Tường Vy Khống

Chương 34: Họp lớp




Sáng hôm sau, khi Ôn Noãn ra khỏi phòng, Kỷ Lâm Thâm đã ở phòng ăn ăn sáng.

Thức ăn trên bàn rực rỡ đa dạng, đầy đủ món trung quốc và phương Tây.

Trước mặt anh là đĩa bánh mì nướng và trứng rán, anh đã ăn một nửa, đang cầm ly sữa uống.

Cô kéo ghế đối diện ra ngồi xuống. Cô thích ăn đồ trung quốc hơn, cầm một cái bánh bao, rót một ly sữa nóng.

Vừa cắn miếng đầu tiên, chợt nghe anh nói: "Tan làm tôi đến đón em. "

"Sao?"

"Không phải em muốn về nhà cha mẹ sao?"

-

Lúc tan làm, quả nhiên xe của anh đã đậu ven đường.

Cô ngồi vào, nói địa chỉ cho anh.

Sau khi đậu xe ở bãi đậu xe bên đường, hai người đi bộ vào đến cửa tiểu khu

Anh dừng bước.

Cô sững sờ quay đầu: "Anh không lên sao? "

"Không, tôi ở đây chờ em." Ngữ khí anh lạnh nhạt

Nói xong anh xoay người đi đến bên bồn hoa.

Cô không nói gì, mở cửa căn hộ ra.

Mẹ cô đến mở cửa, bà thấy con gái trở về, tất nhiên vui mừng, vội vàng kéo cô ngồi xuống ghế sofa, đem tô cam ra cho cô ăn.

Cô thấy nếp nhăn nơi khóe mắt của bà, thần sắc có vẻ mệt mỏi hơn nhiều.

"Mẹ, gần đây cha mẹ thế nào?"

Bà Ôn lột quả cam, thở dài: "Lần trước cha con đấu thầu thành công một dự án, vui mừng chưa đầy hai ngày đã phát sầu. Bây giờ bất động sản suy thoái, vị trí của lô đất kia nằm trong khu vực nhỏ, phát triển không thể dễ dàng. Nói chuyện với mấy chủ đầu tư không được, hoàn toàn là thua..."

"Vậy cha làm sao?"

"Chỉ tiếp tục cố gắng thôi, đêm nay lại ra ngoài xã giao " Bà đưa quýt đã bóc xong cho cô " Bởi vì phía nam có chủ đầu tư mới, vừa mới vào thành phố này. Cha con đi tìm bọn họ, có lẽ sẽ có cơ hội "

"Mẹ nên nhắc nhở cha cẩn thận một chút, chủ đầu tư mới rất dễ bỏ trốn."

"À, mẹ vẫn luôn nhắc nhở cha con, không được đảm bảo thì không thể ký hợp đồng." Bà nhớ tới chuyện nợ nần, "Nếu không phải tại Hồng Thịnh kia, làm sao đến tình trạng này. Không biết tạo nghiệt gì..."

Chuyện này là nút thắt trong lòng người Ôn gia.

Nhưng không ai nhắc tới trước mặt trước mặt cha Ôn, sợ ông tự trách bản thân vì sai lầm của mình mà kéo cả nhà xuống đáy bùn. Nửa đời còn lại, không thể cho vợ sống cuộc sống an bình, không thể cho con gái một tương lai tươi sáng.

Ôn Noãn yên lặng lắng nghe, mắt rũ xuống, không có cảm xúc gì.

Giống như một cái gai hung hăng đâm xuống, đau đến mức không thở nổi.

Cô làm thế nào mới có thể nói ra, cô không trách cha, không oai oán ai cả.

Một giờ sau, cô tạm biệt mẹ, đóng cửa lại.

Cô không đi thang máy, từng bước từng bước đi xuống cầu thang.

Hành lang trống trải, không có bóng người nào, chỉ có tiếng bước chân của cô và tiếng gió thổi đến

Xuống dưới lầu, cô thấy bóng dáng anh bên bồn hoa, hoà vào bóng tối.

Tia lửa nhấp nháy rồi dập tắt.

Anh đang hút thuốc.

Cô dừng chân, lâu lắm rồi cô không thấy anh hút thuốc.

