Tùy Hứng

Chương 14: Nếu thấy buồn nôn thì biến đi




: Nếu thấy buồn nôn thì biến đi

Ba năm tại nơi này, có biết bao nhiêu đồ đạc, nhưng nếu mang về thì chắc không cần thiết.

Vừa thu dọn tôi vừa nghĩ, lần trước bố gửi mail muốn tôi về nước, vừa vì tình thân vừa để thuyết phục tôi, rốt cuộc là như thế nào. Tôi khi đó rất bứt rứt, ngay cả khi ông ấy tái hôn tôi cũng không như thế.

Bây giờ thì tôi đã hiểu, ông ấy muốn tôi về để nhìn thấy cuộc sống hiện tại của Cố Đồng.

Vậy nên dù tôi giữa đường bỏ chạy, ông ấy cũng chỉ nhắn cho tôi một tin, đi đường cẩn thận.

Tôi ngủ một giấc trong phòng rồi tỉnh dậy, có thể lâu rồi không nằm mơ, trên cổ xuất hiện rất nhiều mồ hôi, tắm rửa xong, một người ở phòng khách đã biến thành hai.

Eden rất vui khi nhìn thấy tôi, còn chúc tôi buổi tối tốt lành.

Sau đó anh chàng lại luyên thuyên một tràng tiếng Trung Quốc, tôi chăm chú lắng nghe, rồi lại đưa ánh mắt nghi hoặc về phía Tiền Mẫn, Tiền Mẫn phẩy tay, nói với tôi, anh chàng muốn ăn cơm tôi nấu.

Eden rất dễ tính trong ăn uống, vài món đơn giản cũng khiến anh chàng vui vẻ.

Ăn cơm xong, chúng tôi ngồi trên sô-pha ai làm việc nấy, những ngày về nước tôi đã xem qua rất nhiều phim, chính là vừa bật ứng dụng, Tiền Mẫn đột nhiên gọi tôi.

Tôi quay đầu nhìn cô ấy, cô ấy đi gần về phía tôi, cười nói: "Chúng ta nói chuyện đi."

Tôi bật chế độ video, không quay đầu: "Nói chuyện gì?"

Quan hệ của tôi và Tiền Mẫn, tốt nhất dừng ở mức độ là bạn cùng phòng, duyên phận để chúng tôi gặp nhau, ngoài những thăm hỏi thường ngày và chuyện cần làm trong nhà, chúng tôi không có bất kì giao lưu nào khác, nhiều nhất chính là cô ấy đoán được tâm tư của tôi, chúng tôi nói chuyện nhiều hơn vài câu, khi đó cũng chỉ là một câu hỏi và một câu trả lời, còn lại chẳng có gì khác.

Nhưng cô ấy vừa nói như vậy, làm tôi nghĩ tới sự tò mò của cô ấy về tôi trước kia, nhưng mỗi lần như thế đều bị tôi ậm ờ cho qua.

Khi vừa tới đây, tôi bức bản thân phải quên đi Cố Đồng, qua một quãng thời gian, mỗi khi nhắc đến em ấy, tâm trạng tôi lại xáo động.

Sau đó thì đỡ hơn, nhưng tôi vẫn sợ, sợ sống trong những thứ có in hình bóng của em ấy, ngay cả chữ "Cố" trong tên mình, tôi cũng sợ nhìn thấy nó.

Trong khoảng thời gian đó cô ấy khá tò mò về tôi, tất nhiên, tôi sẽ không để cô ấy biết bất cứ chuyện gì.

Cô ấy nghe tôi trả lời như vậy liền qua sang nhìn Eden.

Dù sao anh chàng nghe xong cũng không hiểu.

Tiền Mẫn nói: "Lần này cậu về, tâm tình bỗng vui lên hẳn."

Tôi nhướng mày: "Thật sao?"

"Đúng vậy." Cô ấy cười: "Cậu với người kia làm hòa rồi à?"

Tôi lắc đầu: "Vẫn chưa."

