Tùy Hứng

Chương 15: Quan trọng là phải khiến chị ấy xin lỗi tôi




: Quan trọng là phải khiến chị ấy xin lỗi tôi

Tiền Mẫn không moi móc được tin tức gì từ tôi liền hậm hực bỏ đi, một lát sau cô ấy ra ngoài cùng Eden.

Tôi dành cả buổi tối của mình để xem phim, vật vã mãi cuối cùng cũng thấy buồn ngủ, vừa nãy xem phim cũng không chú tâm, vừa buông ipad xuống, hình bóng của Cố Đồng lại hiện lên trước mắt.

Thật sự từ rất lâu rồi không tiếp xúc thân mật với em ấy, gần đây tần suất nhớ em ấy có vẻ tăng đột biến.

Sau khi chúng tôi bên nhau, thực sự cuộc sống chẳng có gì thay đổi, chỉ là tôi không trốn tránh em ấy nữa, còn em ấy thì ngày nào cũng xuống nhà tôi, ở trong phòng tôi, chúng tôi ai làm việc nấy, đọc sách xem tivi, thỉnh thoảng cùng nhau xem phim.

Vừa bắt đầu tôi đã thấy hối hận, hối hận vì sự kích động của mình, ở bên nhau như vậy khác gì một bộ phim hài, thậm chí tôi còn nghĩ, với tính cách của em ấy, có phải muốn nhân cơ hội này vùi dập tôi, xúc phạm tôi, nhưng sau đó suy nghĩ này của tôi bị em ấy làm thay đổi.

Không ngờ em ấy rất vui vẻ, càng ngày càng quấn lấy tôi.

Trước đây, em ấy có nói với tôi, em ấy muốn cùng tôi đến cùng một thành phố, có thể tiện gặp nhau, nhưng tôi lại thấy mâu thuẫn.

Sau đó điền nguyện vọng, tôi nói dối em ấy.

Khi thông báo nhập học được gửi tới, cũng là lúc tôi biết mình không giấu được nữa, quả nhiên sau khi em ấy biết, em ấy liền đưa tay xé tờ thông báo ấy, may mà tôi cướp lại được.

Em ấy bình tĩnh lại, chỉ vào tờ thông báo của tôi nói: "Giải thích xem nào."

Tôi phẩy tay: "Không có gì để giải thích."

Em ấy lạnh lùng cười: "Có phải chị không muốn ở cùng em?"

Tôi nói: "Phải."

Em ấy cười ha ha: "Được lắm, Cố Ninh, chị được lắm."

Em ấy nói xong liền quay bước đi, mới đi nửa đường thì quay lại, bộ dạng tức giận hỏi tôi: "Vậy nên khi đó chị lừa tôi, bây giờ trông tôi nực cười như vậy chị vừa lòng chưa?"

Tôi không trả lời, sự tức giận của em ấy cũng không đợi được câu trả lời của tôi, quay người đạp cửa mà đi.

Lúc mới đầu tôi phòng bị em ấy, khi đó rốt cuộc tôi phòng bị em ấy điều gì thì tôi cũng không rõ, tôi không nhìn ra tâm tư em ấy, tôi cứ nói với bản thân, Cố Ninh, mày đừng để lún quá sâu.

Tôi không nắm bắt được cảm xúc của mình, tôi sợ có một ngày, sau khi bị em ấy vứt bỏ mà trái tim lại lún quá sâu, kết quả chỉ còn lại sự khinh thường từ em ấy.

Sau chuyện đó, chúng tôi không giải thích cũng không có biểu hiện làm lành, vài ngày sau tôi lên tầng tìm em ấy, nói với em ấy tôi tìm được vài bộ phim hay, em ấy cũng không từ chối, chúng tôi ở trong phòng em ấy xem hết phim.

Thực ra bộ phim đó cũng chẳng có gì hay ho, được nửa phim, Cố Đồng đã dựa vào tôi mà ngủ mất.