Lần cuối cùng là lần đầu tiên anh đến tìm cô.

Mỗi lần buồn bực bất an, anh dùng khói thuốc để đè nén thần kinh, che dấu cảm xúc.

Khói bốc lên bị gió đêm thổi tan ra.

Giờ khắc này, cô phát hiện bọn họ chưa có hòa giải. Hoặc là nói, trước nay cũng không có.

Anh không hòa giải với gia đình cô, cũng không hoà giải với chính mình.

Gió êm sóng lặng, tránh né không nói ra mà thôi

Giống như chôn hàng ngàn vết thương dưới đất, sau đó trồng tường vy lên.

Mỗi khi mùa hè đến, cơn gió nhẹ thổi qua, cả vườn tường vy thơm ngát.

Nhưng cô và anh đều biết những gì diễn ra bên dưới.

Dù chôn dấu bằng cách nào chăng nữa, cũng sẽ được kéo ra

Kỷ Lâm Thâm quay đầu, thấy Ôn Noãn đã xuống, anh ném tàn thuốc vào thùng rác.

Cô bước qua, đứng trước mặt anh.

Anh không hỏi, cô không nói.

Làn khói theo cơn gió mùa hè thoảng đến, cô ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người anh.

Hai người đi về phía bãi đậu xe bên ngoài tiểu khu.

Anh không lái về hướng biệt thự.

"Có buổi họp lớp." Anh giải thích.

Cô quay đầu lại nhìn anh: "Muốn em đi với anh sao? "

Tầm mắt anh nhìn thẳng về phía trước, khẽ gật đầu.

Cô không nói gì nữa, không biết vì cái gì, cô muốn đánh lạc hướng bản thân, làm tê liệt chính mình.

Chiếc xe dừng lại trước cổng tòa nhà đầy màu sắc.

Là một câu lạc bộ giải trí ăn uống và vui chơi.

Người ra người vào, ầm ĩ ồn ào, đặc biệt náo nhiệt. Âm nhạc phát ra từ bên trong, kèm theo tiếng trống làm rung động nhịp tim con người.

Ôn Noãn xuống xe, nhìn thấy có một người đàn ông bước nhanh tới ôm chặt Kỷ Lâm Thâm,

Sau đó quay sang mỉm cười với cô.

Anh ngắn gọn giới thiệu: "Ôn Noãn, đây là bạn học của tôi, Khúc Lăng "

"Xin chào." Khúc Lăng chủ động đưa tay, ánh mắt đánh giá cô một chút.

"Xin chào." cô cũng vươn tay, lễ phép đáp lại.

Cô không biết người đàn ông này, nhưng người đàn ông này dường như biết cô: "Tôi biết cô từ lâu rồi, nghe Kỷ Lâm Thâm nhắc đến cô rất nhiều lần."

Cô sững sờ.

Vẻ mặt anh hơi mất tự nhiên: "Không có nhiều lần. "

Sau đó buớc vào bên trong.

Cô đi theo bên cạnh anh.

Khúc Lăng cười hắc hắc đi theo.

Trong phòng có hơn mười người, có nam lẫn nữ.

Thời khắc Kỷ Lâm Thâm đẩy cửa tiến vào, tất cả mọi người đều nhìn qua.

Bọn họ nhanh chóng chú ý tới anh dẫn theo một cô gái, đưa cô đến một góc ngồi xuống.

Đám người nhìn nhau nhưng không ai biết cô là ai.

Bọn họ không hiểu rõ anh, ngày thường không có quá nhiều liên lạc, ai cũng không ngờ lần này có thể mời được anh, xem như là niềm vui ngoài ý muốn.

Sự nghiệp của anh phát triển rất tốt, là người có quyền thế và tài phú nhất trong này. Nhưng tính cách của anh lạnh nhạt, rất nhiều người muốn kết giao với anh, nhưng không có cơ hội.

Hơn nữa vừa nghe nói anh tới, rất nhiều bạn nữ đều tới.

Trong lòng họ có tâm tư, nếu ở chỗ này nhân cơ hội bắt được anh, vậy chẳng phải một bước lên trời lên trời sao.

