong lên, một chân đặt bên mép sô-pha, một chân đặt giữa hai chân tôi, quần áo của tôi đã xộc xệch không ra hình, đúng lúc em ấy ngẩng đầu lên khỏi ngực tôi, chúng tôi nghe thấy một tiếng "cạch".
Âm thanh phát ra từ gầm sô-pha, hai chúng tôi dừng động tác, sau đó mặt đối mặt, cười thành tiếng.
Tôi lấy tay đang đặt bên trong áo em ấy ra, em ấy cũng đặt chân xuống đất, từ từ đứng dậy.
"Quá yếu ớt rồi." Em ấy trách cứ một câu.
Tôi cũng đứng lên khỏi sô-pha, đang chuẩn bị chỉnh trang lại quần áo, Cố Đồng đột nhiên nắm lấy tay tôi, đẩy tôi lên trên giường.
"Kéo gì chứ." Sắc mặt em ấy vô cùng lưu manh nhìn tôi: "Tiếp tục."
Tôi cười cười, dùng chân giữ lấy eo em ấy.
Chúng tôi bắt đầu cởi bỏ quần áo, chút sự cố ban nãy dường như chưa từng xảy ra, căn phòng lúc đầu có chút lạnh do mở điều hòa nhiệt độ thấp, bây giờ lại hoàn toàn không cảm thấy gì.
Chỉ cảm thấy nóng, tay em ấy nóng, môi em ấy cũng nóng.
Chúng tôi lăn lộn hai vòng trên giường, cơm tối còn chưa ăn, cũng thấy đói.
Cố Đồng lười nhác không muốn động đậy, tắm rửa xong, khăn tắm vẫn quấn đầu nằm trên sô-pha không nhúc nhích, tôi từ phòng ngủ đi ra, nhìn em ấy như thế chỉ biết thở dài, nghe em ấy khẽ nói: "Đợi em già, đợi em chết, em muốn đem chiếc đèn kia bồi táng*."
(*bồi táng: chôn cùng)
Tôi lau tóc, cười thành tiếng, bước đến ngồi cạnh em ấy: "Ngấy thế."
Em ấy cười ha ha, nhích lại nằm lên đùi tôi, khăn trên đầu bởi thế mà tuột ra, những lọn tóc ướt cũng từ từ rơi xuống.
Em ấy mở to mắt nhìn tôi, cười nói: "Chính là muốn biểu đạt một chút tình yêu của em."
Em ấy nắm lấy tay tôi: "Là tình yêu em dành cho chị, không phải sự yêu thích cái đèn kia."
Tôi lắc đầu bật cười, nhéo mặt em ấy: "Ngấy chết mất."
Đồng hồ sinh học của em ấy vẫn chưa điều chỉnh lại, chúng tôi ăn tối, tắm rửa xong đã gần 12 giờ, Cố Đồng đang đắp mặt nạ, nằm cạnh tôi.
Cơn buồn ngủ ấp đến, tôi mở nửa con mắt nhìn em ấy, nhỏ tiếng nói: "Đừng ồn nữa, ngày mai tôi còn phải đi làm."
Em ấy cười he he, kéo tôi nằm xuống, ôm lấy eo tôi nói: "Em kể truyện cho chị nhé."
Tôi không suy nghĩ: "Không muốn."
Em ấy cười hô hô: "Truyện cá sấu tìm mẹ lần trước..."
Tôi quay đầu, bịt miệng em ấy lại: "Đừng ồn nữa."
Nói xong câu này, dường như tôi nghe thấy em ấy ừ một tiếng dường như lại không phải, tôi đã buồn ngủ tới không tỉnh táo nữa, không biết sau đó em ấy có kể truyện hay không, nhưng con cá sấu nước ngoài này thật sự vô duyên với tôi, cuối cùng cũng không biết nó tìm thấy mẹ bằng cách nào.
Hôm sau tỉnh lại, tay chân Cố Đồng không chút khách khí đè lên người tôi, tôi khẽ khàng rời khỏi vòng tay em ấy, em ấy cũng không tỉnh lại.
Con lợn Cố.
