Tương Tư Thành Bệnh, Không Thể Chữa

Chương 32: Lời Đồn




Trần Vi Vũ nhìn ảnh chụp mà Hồ Vân Thư gửi cho mình trong mấy ngày đi chơi, nở nụ cười: “Dễ thương ghê.” Tuy không muốn thừa nhận nhưng Lâm Vân Thiên trong hình chỉ tập trung vào mỗi cậu bạn thân, thái độ cũng khác biệt so với lúc trước, tình cảm hơn nhiều.

Mùi cơm chó nồng nặc tràn ra màn hình luôn.

Cậu ta và cặp thanh mai trúc mã này sống cùng một khu, tất nhiên là có quen hai người, ban đầu chỉ nghe qua cái tên chứ chưa đến nổi thân thiết.

Hồ Vân Thư từ nhỏ đã bám theo mông Lâm Vân Thiên, nhưng không phải kiểu gắt gao dính chặt như kẹo mạch nha gây phiền hà, mà lại rất rụt rè, chỉ ngoan ngoãn ngồi nhìn. Một người như mặt trời năng nổ thích vận động dễ kết giao, một người thì an tĩnh thanh lãnh như ánh trăng khó gần khó tiếp cận, đúng kiểu bù trừ cho nhau. Vì là Omega, lại còn là nam, nên Trần Vi Vũ cũng hiểu phần nào tự ti của bạn cùng giới.

Cậu ta tốn không ít thời gian để kết bạn với Hồ Vân Thư, còn bị cậu hiểu lầm thích Lâm Vân Thiên nên mới cố tình tiếp cận.

Hồ Vân Thư chắc đã nhận rất nhiều thư tình thay cho Lâm Vân Thiên, bị rất nhiều nam nữ tiếp cận và lợi dụng để được gần gũi với anh. Cậu ta có thể hiểu nổi khổ của Hồ Vân Thư. Chẳng ai muốn làm mai cho người mình yêu đến với một người khác.

Cặp đôi này có thể tu thành chính quả, người vui vẻ nhất là Trần Vi Vũ.

Cũng may, hai người này không bỏ lỡ nhau.

Cả hai nên ở bên nhau sớm hơn nữa mới phải.

“Xem gì đó?”

Đằng sau vang lên một giọng nam hết sức quen thuộc.

Trần Vi Vũ ngồi dựa vào ghế, ngẩng đầu một cái, khuôn mặt xinh đẹp rạng ngời của Hồ Minh Nguyệt còn vươn ý cười xuất hiện trong tầm mắt.

Khoảng cách rất gần.

Hồ Minh Nguyệt hai tay chống lên thành ghế, từ trên cao khom xuống nhìn cậu ta, giống như bao trọn cục Omega loi nhoi.

“Tên Alpha nào xui xẻo bị cậu nhắm trúng vậy?”

Trần Vi Vũ đừ ra vài chục giây, ghế ngồi giống như dính mắt mèo mà nhảy dựng lên, hùng hổ phản bác: “Điên à, Lâm Vân Thiên chứ A nào, có Vân Thư mới thèm thôi chứ tui chê!”

Hồ Minh Nguyệt nhanh chóng tránh ra, nếu không đã bị húc cho sưng cằm: “Không phải thì thôi, làm gì phản ứng lớn thế.” Omega này không có một chút nào giống Omega, giống con khỉ hơn.

Trần Vi Vũ mới không thừa nhận mình mê Alpha có gương mặt đẹp, vội đánh trống lảng: “Mà anh qua đây chi? Tìm Vân Thư thì cậu ấy đi du lịch chưa về đâu.”

Hắn kéo ghế ngồi xuống: “Dạo này bên khu A có lời đồn, tôi muốn xác nhận một chút với cậu.”

Hồ Minh Nguyệt không định quan tâm đồn đại ở khối 10, nhưng hắn lại quen đương sự của câu chuyện, không ít thì nhiều cũng để trong lòng. Đến tìm Trần Vi Vũ là vì biết cậu ta chơi thân với hai trong ba nhân vật của lời đồn.

