Tùy Hứng

Chương 49: Cơm nào có ngon miệng bằng em ấy




: Cơm nào có ngon miệng bằng em ấy

Lúc ăn cơm, cơn giận của Cố Đồng đã hoàn toàn biến mất không thấy tăm hơi, tay cầm điện thoại vui vẻ lướt Weibo, lúc lướt tới tin gì mới mẻ thú vị còn nhích tới chia sẻ với tôi.

Tôi lọc xương cá, bỏ thịt vào bát của em ấy.

Lúc Cố Đồng lướt Weibo, nhất định phải lướt hết một lượt, khi ấy, em ấy một tay cầm đũa, một tay cầm điện thoại ăn cơm.

Cũng dễ hiểu được, vì sao tốc độ ăn của em ấy ngày càng chậm chạp.

"Hôm nay là ngày bao nhiêu?" Tôi mở miệng hỏi em ấy.

Em ấy nghe xong, dùng ngón tay cái lướt lên xem thời gian trên thanh công cụ, rồi trả lời tôi: "Mồng 6." Nói xong quay đầu nhìn tôi: "Sao thế?"

Tôi lắc đầu: "Không sao."

Tôi múc thêm canh, đặt sang một bên cho em ấy: "Công việc lần này của em đến bao giờ thì kết thúc."

"Sắp rồi, chắc ngày mai." Em ấy nhún vai: "Những chuyện còn lại không cần em có mặt, nên công việc của em kết thúc sớm hơn so với bọn họ."

Tôi gật đầu.

Em ấy lướt hết một vòng weibo liền bỏ điện thoại xuống, tôi đã ăn xong, yên lặng ngồi nhìn em ấy lặng lẽ ăn nốt nửa bát cơm.

Gần đây chúng tôi hình thành một loại phân công, tôi nấu cơm em ấy rửa bát, buổi tối cũng không ngoại lệ, ăn cơm xong, em ấy ngoan ngoãn thu dọn bát đũa đi rửa.

Có thể để nhanh chóng hoàn thành công việc, rửa bát xong, em ấy liền vào thư phòng đóng chặt cửa, hết cả một buổi tối, đợi đến lúc tôi sắp ngủ em ấy mới đi ra, nhưng chỉ cho tôi một cái hôn chúc ngủ ngon, rồi lại vào thư phòng.

Ngày hôm sau tỉnh lại, không có em ấy ở cạnh, tôi đánh răng rửa mặt xong liền mở cửa thư phòng, quả nhiên nhìn thấy em ấy ngủ trên chiếc giường đơn cạnh bàn, trùm chăn kín đầu, chỉ lộ ra một khe để hô hấp.

Tôi ngồi xổm xuống, cẩn thận kéo chăn xuống lộ ra mắt em ấy.

Bởi động tác này, khiến ánh nắng ngoài cửa chiếu lên mắt em ấy, tôi nhìn em ấy khẽ cau mày, sau đó mở to mắt.

Đầu tiên nhìn tôi, sau đó lại kéo chăn trùm kín đầu, yên lặng mấy giây, sau đó hô hấp không thuận nên chống tay tạo một khoảng cho mặt và chăn.

Tôi cười cười, nhỏ tiếng hỏi: "Tối qua mấy giờ ngủ?"

Em ấy ưm ưm mấy tiếng: "Không nhớ."

Không làm phiền em ấy nữa, tôi vỗ vỗ mông đang cuộn tròn trong chăn của em ấy, nhỏ tiếng nói 'tôi đi làm đây', sau đó rời khỏi thư phòng. Những ngày hè nóng nực, cũng khiến người ta lười nhác, cả một ngày, tuy công việc đã kết thúc, nhưng nghĩ lại lại không thể nhớ được bản thân đã làm gì.

Về nhà giống như mọi hôm, nhưng Cố Đồng lại không ở nhà.

Mấy phút trước, nhận được tin nhắn wechat của em ấy, em ấy nói với tôi công việc hôm nay sẽ hoàn thành, hình như bây giờ đang trên đường về nhà.

Buổi tối có chút lười nhác, không muốn nấu cơm, ngồi ngoài phòng khách nghịch điện thoại một lúc, liền nghe thấy ngoài cửa truyền tới âm thanh.