Tắm rửa xong, tôi khẽ hôn một cái lên môi em ấy rồi đi làm.
Không biết hôm qua lấy đâu ra cho tôi một tờ bệnh án, buổi trưa, giám đốc rất vui vẻ phê chuẩn cho tôi nghỉ phép, còn dặn dò tôi phải nghỉ ngơi cho tốt, nói người nhà anh ấy cũng mắc bệnh tương tự, còn an ủi tôi không phải bệnh nan y, phẫu thuật xong chú ý bồ bổ thân thể là được.
Tôi vốn chỉ định xin bảy ngày phép, nhưng nghe được những lời động viên ấy, bèn đổi thành 10 ngày, thuận tiện xin nghỉ phép từ chiều nay luôn.
Lúc về đến nhà, Cố Đồng có chút kinh ngạc, tôi nói về chuyện nghỉ phép với Cố Đồng, thế là em ấy cười nhạo giám đốc mấy câu.
Tôi nhìn gà rán trên bàn hỏi: "Mấy ngày nay ở nhà đều ăn cái này à?"
Em ấy ừ một tiếng, ngại ngùng cười cười.
Tôi thở dài một hơi, ngồi cạnh em ấy, đang định giáo huấn em ấy mấy câu, đột nhiên điện thoại vang lên, là điện thoại của bố tôi.
Tôi và Cố Đồng nhìn nhau, nuốt nướt bọt, tiếng chuông cũng như sắp ngừng lại mới không đành lòng nhấc máy.
"Bố." Tôi mở miệng nói.
Bố không có khách khí với tôi như trước, cũng không nói với tôi đôi ba câu quan tâm, mà lại dùng giọng điệu như người dưng nước lã nói với tôi: "Bây giờ về nhà ngay lập tức."
Nói xong liền cúp điện thoại.
Tôi nhìn điện thoại ngẩn người rất lâu, mãi đến khi màn hình tối lại, tôi mới kịp lấy lại tinh thần.
Bởi mở loa ngoài, Cố Đồng cũng nghe thấy cuộc đối thoại ban nãy, tôi quay đầu nhìn em ấy, em ấy cả mặt hoài nghi nhìn tôi.
"Không phải là..." Lời vừa nói, tôi phát hiện ra giọng nói tôi có bao nhiêu run rẩy, tôi ho ho, điều chỉnh âm thanh, nói: "Không phải là bố tôi..."
Mới nói đến đây, điện thoại lại lần nữa vang lên.
Là một dãy số xa lạ, lần này, tôi nhanh chóng bắt máy, đồng thời mở loa ngoài.
Đầu dây bên kia rất yên tĩnh, một giây sau, một giọng khe khẽ "Alo" truyền tới.
"Là Cố Ninh phải không? Là dì đây."
Tôi sững người, đáp: "Dì, sao vậy ạ?"
Dường như dì đang trốn ở một nơi nào đó, âm thành vừa nhỏ vừa có tạp âm, tôi đem điện thoại đặt sát vào bên tai mới nghe được dì đang nói gì.
Mà những lời của dì, thật sự khiến tôi sợ hãi đến mức đánh rơi cả điện thoại trên tay.
"Bố con biết chuyện của con và Cố Đồng rồi, dì nói trước với con để con chuẩn bị tâm lí."
Câu nói ấy như phát ra bằng hơi thở, nhưng lại khiến tôi lạc giữa sơn cốc, giọng nói của dì không ngừng chạy quanh tâm trí tôi.
Bố con biết chuyện của con và Cố Đồng rồi.
Tôi không biết dì ngắt điện thoại lúc nào, chỉ cảm nhận được Cố Đồng đang nắm lấy tay tôi thật chặt.
Tôi có chút hoảng sợ nhìn em ấy, tâm tình vốn tràn đầy yêu thương vui vẻ lúc trước đã biến mất không tăm hơi, chỉ còn lại sự sợ hãi, nỗi sợ không có bến bờ.
Tôi giả vờ trấn định đứng lên, giương lên một nụ cười khó nhọc, nói với Cố Đồng: "Tôi về nhà một chuyến."
Em ấy mím môi: "Có cần em..."