Trần Vi Vũ liếc xéo hắn, kéo cái ghế của bạn học bên cạnh qua, khoanh chân ngồi: “Cái gì?”

“Lâm Vân Thiên…Bắt cá hai tay à?” Nếu là vậy, biết đâu hắn vẫn còn cơ hội.

Trần Vi Vũ ngáo ra mặt: “Gì??” Lâm Vân Thiên làm sao cơ?

__________

Diễn đàn trường mấy hôm nay đều tin nóng về Lâm Vân Thiên, không ai là không biết anh vừa trái ôm Omega bạn thuở nhỏ phải ấp cô bạn Alpha cùng lớp.

Ai cũng mắng anh vô sỉ, đồ tồi.

Chỉ có bạn bè của anh mới biết, anh chia tay bạn gái rồi mới quen Hồ Vân Thư. Nhưng người nhiều miệng cũng nhiều, Lâm Vân Thiên không thể gặp ai cũng giải thích mọi chuyện ra.

Ai bàn tán thì bàn tán, việc học tập vẫn phải học, bọn họ còn có kỳ thi trước khi nghỉ Tết.

Trần Vi Vũ sợ Hồ Vân Thư lẫn quẫn trong lòng, suy nghĩ tiêu cực, quan tâm cậu bạn còn hơn cả bạn trai: “Vân Thư, lời đồn không thể tin!”

Nhưng trái với lo lắng của cậu ta, Hồ Vân Thư rất vững vàng: “Mình biết, mình tin tưởng Vân Thiên, anh ấy không làm ra chuyện như vậy đâu.” Cậu chưa nghe nói anh có bạn gái huống chi là bắt cá hai tay cùng lúc quen cậu lẫn người con gái khác, anh không có thời gian dành cho ai ngoài cậu cả.

Hơn nữa, ở bên nhau từ bé xíu đến bây giờ, chẳng lẽ cậu lại không rõ tính tình của người mình yêu hay sao.

Lâm Vân Thiên không phải kiểu trai hư thích ăn chơi đua đòi, anh là người có trách nhiệm, có chính kiến, tinh tế và chu đáo. Cậu chưa thấy anh giận dữ hay lớn tiếng với ai, trừ phi người kia xúc phạm đến.

Hồ Vân Thư ngẩn người, hình như cậu đã chứng kiến anh lớn tiếng, tức giận…vài lần?

Trần Vi Vũ thở phào, cười cười: “Vậy thì ổn. Không nói cái tin nhảm nhí này nữa, chiều nay chúng ta đi Sasin ăn mì cay nhá.” Đêm 24 là giáng sinh, cậu ta biết bé Omega mềm xèo này sẽ bị tên chó nào đó gặm đi hẹn hò, cho nên mời cậu đi ăn chơi trước một ngày.

Cậu xoa nhẹ vầng trán, gật đầu: “…Ừm.”

Không hiểu sao…

Tan học.

Trần Vi Vũ nhìn hai vị khách không mời, khoanh tay cau có: “Ai mời hai người đâu?” Hội chị em người ta đi ăn uống tâm sự cũng không được.

Hồ Minh Nguyệt mỉm cười, rút ra thẻ tín dụng hạng bạch kim, cùng logo làm bằng vàng chói lóa: “Tất cả chi phí, tôi sẽ trả.”

Trần Vi Vũ cũng rút ra thẻ tín dụng Dubai đính kim cương của mình: “Làm như mình anh có tiền, tôi dư sức trả nhé!”

Hồ Minh Nguyệt: “…” Hình như không giống tưởng tượng của hắn.

Hai người lại bắt đầu cãi qua cãi lại như chó với mèo.

Hồ Vân Thư không để ý người khác, mà chỉ nhìn Lâm Vân Thiên đang đứng trước mặt.

Cậu mờ mịch, thảng thốt.