Tôi quay đầu, quả nhiên nhìn thấy Cố Đồng mặt mày hớn hở bước vào nhà, dường như buông bỏ được mọi chuyện, cả con người lại rất có tinh thần, em ấy thay giày xong, đi thẳng một mạch tới chỗ tôi, cầm cốc nước tôi vừa uống, ngửa đầu uống cạn.

"Em xin nghỉ phép rồi." Nói xong em ấy hất tóc ra sau.

Tôi như bị em ấy lây truyền, cũng vui vẻ, rót thêm nước vào cốc rồi hỏi: "Nghỉ bao lâu?"

"Mười ngày." Em ấy đáp.

Tôi ngạc nhiên: "Lâu vậy sao."

Em ấy nhún vai nhìn tôi: "Bận đến tối mắt tối mũi." Nói xong em ấy ngồi xổm trước mặt tôi, ngẩng đầu nhìn tôi, chỉ lên mặt mình: "Chị nhìn vành mắt thâm đen của em đi."

Tôi cười: "Biết rồi."

Đặt điện thoại xuống, hai tay ôm lấy mặt em ấy: "Vất vả cho cô Cố rồi."

Em ấy nhìn tôi cười.

Tôi buông em ấy ra, vỗ vỗ lên vai em ấy, giọng điệu tùy ý nói: "Tôi có mua thứ này, đi theo tôi, tôi cho em xem."

Nói xong tôi đứng dậy rời đi, em ấy vứt chiếc túi trên người lên sô-pha, đi theo tôi.

Mở cửa phòng ngủ bước vào trong không gian đen kịt, phía sau Cố Đồng đang đi dép, tạo ra tiếng chân trên sàn gỗ, chúng tôi sánh bước, đột nhiên căn phòng yên tĩnh đến lạ.

"Đừng bật đèn." Tôi quay đầu nói với em ấy.

Nghe xong em ấy bỏ tay đang đặt trên công tắc đèn xuống, tiện tay mở cửa ra, miệng còn lẩm nhẩm: "Thứ gì đó."

Tôi cười cười không đáp, lấy ra một chiếc hộp trắng được cất dưới đáy tủ.

"Chà." Em ấy phát ra một tiếng nghi hoặc: "Mua lúc nào thế."

Tôi giả vờ bình đạm nói: "Mấy ngày trước."

"Sao bây giờ mới đem ra." Em ấy hỏi.

Tôi đặt nói lên trước bàn thường ngày em ấy ngồi vẽ, trả lời em ấy: "Mấy ngày trước em bận."

Nói xong, em ấy đã đến bên tôi, cả mặt như đợi kịch hay.

Con ngươi đã thích ứng được ánh sáng trong phòng, lúc này đã có thể nhìn rõ mọi thứ trước mắt, tôi không nhanh không chậm mở hộp ra, em ấy cũng không nhanh không chậm phối hợp với tôi, lấy đồ ra, đặt lên bàn.

Không to không nhỏ, so với chiếc bàn này, rất vừa vặn.

"Đèn à?" Em ấy hỏi.

Tôi ừ một tiếng, sau đó theo lời dặn của bà chủ, xoay thân đèn theo chiều kim đồng hồ, chỉ nghe 'tách' một tiếng, rồi từ đế đèn, xuyên qua lớp gốm trắng, xuyên qua hai quả địa cầu gỗ khắc chiếu ra ánh sáng màu trắng không kích mắt.

"Chà." Cố Đồng ngạc nhiên: "Đẹp quá."

Quả thật rất đẹp, đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nó phát sáng, lúc trước còn lo khi ánh sáng chiếu ra từ quả cầu sẽ in bóng trên bàn, nhưng lúc này nhìn thấy, thật sự là đã lo nghĩ nhiều.

Ánh sáng không chỉ chiếu ra từ bóng đèn bên trong, mà cả cây đèn đều phát sáng, không quá sáng, nhưng lại khiến mắt cảm thấy dễ chịu.

Sáu con chim bên trên đều phát ra một ánh sáng hồng đục, mà duy nhất một con chim miệng ngậm hoa luân phiên phát ra ánh sáng hồng và trắng. Dưới đế đèn, còn có chữ kí của tôi, sau khi được xử lí không còn là mấy chữ đơn điệu, nương theo ánh sáng của đèn bên trong, phát ra ánh sáng trắng càng rõ hơn.