Tôi ngắt lời em ấy: "Không cần, tự tôi đi, em ở nhà đợi tôi."
Nói xong, tôi buông đôi bàn tay em ấy ra rồi rời đi.
Cả một đường về nhà tôi vô cùng hoang mang, ngồi trên tắc-xi, bắt đầu nghĩ này nghĩ nọ, giống như cảnh tượng ba năm trước lại lặp lại một lần nữa, tuy lần này không giống trước, không có bất kì sự chuẩn bị nào, nhưng dường như cũng không có gì khác biệt.
Biết trước thì thế nào chứ.
Ba năm trước, bố tôi cũng gọi một cuộc điện thoại, lạnh lùng bắt tôi về nhà, đợi tôi mở cửa bước vào, liền nhìn thấy bộ dạng vô cùng tức giận của ông, không nói một câu, liền cầm chiếc gậy bóng chày, đánh vào chân tôi.
Lúc đó tôi vô lực quỳ xuống bên cạnh ông.
"Đồng tính?" Đây là câu đầu tiên ông nói với tôi.
Bộ dạng bố tức giận, lại nói: "Cố Ninh, sao mày lại biến thành thế này hả? Không cảm thấy ghê tởm sao? Nó là Cố Đồng đấy."
Em ấy là Cố Đồng.
Tôi vẫn nhớ rất rõ bố đã nói như thế.
Bố giơ gậy lên định đánh tôi, tôi không hề có ý muốn tránh đi, còn cây gậy trên tay ông bỗng dừng giữa không trung, thở hắt một hơi, lùi về phía sau mấy bước, nặng nhọc ngồi xuống sô-pha.
"Nó là con gái nuôi của tao, là em gái nuôi của mày, mày đồng tính, lại kéo nó đồng tính theo mày, mày có thấy ghê tởm không?" Từng câu từng chữ chì chiết.
Sau đó ông còn nói gì nữa, nhưng tôi không nhớ, chỉ nhớ hôm đó tôi đã quỳ rất lâu.
Hôm đó tôi không nói lấy một chữ, bộ dạng tôi mặc nhận khiến bố thất vọng hoàn toàn về tôi, chúng tôi yên lặng ngoài phòng khách gần hai tiếng đồng hồ, cuối cùng, bố phá vỡ sự im lặng ấy, chậm rãi đứng lên khỏi sô-pha, cũng không nói với tôi một lời, một mình đi vào thư phòng.
Tôi vẫn quỳ ở đó, trong lòng nghĩ đến đủ thứ, hai chân đã tê tái, chỗ bị đánh đau đến mức không còn cảm giác.
Mấy tiếng trôi qua, bố bước ra khỏi thư phòng.
Tôi vẫn nhớ rõ, lúc ông lướt qua đồng hồ treo trên tường, lúc ấy đồng hồ đã chỉ tới 1 giờ sáng.
Thời gian trôi qua lâu như thế, Cố Đồng không gọi điện thoại cho tôi, chúng tôi vẫn đang chiến tranh lạnh vì một chuyện nhỏ nhặt.
Tôi nghĩ như thế cũng tốt, em ấy không biết cũng tốt.
Bố nặng nề ngồi xuống sô-pha, thở dài một tiếng, nói với tôi: "Cho dù trẻ con chơi đùa, hai đứa con gái..." Ông phát ra một tiếng cười nhạo từ tận đáy lòng: "... Còn ra thể thống gì."
Tôi vẫn yên lặng như cũ.
Ông lại thở dài một tiếng, chậm rãi nói: "Bố có một người bạn ở New Zealand, ban nãy mới liên lạc, qua bên đó học đi, mấy ngày nữa lên đường, bây giờ đang kì nghỉ, thủ tục cũng dễ làm."
Lúc này tôi mới mở miệng nói câu đầu tiên: "Con không đi."
Vì thế bố lại bị tôi làm tức giận, quát to: "Không đi cũng phải đi."
Ông nghiến răng nghiến lợi: "Trước nay con đều ngoan ngoãn nghe lời, tại sao lại..." Ông ngừng lại mấy giây: "Cố Ninh, đừng để bố thất vọng."