Sau khi tỉnh lại, em ấy mở to mắt nhìn tôi, đưa tay ra vuốt cằm tôi mấy lần rồi tiếp tục nằm, tôi rót cho em ấy ly nước, em ấy uống xong liền ngồi lên mép giường, quay lưng về phía tôi, cầm cốc nước không động đậy, lí nhí nói: "Cố Ninh, là chị hôn em trước."

Tôi nhìn lưng em ấy đến xuất thần.

Tôi luôn nghĩ, yêu đương cũng không cần quá gần gũi, nếu nhỡ có chia tay, cũng chỉ còn lại cảm giác đau buồn.

Nếu lỡ chia tay.

Khi đó tôi thường xuyên nghĩ tới điều này, Cố Đồng nói nhỡ ngày nào đó chán nhau, sẽ chia tay tôi.

Nói xong câu đó, tôi mới cảm thấy sự tủi thân của em ấy, tôi quỳ xuống ôm lấy em ấy từ phía sau, em ấy đặt cốc xuống, quay người lại ôm lấy tôi, thuận thế áp tôi lên giường.

Chúng tôi ôm nhau rất lâu, em ấy mới rời khỏi người tôi, yên lặng nhìn vào mắt tôi, một lúc lâu, sau đó cúi xuống gần thêm một chút, chỉ sợ người khác sẽ nghe thấy, nhỏ giọng nói với tôi: "Chúng ta làm yêu nhé."

Em ấy nói xong những lời này, mặt cũng đỏ dần lên.

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy em ấy đỏ mặt, bị em ấy chọc ghẹo, tôi cũng cảm thấy mặt tôi có chút nóng.

Tôi nuốt nuốt nước bọt, nhỏ giọng trả lời: "Tắt đèn."

Lần đầu tiên của hai chúng tôi khá căng thẳng, sau khi tắt đèn tôi còn nghe rõ ràng tiếng hít thở của em ấy, tôi không biết em ấy có "học bài" trước hay không, nhưng tôi đã trộm nghiên cứu đủ loại tài liệu và phương pháp trong đêm tối.

Nhưng thực hành hoàn toàn khác với lí thuyết, sau khi hai chúng tôi cởi hết quần áo, tôi mới biết, em ấy vẫn không làm gì cả, chỉ nằm bên cạnh tôi, cũng đủ làm tôi huyết quản trào dâng.

Càng không nói tới lúc chúng tôi hoạt động tay.

Quá trình chậm chạm, em ấy vừa hôn vừa cắn, lực không chính xác khiến tôi vừa đau vừa không thích ứng được.

Khi em ấy vào trong, tôi thở một hơi dài theo bản năng, em ấy rất cẩn thận, cũng rất khẩn trương, từng tế bào trên cơ thể tôi có thể cảm nhận được động tác tay của em ấy.

Giữ lấy cổ em ấy, sờ lên từng giọt mồ hôi, tôi nghĩ mình lạc đến nơi nào rồi.

Em ấy kề bên tai tôi nói: "Thả lỏng nào Cố Ninh."

Tôi thở thật mạnh, vì căng thẳng, toàn thân run lên mấy lần.

Tiếp đến tất cả đều rất thuận lợi, cảm giác vừa xa lạ vừa kích thích lấp đầy em ấy, lấp đầy cả tôi, kết quả là tôi mệt nhoài rồi ngủ thiếp đi.

Có thể vì có sự tiếp xúc da thịt nên càng ngày Cố Đồng càng dính tôi, chúng tôi lên kế hoạch đi du lịch, nhuộm đen làn da của mình, sau đó về lại tránh nắng làm trắng da.

Khoảng thời gian đó, em ấy hình thành thói quen gõ cửa nhà tôi lúc nửa đêm, chúng tôi vô cùng cẩn thận, sợ sẽ đánh thức bố tôi, sau đó vào phòng tôi làm một số chuyện kì quái.

Ngày thứ hai tỉnh lại thật sớm rồi rời đi, lần sau gặp lại, nếu có người ngoài, liền giả vờ không quen biết.