Nhìn tổng thể, vừa tinh sảo vừa kì ảo.

Cố Đồng tỉ mỉ thưởng thức, thậm chí còn mang theo chút tò mò nghiên cứu, miệng không ngừng phát ra mấy câu kinh ngạc.

Ánh mắt em ấy chuyển đến chữ kí của tôi, sau đó đột nhiên dừng lại.

Một giây sau, em ấy ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt mang theo sự ngạc nhiên, mang theo sự kinh hỉ, mang theo sự khó tin.

"Cái này..." Em ấy mở miệng.

Tôi nhìn em ấy khẽ cười: "Tặng em."

Lời vừa dứt, em ấy đột nhiên ôm ghì lấy tôi, nhanh như chớp khiến tôi quay người, rồi ép tôi lên tường, một tay chống lên tường, một tay ôm eo tôi.

Giọng điệu em ấy vừa gấp vừa nhanh, giống như đang gõ bản thảo, hít sâu một hơi thở ra rồi hỏi tôi: "Có ý gì đây, chị có ý gì hả, mồng 7 tháng 7 là có ý gì?"

Nghĩ một lúc, tôi trấn định lại.

Tôi giả vờ nghi hoặc: "Hôm nay là mồng 7 tháng 7."

Em ấy cắn môi: "Em biết hôm nay là mồng 7 tháng 7." Em ấy khẽ nghiêng đầu, cong khóe miệng, hỏi tôi: "Tại sao chị lại tặng nó cho em vào hôm nay? Tại sao lại là hôm nay?"

Tôi nhìn vào mắt em ấy, chỉ cười không nói gì.

Em ấy đột nhiên ghì lấy tôi, ôm tôi thật chặt: "Nói mau."

Tôi cười hỏi: "Đang thử tôi?"

Em ấy chậm rãi chớp mắt: "Là chị đang thử em."

Thử hay không, tôi cũng biết kết quả, tuy lòng mang theo chút mong chờ, nhưng Cố Đồng vẫn còn nhớ đến ngày này, quả thật khiến cho tôi có chút ngạc nhiên.

Thế nên tôi mở miệng nói: "7 năm trước..."

Không đợi tôi nói tiếp, em ấy vội vã hôn lên môi tôi.

Nụ hôn này, giống như lời ban nãy của em ấy, vừa gấp lại vừa nhanh, khi đôi môi chúng tôi vừa chạm vào nhau, em ấy đưa lưỡi vào, quấn quýt lấy lưỡi tôi, sau đó dẫn dắt tôi, hoan hỉ cùng em ấy.

Đang đắm chìm trong nụ hôn ấy, em ấy đột nhiên buông tôi ra.

Tôi mở mắt nhìn em ấy, ánh sáng trên bàn chiếu lên mặt em ấy, khuôn mặt lúc này đang đỏ ửng như say.

"Tại sao chị..." Em ấy vừa nói được mấy chữ, lại tiếp tục hôn tôi.

Nụ hôn càng thêm dịu dàng so với nụ hôn trước, dịu dàng liếm, dịu dàng cắn, dịu dàng lướt qua môi, lướt qua răng, lướt qua lưỡi, rồi lại từng đợt từng đợt dây dưa đảo quanh miệng tôi.

Bị em ấy dày vò khiến tôi có chút vô lực, hai tay đặt lên cổ em ấy.

Đợi em ấy buông tôi ra, cũng không biết qua bao lâu, tôi nhẹ nhàng tựa vào tường, hít thở sâu.

Đôi môi em ấy có chút sưng đỏ bởi một trận kịch liệt ban nãy.

Tôi nhìn em ấy cười cười, em ấy đưa tay ra xoa đầu tôi: "Em nghĩ là chị quên rồi."

Tôi cười lắc đầu: "Mãi nhớ."

Mùa hè bảy năm trước, ngày 7 tháng 7, cũng là ngày chúng tôi bắt đầu yêu nhau.

