Tương Tư Thành Bệnh, Không Thể Chữa

Chương 36: Nhớ Lại




Khi cô nữ sinh kia dùng tin tức tố có mùi giống phân gà tấn công mình, Hồ Vân Thư đã có cảm giác không bình thường, làm cậu không thể không suy nghĩ nhiều.

Tại sao Lâm Vân Thiên lại có mùi tin tức tố giống của người kia? Tại sao cô gái đó lại nhìn cậu bằng ánh mắt thù hắn như vậy?

Có gì đó nhen nhóm trong thâm tâm, nhưng bị cậu phớt lờ đi vài lần.

Tại sao...Anh không nói gì với cậu? Nếu mùi hương của tin tức tố thay đổi, anh có thể nói rõ với cậu kia mà?

Cho dù mùi cà phê biến thành mùi phân gà, cậu vẫn sẽ yêu anh.

Hồ Vân Thư không nghĩ đến chuyện Lâm Vân Thiên và cô nữ sinh kia từng là người yêu của nhau, anh nhiễm phải mùi tin tức tố của cô ta trong lúc cả hai hẹn hò. Alpha với Alpha, anh là người chịu thu hồi tin tức tố của mình, để cô ta không cảm thấy khó chịu.

Cậu rất tin tưởng rằng anh không dính dáng gì đến tin đồn, cho đến khi nghe rõ những gì Trần Vi Vũ nói.

Đầu óc cậu trở nên chậm chạp, suy nghĩ cũng kẹt cứng.

Từng dòng kí ức như luồng điện xẹt qua não bộ, tê dại từ đầu đến chân.

Lâm Vân Thiên có bạn gái?

Vậy cậu là gì?

Từ khi nào bắt đầu?

Lừa đảo.

Hồ Vần Thư lảo đảo, cảm thấy hoa mắt.

...Là khoảng thời gian trước khi cậu bị tai nạn nhập viện?

Cậu cứ cảm thấy thái độ của anh đôi khi có chút kì lạ. Ánh mắt anh đượm buồn, đôi khi còn thở dài, anh hay nhìn cậu bằng đôi mắt ăn năn hối tiếc.

Giống như anh đã làm cậu tổn thương không thể cứu vẫn.

Thì ra...

Tin đồn cũng không hoàn toàn là sai.

Lâm Vân Thiên đã lừa dối cậu! (



Trần Vi Vũ thấy cậu sắp ngã, vội vàng vươn tay đỡ lấy, lo lắng không thôi: "Vân Thư à! Cậu có sao không?" Cũng tại cái miệng rộng của cậu ta hết!

Cơ thể Hồ Vân Thư run rẩy vịn lấy cậu bạn như nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, nức nở, bi thương tới cùng cực nhưng không thể khóc thành tiếng: "Vi Vũ...Thì ra Vân Thiên chỉ lừa mình, cậu ấy...không hề thích mình!

"Cậu ấy vẫn thích...Alpha hơn..."

Trần Vi Vũ nghe mà xót lòng, lập tức giải thích: "Thật ra không phải như cậu nghĩ, Lâm Vân Thiên..."

Rầm!

Đang nói dỡ, sau lưng phát ra một tiếng vang thật lớn, làm ai nấy đều giật mình.

Hồ Vân Thư không ngừng phát run khi nghe có tai nạn đồ máu, đầu cậu đau, đau đến khuyu người xuống.

Cậu choáng váng, mồ hôi lạnh thấm ướt cổ áo, tầm mắt lờ đờ đục dần, đến khi tiêu cự biến thành màu đen, chuyện sau đó cậu không biết gì nữa.

"Vân Thư!"

"Hồ Minh Nguyệt, anh mau gọi xe đến đi!"

Hai chiếc xe tông mạnh vào nhau đến biển dạng, người đi đường ý thức được chuyện gì vừa xảy ra, vội vàng hô lên, giải cứu người mắc kẹt trong xe.