Tiểu Nhu biết chúng tôi bên nhau trước kì nghỉ kết thúc, trước đó chúng tôi cũng có bàn bạc với nhau, nếu ai nhập học sớm hơn, người kia nhất định phải đi tiễn.

Lúc nhỏ rất thích trò hẹn ước, ước quà sinh nhật, hẹn làm phù dâu, hẹn mấy năm sau gặp mặt, hẹn làm mẹ nuôi.

Trùng hợp là, Cố Đồng và Tiểu Nhu thi vào cùng một thành phố, là thành phố kế bên, cạnh trường đại học của tôi.

Thời điểm Cố Đồng đến trường báo danh muộn hơn một chút, hôm đó tôi đưa em ấy cùng đi tiễn Tiểu Nhu, đến dưới nhà, quả nhiên nhìn thấy Tiểu Nhu mặt đầy kinh ngạc.

Sự kinh ngạc ấy bỗng biến thành cả một bầu trời cảm thán khi nhìn thấy tôi và Cố Đồng nắm tay nhau.

Cô ấy mở lời: "Các cậu có chuyện gì đây?"

Tôi ngưng cười: "Chúng mình đang yêu nhau."

Tiểu Nhu há hốc mồm, mất gần mười giây.

"Oh shit! Thật hay giả vậy?"

Tôi nghiêng đầu nhún vai.

Cô ấy: "Oh shit shit! Chuyện bắt đầu từ khi nào?"

Tôi nghĩ nghĩ: "Hơn hai tháng rồi."

Tiểu Nhu nghe xong, vỗ mạnh vào vai tôi: "Thật là, thế mà bây giờ mới nói với mình."

Tôi nhướng mày mỉm cười: "Cậu là người đầu tiên trên thế giới biết chuyện này."

Cô ấy thở mạnh vài tiếng, nhìn Cố Đồng nói: "Cái cô bạn này thường xuyên đánh tôi xong thì cho tôi ăn kẹo ngọt."

Cố Đồng không nói gì, nhìn tôi, cười với tôi.

Quan hệ của Tiểu Nhu và Cố Đồng cũng vì thế mà dần tốt lên, nhiều khi, họ cùng nhau tới tìm tôi, sau đó số lần Tiểu Nhu tới gặp tôi ít dần đi, theo cách cô ấy nó là không muốn làm kì đà trong thế giới của hai người, thực ra tôi và Cố Đồng đều biết, cô ấy bắt đầu đắm mình vào cái đẹp rồi.

Sau đó tôi chuyển ra ngoài kí túc xá trường, để tiện cho Cố Đồng đến chỗ tôi.

Sau đó em ấy càng ngày càng ít đến tìm tôi.

Sau đó.

Sau đó, chúng tôi chia tay.

Tôi lật người, vẫn không cảm thấy buồn ngủ.

Mất ngủ, là một chuyện rất đau khổ, hơn nữa, có lúc bạn cảm thấy rất buồn ngủ, nhưng lại không ngủ nổi.

Không ngủ được liền ngồi dậy, bật ipad đăng nhập hòm thư cá nhân, trong đó còn có email chưa đọc của Tiểu Nhu, chỉ nhìn thấy hai chữ.

"Khốn khiếp."

Tôi mím môi cười.

Không khó để trưởng tượng, đây là Cố Đồng bắt Tiểu Nhu gửi.

Hoặc cảnh tượng đó có thể là, Cố Đồng kéo Tiểu Nhu, cầm điện thoại gõ la liệt chữ, gõ xong lại xóa đi gõ lại, rồi nghĩ đi nghĩ lại, không bằng chửi tôi khốn khiếp.

Trước đây em ấy cũng từng làm chuyện như vậy, lần đó cãi nhau nhưng tôi quên mất lí do rồi, nhưng lại không nguyện xuống nước gọi điện thoại cho tôi, mà lặn lội đến tìm Tiểu Nhu, nhờ Tiểu Nhu tìm tôi.

Nhưng em ấy không ngờ tôi cũng đến tìm Tiểu Nhu, nên tôi tạm trốn trong phòng.