Nhưng không hiểu vì sao, ngày này mỗi năm, chúng tôi đều không nhắc tới chuyện đó, giống như mỗi lần bực bội cãi nhau, cùng tính cách không ai nhường ai của chúng tôi, khiến ngày này trở thành một ngày rất đỗi bình thường.

Mấy ngày trước tôi nghĩ, cuộc sống hiện tại của chúng tôi dường như đang bước vào giai đoạn của các cặp vợ chồng già, hay là, đem ngày này ra để mỗi năm chúc mừng một lần, thêm chút hương vị cho cuộc sống.

Qua mắt Cố Đồng, tôi có thể nhìn được suy nghĩ của em ấy.

Rõ ràng em ấy cũng có suy nghĩ giống tôi.

Mà sự mặc nhận này lại khiến cho tôi có chút vui vẻ, chúng tôi luôn mâu thuẫn như vậy, ai cũng không tình nguyện mở miệng.

Giây phút này, trong mắt em ấy ngoài tôi ra, còn lại là sự dịu dàng, con ngươi nhìn tôi chằm chằm, nhìn rất lâu, rồi lại ôm chặt lấy tôi.

Em ấy cười mấy tiếng: "Tại sao chúng ta lại cao bằng nhau chứ, nếu chị thấp hơn em, em có thể ôm trọn chị vào lòng."

Tôi bật cười: "Ôm trọn tôi vào lòng làm gì?"

Em ấy nhỏ giọng đáp: "Sờ chị."

Tôi nhỏ tiếng cười.

Tôi cũng rất muốn sờ em ấy.

Em ấy buông tôi ra, kéo sô-pha lại, bộ dạng vô cùng ngoan ngoãn một mình ngồi trên sô-pha thưởng thức đèn của em ấy, cũng không biết đang nghĩ gì, khúc kha khúc khích, ánh mắt tràn ngập vui vẻ.

Em ấy thích là được, nó khiến tôi yên tâm.

Món quà này, tôi tốn rất nhiều thời gian suy nghĩ, tôi cũng đến rất nhiều nơi, tìm rất nhiều người, nhìn em ấy yêu thích không rời tay, tôi cảm thấy mình được báo đáp lại.

Ngàn lượng vàng mua nụ cười mĩ nhân, chuyện này quả thật đích thân trải nghiệm mới có thể thưởng thức hết ý vị.

Nhắc lại ngày này, quả thật cũng không dễ dàng.

Đợi em ấy thưởng thức xong, em ấy kéo tôi qua, ngồi cạnh em ấy, thế là hai chúng tôi lại chen chúc nhau trên chiếc sô-pha nhỏ.

Em ấy tắt đèn, lại bật đèn, cuối cùng tắt đèn đi.

"Chị biết tại sao khoảng thời gian này, em lại bận rộn như thế không?" Em ấy cọ cọ lên cổ tôi.

Tôi nhìn em ấy: "Tại sao?"

"Em đã đặt hai vé máy bay, chúng ta cùng đi biển nghỉ dưỡng, là quà hôm nay em muốn tặng chị." Em ấy nhìn tôi: "Ngày mai xin nghỉ phép đi."

Em ấy nói xong lại vùi mặt vào vai tôi, nhỏ giọng: "Em tưởng chị quên rồi."

Tôi đưa tay ra vuốt ve vành tai em ấy: "Trí nhớ của tôi không kém như ai đó."

Nghe xong em ấy cười hô hô, thổi từng hơi từng hơi ấm lên cổ tôi.

Tôi hỏi: "Ăn cơm chưa? Hay là?"

Em ấy khẽ ngẩng đầu: "Hay là cái gì?"

Mới nói xong, em ấy quay người áp tôi lên sô-pha: "Hay là ăn chị?"

Tôi nhìn em ấy cười, hết sức mê người.

Tình cảnh, không gian này, quả thật nên làm một số chuyện ái muội, không chỉ có em ấy, ngay cả tôi cũng rung động, cần một chút ẩm ướt của cơ thể để khen thưởng, thỏa mãn một màn tâm tư tương thông ban nãy.

Dường như em ấy vẫn còn muốn nói điều gì, nhưng đáng tiếc lại bị tôi ôm cổ, hôn lên đôi môi còn đang muốn nói ấy.

Cơm nào có ngon miệng bằng em.