Nhưng không ngờ, anh đã có người yêu

Tuy mặt ngoài bất động thanh sắc, nhưng rất nhiều bạn nữ đều len lén đánh giá bên đây.

Cô gái kia không thích nói chuyện, bộ dáng an tĩnh, trầm mặc ngồi bên cạnh Kỷ Lâm Thâm. Rõ ràng biết ánh mắt mọi người đều nhìn chăm chú vào nhưng sắc mặt cô vẫn bình tĩnh, hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì.

Các người đàn ông còn lại nhướng mày ngầm hiểu.

Quả nhiên, bất kể người đàn ông nào cũng thích người xinh đẹp.

Kỷ Lâm Thâm cũng không ngoại lệ.

Một số người bắt đầu ồn ào, chủ động bắt chuyện: "Kỷ tổng không giới thiệu sao..."

"Còn muốn giới thiệu thế nào, đúng là mắt chó." Khúc Lăng xen vào, thay Kỷ Lâm Thâm trả lời.

Có người nói đùa: "Vừa nhìn đã biết mỹ nữ có tửu lượng tốt, lát nữa anh em kính cô một ly. "

Lần này, Kỷ Lâm Thâm thay cô từ chối: "Cô ấy không thể uống "

Giọng điệu quyết đoán không chút thương lượng, cử chỉ bảo vệ không chút che dấu.

Nhóm đàn ông mỉm cười, quay sang nhìn anh.

Kỷ Lâm Thâm: "Tôi không uống thay cho cô ấy. "

Nhóm đàn ông: "..."

Chỉ là tình tiết nhỏ, chỉ chốc lát sau mọi người bắt đầu nhốn nháo, phục vụ một chuyến lại một chuyến đưa rượu và trái cây vào.

Có mấy người chiếm lĩnh micro, hát từng bài một, cuối cùng cổ họng khàn đến mức không nói được.

Ánh đèn đầy màu sắc, vô số ánh sáng chiếu trên sàn nhảy, hoa mắt cả người.

Kỷ Lâm Thâm không tham dự, ngồi trên sô pha, khí chất cao quý như bậc đế vương.

Ôn Noãn ngồi bên cạnh anh, không đề nghị về sớm

Đột nhiên, điện thoại của anh rung lên nhưng anh không bắt máy mà hỏi cô: "Tôi có cuộc gọi, em đi ra ngoài với tôi?" "

Cô khó hiểu: "Cuộc gọi công việc của anh, em đi theo làm gì?" "

"Ở trong đây một mình có khó chịu không?"

"Có em đi theo, anh không sợ em nghe hết công việc công ty anh?"

Anh nói thẳng: "Tôi không ngại. "

Cô ngạc nhiên, nhưng vẫn lắc đầu, tỏ vẻ không sao, cô rất ổn

Anh gật đầu, cầm điện thoại đẩy cửa đi ra ngoài.

Cô ngồi trên sô pha, kỳ thật hơn phân nửa thời gian tinh thần cô đều hoảng. Nhìn chằm chằm những đốm sáng trên sàn nhà, tiếp tục lâm vào suy nghĩ của mình.

Bỗng nhiên, nhận thấy một ít động tĩnh, cô quay đầu, nhìn thấy bạn của anh ngồi xuống bên cạnh cô.

"Không định hát một bài?" Khúc Lăng tùy ý nói chuyện

Cô cười cười, lắc đầu.

"Lâm Thâm đâu?"

"Công ty có chút việc, anh ấy ra ngoài nghe điện thoại."

Khúc Lăng cười: "Cậu ấy cuồng công việc, mang người ta đi chơi cũng không chịu buông lỏng. "

Trong tay Khúc Lăng cầm ly rượu, nhưng không có ý uống với cô, uống một ngụm.

"Từ khi tôi biết cậu ấy đến nay, tôi không thấy một ngày nào cậu ấy không bận rộn." Khúc Lăng giải thích "À, tôi và cậu ấy là bạn hồi trung học, sau đó học cùng trường đại học, quen nhau hơn mười năm. "

Cô im lặng lắng nghe, nghĩ thầm, khó trách quen thuộc như vậy, có thể ôm anh chứng tỏ người bạn này rất quan trọng.