Con đường ở đây có rất nhiều ngõ nhỏ dẫn ra đường lớn nhưng không có đèn tín hiệu, hơn nữa bị kiến trúc to lớn phía trước che lại một phần, làm tầm nhìn của tài xế bị hạn chế. Chính vì vậy Lâm Vân Thiên mới lo sợ, một phần là vì biết tính cách hay suy nghĩ nhiều của Hồ Vân Thư, một khi cậu đã chìm trong suy tư, sẽ chẳng bao giờ chú ý đến xung quanh. Hơn nữa, cậu phản ứng rất chậm.

Anh không muốn nhìn cậu bị tai nạn thêm một lần nào nữa, tim anh chịu không nổi.

Tiết học bù dài hơn ba mươi phút cuối cùng cũng kết thúc, Lâm Vân Thiên áng chừng thời gian, cũng đã 6 giờ rưỡi tối, chắc là Hồ Vân Thư đã về nhà dùng bữa tối từ lâu.

"Vân Thiên à..Cậu và Hà Y Bình không còn quan hệ gì nữa đúng không?"

Khi anh xếp gọn sách vở bỏ vào cặp sách, đám bạn cùng lớp đồng loạt đến tìm, là những người thường hay chơi bóng với anh.

Hà Y Bình?

Suýt chút nữa thì anh đã quên luôn tên cô bạn gái cũ.

Lâm Vân Thiên không rõ mục đích của bạn học là gì, nhưng anh vẫn thẳng thắng: "Đúng vậy, bọn mình chia tay từ lâu rồi. Cô ta gây sự hay lại nói những câu kì lạ với các cậu à?"

Bốn người bạn của anh tám đôi mắt khẽ nhúc nhích nhìn nhau, một trong số đó gật đầu: "Ừ, Hà Y Bình bảo cậu vừa quen bạn ấy vừa quen một Omega khác nữa, bạn ấy nói chuyện rất khó nghe, nhưng bọn mình không tin, nên muốn trực tiếp hỏi cậu." Đều là Alpha với nhau, bọn họ nghe mà cảm thấy chói tai và cảm thấy được sự phân biệt giới tính trong mỗi câu nói.

Bọn họ đã chơi bóng với nhau từ hồi học cấp hai, Lâm Vân Thiên bắt cá hai tay là không thể nào. Người như anh, nhân, lễ, nghĩa, trí, tín có đủ, tinh hoa hội tụ, AOB rất mê, có mỗi khuyết điểm là EQ hơi thấp mà thôi.



Anh có chút tức giận rồi lại kiềm chế không phát tiết lên đồ vật trong lớp: "Mình nể tình là bạn cùng lớp, lại còn là con gái cho nên không truy cứu gắt gao, chỉ cần xin lỗi và xóa bài đăng là được..."

"Chắc là mình hiền quá, nên cho cô ta ảo giác mình dễ bị bắt nạt?" (

Mắng Vân Thư, anh còn chưa dám mắng em ấy bao giờ!

Lâm Vân Thiên cười nhạt: "Nếu động vào Vân Thư, chắc cho cô bạn ấy một vé chuyển trường ấy nhỉ? Mấy cậu thấy trường nào thì hợp lý?"

Đám bạn rùng mình: "..." May mà bọn họ vẫn giữ kẽ đối với Hồ Vân Thư, không làm ra hành động quá khó coi.

May thật!

Anh biết Hồ Vân Thư có tiếng ở trong trường, là Omega vừa xinh vừa ngoan, được lòng biết bao nam Alpha.

Nhưng vì anh cứ kè kè bên cạnh cậu, ai cũng có suy nghĩ cả hai là một cặp.

Nhìn phản ứng của các bạn, Lâm Vân Thiên hoảng hồn rồi lại thở phào nhẹ nhõm.

May mà bây giờ vẫn còn kịp, cậu đã thuộc về anh.

Reng reng reng!

Nói vài câu với thành viên đội bóng, điện thoại vừa mới bật nguồn lên của Lâm Vân Thiên đã có điện báo.

Trần Vi Vũ?

Quan hệ giữa anh và cậu ta hệt như câu bằng mặt không bằng lòng, duy trì bạn bè tất cả là vì Hồ Vân Thư.

Những khi thật sự cần thiết cậu ta mới gọi cho anh.

Anh có chút bất an.

"Lâm Vân Thiên nghe đây."

Bộp!

Sách giáo khoa trên tay anh rơi xuống đất.

"...Cậu nói sao?"