Cô ấy "ồ" một tiếng dài: "Vậy tôi nhiều chuyện chút nhé, hai người các cậu làm sao mà quen nhau, hơn nữa Cố Ninh à, quen cậu lâu như vậy, sao chưa có ai có thể đến gần cậu thế." Cô ấy cười hắc hắc: "Tôi hỏi thật đó, thật sự rất tò mò nha."

Vẻ hiếu kì của cô ấy lộ hết trên mặt rồi, nếu tôi không làm cô ấy hài lòng, cũng không biết nên thế nào nữa.

Nhưng tôi vẫn nói: "Chúng tôi là bạn cấp ba."

Mấy giây sau, Tiền Mẫn "à" lên một tiếng: "Là vậy sao?"

Cô ấy cười cười: "Cậu biết điều tôi muốn hỏi là thứ khác, bạn học cấp ba nhiều vậy, tại sao lại là cô ấy?"

Tôi nhấn đúp lên màn hình điện thoại.

Đúng vậy, tại sao lại là em ấy.

Từ nhỏ, việc tôi ghét em ấy đã trở thành thói quen, tận lực tránh xa những chỗ có mặt em ấy cũng thành thói quen, sau khi mẹ tôi mất, tôi còn mắng chửi em ấy một trận tanh bành, sau đó chúng tôi còn vì chuyện của Ngô Khải mà đánh nhau, sự ghét bỏ của tôi với em ấy trở thành một điều thật khôi hài.

Lúc đó, tôi đã cảm thấy em ấy đối đầu với tôi, trong lòng tôi vừa mắng chửi em ấy lại vừa tự vấn, mình không nên như vậy.

Sau đó em ấy bắt đầu lẽo đẽo theo tôi, thường xuyên giả vờ tình cờ gặp tôi ở dưới nhà, chúng tôi cùng nhau đi học, cùng nhau tan học, như thể quan hệ của hai đứa rất tốt, nhưng ở trường học lại luôn cô lập tôi, ngoài chơi với Tiểu Nhu, hành động của em ấy khiến tôi chẳng có bạn bè nào khác.

Muốn tôi để mắt tới em ấy là chuyện xa vời, có lần trên đường về nhà, tôi tìm một con đường vắng vẻ, hỏi tại sao em ấy lại đối xử với tôi như vậy, có phải vì thấy trêu đùa tôi rất vui.

Nhưng biểu cảm của cô ấy khiến tôi nhớ mãi không quên, đó là khuôn mặt kiêu ngạo, vài giây sau bỗng biến thành mơ hồ.

Em ấy nói: "Vì chị là chị của em, nên em phải đối xử đặc biệt với chị."

Tôi hỏi: "Cô bệnh à?"

Em ấy cười: "Đúng vậy."

Tuy không có bạn bè, nhưng lớp 12 năm ấy ngoài Tiểu Nhu ra, người gần gũi với tôi nhất lại chính là em ấy, càng kì lạ hơn, em ấy rõ ràng nên ghét tôi, nhưng biểu hiện của em ấy luôn là vừa ghét vừa quan tâm.

Khi đó, tôi hoàn toàn không hiểu được em ấy.

Dựa vào quan hệ của bố tôi và em ấy, em ấy rất hay mang bài tập đến nhà tôi, làm chung với tôi.

Cùng tôi tìm thầy dạy thêm, thường xuyên đến nhà tôi ăn chực, chỉ kém nước là ngủ cùng tôi, khoảng thời gian ấy khiến cho bố tôi tưởng chúng tôi rất thân nhau, khiến cho bố tôi rất an tâm.

Tôi luôn giữ thái độ không quan tâm em ấy, em ấy giống như cục bông lớn, tôi có hỏi có đánh thế nào em ấy vẫn trưng bộ mặt tươi cười hi hi ha ha, không thèm đáp trả.

Hơn nữa, cục bông này cũng không làm chuyện gì làm tổn thương tới tôi.

Em ấy muốn thế nào thì tùy đi.

Tôi có cảm giác khác thường với em ấy, bởi vì một lần bị bệnh.

