Tường Vy Khống

Chương 33: Dâu tây




Ôn Noãn vào phòng ngủ.

Vali của cô được đặt ngay ngắn, tất cả những thứ còn lại không có động đến.

Đối diện là cửa sổ thủy tinh lớn, bên cạnh cửa sổ là bàn trang điểm bằng gỗ lê, liền kề một chiếc giường lớn, lều phía trên giường thêu viền tua rua màu vàng nhạt, gối đầu và chăn mền là bông tơ tằm cao cấp.

Cô đi vào trong, đứng giữa phòng nhìn quanh, không biết mình có cảm giác gì.

Giống như chỉ mới ở đây ngày hôm qua, lại có cảm giác thương hải tang điền.

|Thương hải tang điền: là những thăng trầm lớn lao trong cuộc sống|

Vui mừng? Khó chịu? Đều không phải

Tiếng gõ cửa vang lên.

Kỷ Lâm Thâm đứng trước cửa, nhưng không bước vào.

"Đi thôi, đi gặp một người."

Cô đi ra ngoài, đi theo anh đến hành lang phía đông.

Một bóng người quen thuộc xuất hiện trong đại sảnh.

Cô kinh ngạc: "Dì Trương? "

Người bên dưới ngẩng đầu lên, một khuôn mặt quen thuộc.

Là bảo mẫu của cô từ nhỏ

Dì Trương nhìn thấy cô, a một tiếng, bước nhanh lên bậc thang: "Ôn tiểu thư. "

Lúc Ôn gia gia cảnh suy tàn, bà nghỉ việc, sau đó dựa vào công ty giúp việc gia đình, làm công việc theo giờ.

Cho đến một ngày, đột nhiên nhận được thông báo ai đó mướn bà làm việc. Địa chỉ là biệt thự nhà họ Ôn, bà vội vàng mừng rỡ chạy tới, nhưng nhìn thấy Kỷ Lâm Thâm.

Khi đó căn nhà không có người ở, chỉ có một mình anh đứng trong sân, ngẩn người nhìn hàng rào sụp đổ.

Bà biết anh là con người làm trong nhà, nghĩ trước đó Ôn gia đối xử khoan dung với người giúp việc, cho nên anh báo đáp ân tình, nhưng không biết sâu xa chuyện năm xưa

Anh nói chuyện đơn giản với bà, đương nhiên bà nguyện ý tiếp nhận công việc này, huống chi anh trả lương rất hậu hĩnh.

=

Dì Trương nắm chặt tay cô, kích động cao hứng, nếp nhăn trên mặt hiện rõ: "Thật tốt quá, Ôn tiểu thư trở về rồi. "

Cô nhìn bà, nội tâm ngũ vị tạp trần, nhất thời không biết đáp lại thế nào.

Cô có thể trở lại, nhưng cha mẹ cô không bao giờ có cơ hội trở lại.

Nhà cửa đổi chủ, thời gian thay đổi.

Cô không hận Kỷ Lâm Thâm, nhưng cô không muốn đứng ở đây chứng kiến tất cả

"Dì Trương." Kỷ Lâm Thâm bỗng nhiên xen vào, "Dì đi nấu cơm đi, đồ dùng trong phòng bếp vẫn như cũ. "

Lời này đúng lúc phá giải bế tắc của cô.

Dì Trương đáp hai tiếng, đi về phía phòng bếp.

Chỉ còn lại hai người.

Ôn Noãn đứng đối diện anh, mấp môi muốn nói.

Gió trong sân thổi đến, tiếng lá lắc lư tựa như tâm tình lúc này của cô, cây muốn tĩnh mà gió không ngừng.

"Đi thu dọn đồ đạc đi." Cuối cùng vẫn là anh mở miệng trước.

Cô trở về phòng, lấy quần áo ra, treo vào tủ.

Khi chiếc váy cuối cùng được treo lên, lộ ra con búp bê ở dưới cùng của vali.

Động tác cô dừng lại, ngồi xổm xuống, dùng ngón trỏ nhẹ nhàng gẩy lông mi thon dài của búp bê, mi mềm mại làm cô hơi nhột.

Cô không nghĩ ra dáng vẻ của anh khi mua búp bê cho cô thế nào. Nếu có thể, cô muốn nhìn thấy cảnh tượng lúc ấy.

Bỗng nhiên, không khỏi toát ra một ý nghĩ.

Nếu lúc trước, cô không hái hoa tường vy, nếu cô đổi đôi giày khác, nếu cô tìm một người khác giúp đỡ, nếu cô không đặt đồng hồ trong phòng khách, nếu cô không hèn nhát đứng ra nói chuyện.