Khúc Lăng tiếp tục nói:

"Cô nhìn diện mạo của cậu ấy cũng biết, ở trường luôn được hoan nghênh, người tỏ tình vô cùng nhiều. Những nữ sinh kia rất điên cuồng, yêu cậu ấy đến chết đi sống lại. Mấy anh em chúng tôi không cưỡng lại được, nhưng cậu ấy vẫn bất động như cục đá. "

"Từ ngày đầu tiên khai giảng đã tập trung đi làm thuê, kiếm tiền từ nhiều công việc khác nhau. Mục tiêu của cậu ấy rất rõ, chỉ muốn kiếm tiền. "

......

Ánh đèn trong phòng tối tăm, xung quanh ồn ào náo nhiệt, tiếng hát văng vẳng vào màng nhĩ, nhưng giống như cách rất xa.

Ôn Noãn lắng nghe, không ngắt lời, cũng không đặt câu hỏi. Cô hiểu rõ tất cả.

Sự cố gắng, kiên trì của anh đều có mục đích rõ ràng.

Chỉ là cô không thể đáp lại mục đích này.

Lòng ngực dồn nén quá lâu thật sự quá ngột ngạt, cô thật sự không cách nào thở nỗi.

Cô cầm bình rượu trước mặt, rót vào ly.

Khúc Lăng duỗi tay ra, muốn khuyên nhưng không khuyên được, gãi đầu không biết tửu lượng của cô thế nào

Thực ra rất tệ.

Đến khi Kỷ Lâm Thâm trở lại, cô đã nhắm mắt tựa vào sofa. Hai má ửng hồng, đôi môi cùng vành tai cũng nhuộm đỏ ửng.

Anh nhíu mày, nhìn Khúc Lăng.

Khúc Lăng dang tay, vừa vô tội vừa hết đường chối cãi

Anh đỡ cô dậy, cầm túi xách của cô, chuẩn bị đi ra ngoài.

"A, Kỷ tổng đi sao?"

Anh ôm cô ra cửa, thấy Khúc Lăng đưa ra, thấp giọng nói một câu, "Hóa đơn tối nay tôi thanh toán rồi. "

Khúc Lăng vỗ vai anh, xoay người đi ra ngoài kêu người lái xe tới đây.

Hành lang đi ra ngoài, chỉ còn lại hai người.

Ôn Noãn tựa vào bả vai anh, miệng đang lẩm bẩm. Hơi thở phun lên cổ anh, mang theo mùi rượu làm người ta hơi say.

Anh hít sâu một hơi, nâng cánh tay vịn bên hông cô lên, để cô đi thoải mái hơn một chút.

"Kỷ Lâm Thâm." Cô bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn anh "Anh có hận nhà em không? "

Câu hỏi đến bất ngờ không kịp ngắt lại

Anh cảm nhận được ngực như bị đâm một cái. Hiếm khi, tâm trạng của anh dao động như vậy, hơi thở bắt đầu dồn dập.

Anh im lặng, né tránh: "Đi về trước."

Nhưng dường như cô đã nắm chắc câu trả lời, ánh mắt không dời đi, ngây người nhìn anh, lại hỏi một câu khác: "Anh hận em không?"

Cánh tay anh đột nhiên siết chặt, một lúc sau mới thả lỏng người, thở dài "Anh rất muốn hận em."

Ngay khi nghe lời này, cô trầm mặc, đôi mắt mông lung bao phủ một tầng sương mù, nhưng vẫn chăm chú nhìn anh.

Như hiểu như không.

Lúc này, hai người đã đi ra khỏi hành lang dài, đèn lập loè chiếu ánh sáng xuống.

Hai má cô ửng hồng, đôi môi đỏ mọng, thanh âm mỏng manh:

"Kỷ Lâm Thâm, anh cảm thấy chúng ta có thể bên nhau được bao lâu?"

Anh đột ngột dừng bước.

Anh nhìn khuôn mặt cô, nhìn ánh sáng phản chiếu trong mắt cô.

Một lúc lâu sau, anh mới chậm rãi mở miệng:

"Em muốn nói gì?"