Không phải vì em ấy chăm sóc tôi cẩn thận từng li từng tí, lần đó bị ốm, em ấy cũng không ở bên tôi.

Tôi vật vã nằm ốm sốt trên giường, nhưng trái tim lại tràn đầy suy nghĩ, có Cố Đồng bên cạnh thì tốt biết bao.

Sau suy nghĩ đó tôi lại rơi vào trạng thái khủng hoảng, tôi bắt đầu suy nghĩ xem tình cảm của tôi với em ấy rốt cuộc là thế nào, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì.

Nhưng tôi vẫn không tìm ra.

Sau khi khỏi ốm, tôi bắt đầu tìm mọi cái cớ để tránh xa em ấy, tôi chỉ sợ nếu tôi lại gần, thậm chí là em ấy thân với bất kì ai, tôi sẽ sinh ra những cảm xúc khác thường.

Mỗi đêm khi nghĩ tới em ấy, tôi đều cảm thấy mình bị bệnh rồi, tôi muốn em ấy trở thành của riêng tôi.

Sắp đến ngày thi tốt nghiệp, tâm tư chúng tôi hơn nửa đều đặt trên việc học hành, tất cả đều rất bình thường.

Sau kì thi tốt nghiệp, chủ nhiệm tổ chức buổi họp lớp, hôm đó mọi người thỏa thích chơi đùa, trong đó có trò chơi mang tên "Nói ra người bạn thích hoặc ngưỡng mộ nhất."

Cố Đồng không may mắn bị gọi tên, hôm đó, từng câu từng chữ em ấy nói tôi đều nhớ thật kĩ.

Em ấy nói: "Ngưỡng mộ nhất thì không có, nhưng lại có người mình ghét nhất."

Em ấy nói xong, mọi người quay đầu nhìn về phía tôi.

Quả nhiên em ấy cười nói: "Cố Ninh."

Tận xương tận tủy của Cố Đồng là cô công chúa với tính cách kiêu ngạo, trong đám bạn chơi chung, em ấy rất được yêu mến, không ít đứa trong số đó thích nhưng lại không dám tỏ tình, thành tích họp tập của họ rất bình thường, luôn gây náo loạn trong lớp, nhưng vẫn biết tôn trọng kỉ luật, nên chẳng ai thèm quan tâm tới họ.

Tôi không biết em ấy có ý gì, nhưng khi nói ra những lời này em ấy lại không nghiến răng nghiến lợi, ngược lại là mùi vị của sự trêu chọc.

Khi đó tôi nhìn tới chiếc micro Cố Đồng đang cầm nghĩ, rốt cuộc em ấy là người như thế nào.

Vào kì nghỉ, tôi vẫn tránh em ấy, đi du lịch mấy ngày cùng Tiểu Nhu xong lại chôn chân ở nhà.

Nhàn rỗi đến chán nản, tôi ở nhà học nấu ăn, nhặt nhạnh những hứng thú trước đây quay về.

Cố Đồng gọi điện cho tôi mấy lần, nhưng tôi đều không nghe, em ấy liền tìm tới cửa.

Vốn muốn giả vờ như không ở nhà để đỡ phải mở cửa, nhưng không ngờ em ấy lại nhắn tin cho tôi, nói em ấy biết tôi đang ở nhà.

Vừa đúng lúc tôi tắm xong, đang thổi tóc, nhìn thấy tin nhắn rồi đặt điện thoại xuống, nhưng một phút sau, không nhịn được, liền đi mở cửa.

Em ấy vào nhà rồi đóng cửa, nhìn đôi dép trên sàn.

Tôi nhàn nhạt: "Bố tôi không ở nhà."

Em ấy chép chép mồm, thay giày rồi vào nhà, rất tự nhiên ngồi lên sô-pha, cầm hoa quả tôi vừa mới rửa sạch lên ăn.

Tôi lạnh lùng nhìn em ấy, hỏi: "Cô có ý gì đây?"

Hai tay em ấy đan trước ngực: "Tại sao cứ tránh em vậy?"