Nếu, nếu có thể sửa chữa tất cả mọi thứ thì tốt biết mấy.

Tiếng gõ cửa vang lên.

Cô ngẩng đầu, thấy anh đứng trước cửa, nhưng không bước vào.

"Ăn cơm" Nói xong xoay người rời đi.

Anh không bước vào phòng cô.

Mặc dù bọn họ đã thân mật khắng khít trong phòng anh, anh đặt cô dưới thân quấn quýt triền miên. Nhưng ở phòng cô, anh kính cẩn bảo vệ cánh cửa này.

Cô đi theo anh, xuống lầu một.

Dì Trương bận rộn bưng thức ăn lên bàn, chào hỏi cô xong rồi rời đi.

Cô và anh ngồi đối diện nhau.

Các món ăn rất phong phú, đầy đủ trên bàn. Cô cầm đũa lên, nhìn anh ngồi đối diện.

Anh đã bắt đầu ăn, vẻ mặt bình tĩnh, không hàn huyên đánh giá món ăn.

Cô thấy thế, cũng không có ý định chủ động mở miệng, khẽ rũ mắt xuống, bưng chén lên, gắp thức ăn.

Hương vị dì Trương làm vẫn giống như trước, như thật sự trở lại những ngày tháng một nhà ba người ngồi vây quanh ăn cơm, không có gì thay đổi cả.

Nhưng lại không giống.

Bởi vì người đối diện đã đổi thành Kỷ Lâm Thâm.

Im lặng ăn cơm xong, cô nghe phía đối diện vang tiếng động nhỏ, thấy anh đã buông đũa xuống.

Cô nuốt miếng cơm cuối cùng trong bát.

Dì Trương cố ý lảng tránh, bây giờ không đến. Cô nghĩ nghĩ, đứng lên.

Ánh mắt anh di chuyển theo bóng dáng cô, nhìn xem cô muốn làm gì.

Cô không nói chuyện với anh, cũng không nhìn anh, chỉ yên lặng cất bát đũa trong tay và bát đũa trước mặt anh, xếp chồng lên nhau, bưng vào phòng bếp. Mở vòi nước, bắt đầu rửa.

Nước chảy vào bồn rửa, từ từ xoáy tít xuống cống.

Dòng nước đột nhiên dừng lại.

Tay anh tắt vòi. Cô còn chưa tới kịp hỏi, anh nắm lấy cổ tay cô, dùng sức siết chặt, kéo cô ra phòng bếp.

"Em không cần rửa"

"Không có gì, việc này không mệt..."

"Cho em vào ở không phải để em đến làm những chuyện này." giọng anh cứng rắn lạnh lùng, không cho phép cô làm nữa

Cô im lặng, không trả lời anh

Anh kéo cô ra khỏi phòng bếp rồi buông tay, xoay người đi lên lầu.

Cô vội vàng lên tiếng: "Này. "

Anh dừng lại: "Chuyện gì? "

"Em có thể mượn máy tính của anh không?"

Anh nhìn cô, từ chối cho ý kiến.

"Em có chút tài liệu dịch thuật phải xử lý, nhưng máy tính của em để ở công ty rồi." cô giải thích, rồi đưa ra giải pháp khác "Nếu không anh phái người đưa em đến công ty đi? "

Anh xoay người, tiếp tục đi lên "Đi theo tôi. "

Trong thư phòng.

Ôn Noãn ngồi trước máy tính bận rộn, Kỷ Lâm Thâm cũng không rời đi, mà cầm tài liệu ngồi trên ghế sofa đọc.

Cô nghĩ, phỏng chừng là anh sợ cô nhìn thấy tài liệu bí mật của công ty.

Cô không quan tâm anh nữa, tập trung vào công việc của mình.

Hai người không nói gì, căn phòng rộng lớn chỉ có tiếng cô gõ bàn phím, cùng tiếng xẹt nhỏ khi anh lật trang giấy.

Tiếng gõ cửa vang lên, dì Trương đem dâu tây đến. Bà bưng dĩa đi vào, do dự một chút, rồi đi về phía anh. Vừa mới khom lưng muốn đặt dâu tây lên bàn trước mặt anh, bỗng nhiên chú ý tới ánh mắt thâm ý của anh.

Bà lập tức hiểu ra, bưng đĩa lên, đi về phía Ôn Noãn, đặt lên bàn cô.

Toàn bộ tâm tư của cô đều đặt vào công việc, sau khi dì Trương rời đi, cô mới nhìn thấy đĩa trái cây trên bàn

Cô không nghĩ nhiều, cầm nĩa cấm xuống nhét vào miệng, liên tiếp ăn hai ba trái

Dâu tây lớn màu đỏ, mọng nước, ngọt ngào thơm ngon.