Khi đó Cố Đồng thật sự đáng yêu chết mất, giống như mấy bà cô trong phim không đọc được phụ đề, kéo Tiểu Nhu để cô ấy gõ chữ hộ.

"Cậu viết thế này, nói Cố Đồng đến tìm mình, em ấy rất tức giận, mình thấy cậu nên đi an ủi em ấy đi."

"Không không, viết thế này, nói nhìn Cố Đồng rất buồn, mình thấy tối nay cậu nên đến xin lỗi em ấy đi."

"Quan trọng là phải khiến chị ấy dỗ dành tôi, để chị ấy xin lỗi tôi."

Tôi không nhịn được, cười thành tiếng trong phòng, Cố Đồng nghe thấy liền đi tới chỗ tôi, thấy tôi đi ra, nghiến răng nghiến lợi, rất lâu sau mới nhả ra hai chữ: "Khốn khiếp."

Tối đó tôi thực sự xin lỗi em ấy, còn dỗ dành em ấy.

Nhưng nợ cũ nợ mới em ấy tính hết, không chịu tha thứ cho tôi, không thèm nói chuyện với tôi giống như sự nổi dậy của cô vợ nhỏ.

Tôi đưa tay tới mục xóa, khi hệ thống hỏi tôi xác nhận xóa hay không, tôi do dự một hồi, cuối cùng ấn nút không.

Tôi ấn vào mục trả lời, chỉ gõ hai chữ "hi hi."

Bên ngoài trời đột nhiên đổ mưa, một trận gió lớn làm cây cối nghiêng ngả, đập vào cửa kính, tôi đứng đậy đóng cửa, nhìn đồng hồ, đã 2 giờ sáng rồi.

Ngày mai phải dậy sớm đến trường, sau khi nằm lên giường, tôi ép bản thân phải đi ngủ.

Lần này thật may, không bao lâu tôi đã ngủ mất.

Nhưng tôi lại mơ thấy ác mộng, tôi mơ thấy tôi và Cố Đồng lúc nhỏ, hai chúng tôi chơi cát ở khu trò chơi dưới nhà, tôi cầm lấy nước, đem cát đắp thật cao, càng cao càng cẩn thận, nhưng mới được nửa mét, Cố Đồng như phát điên, lấy xẻng xúc hết cát của tôi.

Em ấy còn cười hô hô.

Tôi lạnh lùng nhìn em ấy, nắm một nắm cát trên đất, nhét vào mồm em ấy. Tiếng cười của em ấy cũng dừng lại nhưng tôi cũng chẳng khá hơn, bị em ấy nhổ vào mặt.

Sau đó mẹ em ấy đi tới, bố tôi cũng tới, hai người họ đều bảo vệ em ấy mà trách mắng tôi.

Cố Đồng được hai người họ dẫn đi, trộm qua đầu nhìn tôi, còn lắc đầu lè lưỡi với tôi.

Sau đó còn đổi mấy cảnh, thì tôi tỉnh lại.

Lúc nhỏ?

Lúc nhỏ.

Lúc nhỏ khi Cố Đồng chuyển tới trường tiểu học của tôi, bố mẹ nói tôi nên chăm sóc em ấy khi lên lớp, miệng thì đồng ý nhưng trong lòng tôi chẳng thèm để tâm.

Mới đi học em ấy chỉ quen mình tôi, ngày ngày bám dính lấy tôi, sau đó có một lần tôi nói với em ấy đừng lẽo đẽo theo tôi nữa, em ấy mới không theo nữa. Có lẽ lúc đó, em ấy mới biết tôi không hề thích em ấy.

Sau đó em ấy thực sự không bám lấy tôi nữa, em ấy có bạn của mình, bất hạnh thay, không biết vì nguyên cớ gì, tôi và em ấy luôn học cùng cấp hai rồi cấp ba.

Nếu như đó là số mệnh an bài, tôi nghĩ, cả đời này tôi không thể buông tay em ấy được.