Tôi vuốt vuốt tóc, đáp: "Cô nghĩ nhiều quá rồi đấy."

Nói xong quay người định về phòng, nhưng tay lại bị em ấy giữ lại.

"Cố Ninh, chị có ý gì, tôi thật lòng muốn làm thân với chị, nhưng chị lại có thái độ gì vậy?"

Tôi "ồ" một tiếng, thôát khỏi em ấy, quay đầy nhìn: "Ngại quá, tôi chẳng muốn thân thiết với cô."

Em ấy cắn tay đang bị giữ của tôi.

Tôi cười lạnh một tiếng: "Cô không nói thì hay hơn đó, cô sớm biết tôi ghét cô, không thích ở một chỗ với cô, cô làm gì tôi cũng đều thấy buồn nôn, cô đã nói gì?" Tôi tiến gần hơn một chút: "Cô nói cô thật lòng muốn làm thân với tôi, vậy thật xin lỗi, một điểm tôi cũng không nhìn ra, cô cũng ghét tôi mà, tôi còn nhớ cô..."

Những lời này tôi nói rất nhanh, nói một hơi dài mà không sai một chữ, mới đến đó, tôi thấy biểu cảm của em ấy thay đổi.

Tôi biết tôi độc ác, những lời này cũng không phải lời thật lòng, chỉ là tôi muốn em ấy khó chịu.

Em ấy khó chịu tôi càng khó chịu.

Em ấy mím môi, mở to mắt nhìn tôi.

Tôi không tiếp tục nói nữa, lạnh lùng nhìn vào mắt em ấy, em ấy không tránh, hai chúng tôi cứ vậy mà nhìn nhau.

Mấy giây sau, lòng tôi mắng chửi vài tiếng, tiến một bước lên trước, nắm lấy cổ áo em ấy, rồi hôn lên môi em ấy.

Mẹ nó, dựa vào cái gì mà tất cả những thứ này đều bắt tôi gánh lấy.

Chỉ là chạm nhẹ một chút thôi, buông em ấy ra, biểu cảm của em ấy càng sinh động hơn, kinh ngạc, mơ màng, thật không thể tin được.

Tôi nắm quyền, lùi về sau một bước, đẩy em ấy ra.

Đột nhiên yên lặng như vậy, tôi nhìn em ấy rồi thốt ra từng câu từng chữ: "Biết thế này có ý gì chưa, tôi thích em, nếu thấy buồn nôn thì biến đi."

Em ấy liếm liếm môi, nhìn tôi rồi đột nhiên cười.

Giống như em ấy nghe được chuyện gì rất buồn cười, thậm chí còn phóng đại mà ôm lấy bụng.

Mặt tôi không cảm xúc nhìn em ấy, đợi em ấy cười xong thì nhanh chóng rời khỏi.

Ý cười vẫn hiển hiện trên mặt em ấy, nhìn tôi nói: "Này, chị thích em mà."

Tôi thở hơi dài đứng lại, đợi những lời xúc phạm từ em ấy.

Nhưng em ấy lại nói: "Cố Ninh, chúng ta yêu nhau nhé."

Chúng tôi yêu nhau.

Hôm nay nghĩ lại, tôi vẫn cảm thấy thật lạ lùng.

Tôi luôn nghĩ, ngày đó em ấy không tới tìm tôi, em ấy tới tìm tôi tôi kiên quyết không mở cửa, em ấy vào nhà tôi kiên quyết đuổi em ấy hoặc không quan tâm tới em ấy, tôi mắng em ấy xong sẽ không kích động như thế.

Vậy thì chúng tôi sẽ không giống như bây giờ.

Tình yêu của tôi dành cho em ấy có lẽ cũng sẽ nhạt nhòa theo thời gian.

Có lẽ hôm nay khi nghĩ lại, tôi biết mình đã từng thích Cố Đồng, nên thấy nực cười, nên thấy hoang đường.

Nhưng hát hết bài ca ấy, lại chẳng có hai từ "nếu như."