Cô rất thích với mùi vị này, còn chưa đủ thỏa mãn, liếm liếm vết nước còn sót trên khóe miệng.

Anh nhìn cô, khóe miệng nhếch lên, sau đó cúi đầu tiếp tục xem tài liệu.

Qua mười lăm phút sau, cô lên tiếng gọi anh.

"Kỷ Lâm Thâm."

Thanh âm không lớn không nhỏ, vang vọng trong phòng

Anh ngước mắt lên nhìn cô.

"Chỗ này em không hiểu lắm: Quy trình IPO của các công ty để niêm yết, liên kết thuê tổ chức tiến hành thẩm định tài sản..." cô dùng bút chỉ vào tài liệu rồi đọc ra.

Cô không hiểu rõ ý nghĩa của đoạn này, lo lắng bản dịch có thể sai, do dự một lúc lâu, vẫn mở miệng hỏi anh.

"Ý em là tính khả thi luận chứng?"

Cô không rõ có phải là cái này hay không, dứt khoát nói: "Anh lại đây xem đi. "

Nói xong, rất tự nhiên vẫy tay với anh, tựa như bảo đồng nghiệp tới giúp vậy.

Anh nhìn động tác của cô, khép giấy tờ trên tay lại đặt lên đầu gối, thân thể không nhúc nhích, hơi nâng cằm: "Tại sao tôi phải tới giúp em? "

Cô thở dài, giọng điệu nhẹ nhàng hơn: "Em xin anh đấy! "

Anh nhìn cô vài giây, rồi đứng lên đi về phía cô.

"Ở đâu?" Anh cúi xuống.

"Ở đây này." cô dùng bút chỉ chỉ "Cả đoạn này nữa, em không hiểu lắm. "

Đầu ngón tay anh đặt lên tài liệu, xoay về phía mình, bắt đầu nhìn.

Cô nhàn rỗi vô sự, bắt đầu ăn dâu tây, vừa nhai vừa chống cằm nhìn anh.

Anh xem rất chuyên chú, cẩn thận lật trước lật sau.

Mắt anh rũ xuống, sống mũi cao thẳng, đường quai hàm mượt mà, không có bất kỳ khuyết điểm nào.

Cô không tự chủ được chớp chớp mắt.

Anh xem chưa đến một phút, xoay tài liệu lại bắt đầu giảng cho cô.

Kiến thức của của cô về lĩnh vực kinh doanh chỉ là cơ bản, anh đã quen thuộc với điểm này, giảng thích không phức tạp, từ từ nói cho cô.

Sau khi đã hiểu rõ, cô đem tài liệu về phía mình, cầm bút đánh dấu lên, tiếp tục tiêu hóa kiến thức anh vừa nói.

Cô cặm cụi viết hồi lâu, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, phát hiện anh vẫn đứng bên cạnh hơi cúi người xuống, nhưng không phải nhìn vào trang giấy, mà là nhìn cô.

Ánh mắt hai người nhìn nhau, chóp mũi sắp đụng vào.

Hô hấp cô ngưng trệ, thấy rõ trong mắt anh có chút gợn sóng.

Trong không gian nhỏ này, như là lẽ tự nhiên, một người luôn kiên nhẫn như anh cũng không cách nào kiềm chế được.

Ngón tay cô siết chặt bút, nghiêng người về phía sau, kéo dài khoảng cách với anh.

Cô nhỏ giọng: "Tối nay em còn việc chưa làm xong. "

Cô không có thời gian.

Anh khôi phục bình tĩnh, ánh mắt chuyển sang giễu cợt, nhàn nhạt hừ một tiếng: "Em nghĩ tôi muốn làm gì em? "

Cô mím môi, không trả lời. Bọn họ đã có tầng quan hệ kia rồi, cô không có cách nào cự từ chối lần thứ hai.

Huống chi hiện tại hai người sống chung dưới một mái nhà, cô ở dưới mái nhà của anh.

Chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Nhưng cô...

Cục diện có chút giằng co, ngay cả không khí cũng ngưng đọng, một tia gió cũng không có. Đèn bàn ấm áp chiếu vào, hai người đều chìm trong nửa sáng nửa tối.

Anh như nhất định phải đợi câu trả lời, trầm mặc nhìn cô.

Đầu óc cô suy nghĩ hỗn loạn, ma xui quỷ khiến, cô cầm lấy cây nĩa cắm một quả dâu tây, đưa tới bên môi anh.

Anh hơi bất ngờ, sửng người ra.

"Ăn dâu tây..." cô thỏ thẻ "Em đút anh ăn "

Cục diện cũng không phải vì hành động kỳ quái của cô mà hòa hoãn, ngược lại càng thêm kỳ quái hơn.