Tôi cắn răng không đáp, nhưng trên mặt tràn đầy ý định từ chối.
Ông lại thở dài, đứng dậy khỏi sô-pha, đứng trước mặt tôi, nhìn xuống đầu tôi, hỏi tôi: "Con có biết vì sao bố biết chuyện của hai đứa không?" Ông ngừng lại mấy giây, sau đó lại tự mình trả lời: "Là Cố Đồng nói cho bố biết."
Tâm can tôi lúc này, bởi một câu nói của ông, mà bỗng đập loạn nhịp.
Là... Cố, Cố Đồng.
Tôi sững người, rất lâu.
Những lời bố nói lúc trước, đều không khiến tôi xao động, nhưng chỉ một câu nói này, khiến tôi thỏa hiệp.
Tôi của khi đó, không hề nghĩ tới, việc giữa chúng tôi, là do Cố Đồng nói cho bố.
Lúc tài xế tắc-xi nhắc tôi, tôi mới biết được đã đến nơi.
Khu nhà quen thuộc, tầng lầu quen thuộc, tim tôi cũng theo thang máy đi lên mà rơi xuống, trước giờ tôi chưa bao giờ cảm thấy hành lang trước cửa lại ngắn đến vậy, tại sao mới đi có mấy giây đã đến điểm cuối.
Tôi thừa nhận mình sợ hãi.
Tình cảm của tôi với bố luôn là sự kính trọng, lúc nhỏ cảm thấy bố rất mạnh mẽ, rất tài giỏi, ông không gần gũi với tôi cũng khiến quan hệ của tôi và bố không thân thiết. Bởi sự giáo dục của ông khiến tôi nghiêm khắc yêu cầu bản thân, hi vọng có thể làm bố vừa ý, hi vọng bố có thể yên tâm về tôi, cũng hi vọng ông không trách mắng tôi.
Tôi sợ bố, những cảm xúc khác thường của ông, đều khiến tôi sợ hãi.
Cửa nhà mở hé, dường như đang đợi tôi về, tôi kéo cửa ra, nhìn thấy phòng khách đang mở đèn, sau đó bước vào, bố nhìn tôi một cái, rồi tắt ti vi đi.
Dì ngồi bên cạnh, nhìn tôi, cả mặt tràn đầy vẻ đau lòng.
Tôi lặng lẽ bước tới, ngồi đối diện bố, gọi một tiếng: "Bố."
Cộp một tiếng, chiếc điều khiển bị ông vất lên trên bàn trà, nhìn tôi, âm thanh phát ra từ cổ họng, vừa trầm vừa khàn.
Ông nói: "Quỳ xuống."
***
Đôi lời từ người dịch:
Thương thay tấm lòng cha mẹ.
Người cha người mẹ nào cũng muốn con mình hạnh phúc, chỉ là định nghĩa về hạnh phúc của cha mẹ lại khác chúng ta. Bởi vậy, có rất nhiều người nhìn nhận theo chiều hướng tiêu cực.
Tình yêu đồng giới không hề sai trái, hay trái với luân thường đạo lí. Nhưng vốn come out là một chuyện không dễ dàng. Không dễ dàng cho chính chúng ta, cũng không hề dễ dàng cho cha mẹ chúng ta.
Xã hội chỉ trích, kì thị cộng đồng LGBT+ chỉ vì họ, chúng ta là một phần thiểu số trong xã hội người dị tính chiếm đa số. Tất nhiên, một phần do khoảng cách thế hệ, một phần do xã hội nhìn nhận, một phần do nhận thức, và vô số phần khác, cha mẹ, người lớn đa phần không chấp nhận được tình yêu đồng giới.
Nhưng dù sao, hãy dành một chút suy nghĩ trong cảm xúc của bạn để hiểu cho cha mẹ, những người luôn yêu thương chúng ta vô điều kiện. Đừng thù ghét hay căm hận, chúng ta chỉ nên biết ơn và thấy có lỗi, không phải vì xu hướng tính dục khác với người khác, mà bởi chúng ta đã làm cho những đấng sinh thành phải lo lắng, suy nghĩ quá nhiều cho chúng ta.
But #lovewins!