Bàn tay cô cứng đờ giữa không trung.

Một lúc lâu sau, tay có chút xót, cô vừa định rụt về, anh cúi đầu cắn quả dâu tây kia.

Anh nhai hai cái rồi nuốt xuống, không nói cảm ơn cô. Vẻ mặt không lộ ra chút hưởng thụ nào, anh chỉ cho cô mặt mũi thôi.

Cô đang định nói, thì 'đinh' một tiếng, màn hình máy tính hiển thị nhận được một phong thư.

Cô nghĩ đây là thư khách hàng gửi đến nên không thèm suy nghĩ mở nó ra.

Đột nhiên, màn hình xuất hiện một số khối màu xanh, vài dòng chữ cái tiếng Anh không rõ ràng..

Cái gì đây?

Cô nhấn phím enter vài lần nhưng máy tính không có phản ứng.

"Ay, chuyện gì vậy?" Cô tiếp tục nhấn chuột.

Tư liệu của cô còn ở trong đó, nếu máy tính hỏng thì làm sao bây giờ.

Anh nhìn lướt qua màn hình, thản nhiên nói: "Thứ em mở ra có vấn đề. "

"Vấn đề gì? Virus?? "

"Ừm."

Cô lập tức lo lắng: "Máy tính hỏng rồi? "

Anh gật đầu: "Có thể khôi phục. "

"Vậy sau khi khôi phục, tài liệu vừa rồi còn không?"

"Không biết."

"Nhưng tài liệu của em còn ở bên trong, em sắp làm xong hết rồi" cô bắt đầu hoảng lên.

"Em có lưu lại không?"

"Quên rồi..."

Việc sơ suất không kịp thời xoay chuyển, ở trong mắt người luôn cẩn thận như anh quả thực chính là hành vi không thể chấp nhận nổi.

Anh nhịn không nổi nữa, mày nhíu lại: "Rốt cuộc em có đầu óc hay không? "

Cô muốn phản bác, hai mươi mấy năm nay chưa có ai dám nói cô như vậy! Nhưng môi mấp máy, trừng mắt nhìn anh, không nói lời nào.

Anh hừ lạnh, nếu là người của công ty anh, loại ngu ngốc như này đã sớm bị đuổi việc từ lâu.

Nhưng bây giờ đứa ngu ngốc này là cô...

Sắc mặt anh ghét bỏ, nhưng đưa tay cầm bàn phím trước mặt cô, kéo cái ghế qua ngồi xuống, xoay màn hình qua bắt đầu thao tác.

Cô vẫn ngồi trên ghế da, nghiêng người nhìn anh gỡ rối ký tự khó hiểu trên màn hình. Tất cả đều bằng tiếng Anh, xen kẽ với các con số..

Anh dường như vô cùng quen thuộc thao tác sửa chữa này, ngón tay thon dài mảnh khảnh không ngừng gõ lên bàn phím. Mặc dù anh đã đạt tới vị trí tối cao nhưng những lập trình cơ bản anh vẫn vững vàng.

Anh nói: "Được rồi. "

Anh quay màn hình về phía cô, quả thật máy tính đã trở lại bình thường.

Cô không kịp nói cảm ơn, đã vội vàng mở tài liệu vừa rồi ra. Tuyệt vời, tất cả mọi thứ đã trở lại bình thường.

Đột nhiên, cô nghiêng đầu sang phải, lướt qua màn hình nửa tin nửa ngờ nhìn anh: "Anh không nhân cơ hội cấy phần mềm theo dõi gì vào tài liệu chứ? "

Anh nghe xong, liếc cô: "Trong mắt em tôi biến thái lắm sao? "

Cô không dám đáp lại, vùi đầu nhanh chóng lưu tài liệu.

Điện thoại của cô đặt trên bàn rung lên.

Một tin nhắn.

Cô đang bận rộn lưu chép nên tiện tay mở ra, cũng không xem ngay mà trước tiên xác nhận tài liệu.

Tải xong 100%, cô thở phào nhẹ nhõm.

Vừa quay đầu lại, thấy anh đang nhìn màn hình của cô, ánh mắt u ám không rõ cảm xúc.

Cô cúi đầu, thấy đó là tin nhắn của mẹ: [ Noãn Noãn, khi nào con về nhà, cha con nói cuối tuần làm cá kho cho con ăn. 】

Cô mím môi, ngón tay cuộn tròn, không cử động.

Nhất thời không nghĩ ra cách trả lời. Cha mẹ cô không biết gì hết.

Anh lên tiếng: "Ngày mai tôi đưa em về. "