Tương Tư Như Cố

Chương 6




11.

Chuyện sắc phong Quý phi này hiển nhiên đã gây ra náo động trong cung, cái phi tần muốn đến Minh Quang điện thăm dò tin tức đều bị Trạch Lan lạnh mặt từ chối ngay cửa.

“Yến Thế tử, có thuốc tuyệt tử không?” Sau khi bị sảy thai ta có chút chán nản, tất cả tham vọng tranh sủng đều theo đó mà tan thành mây khói, vào được Minh Quang điện cũng chẳng khá lên chút nào, ta lười biếng nằm trên ghế quý phi hỏi Yến Mục Vân.

Nam Cương có rất nhiều quỷ y, tự nhiên Yến Mục Vân cũng biết ít nhiều về dược lý. Hắn không nói chuyện mà chỉ nắm lấy tay ta rồi đặt ngón tay lên cổ tay ta, một lúc sau liền rời khỏi.

Ta nhìn động tác của hắn đột nhiên lại nổi lên ý muốn trêu đùa, vậy nên hỏi hắn: “Yến Thế tử, ngài xem ra được gì rồi?”

“Ngoại trừ bị sảy thai thì bên trong ngươi còn có nội thương, cần phải uống thuốc điều dưỡng lại.” Yến Mục Vân bất tri bất giác cau mày, “Giống như bị người khác đánh vậy.”

“Đàm Đài Liệt đá đó,” Ta cười trào phúng một tiếng, âm dương quái khí mà nói, “Gió tanh mưa máu đều là quân ơn.”

Yến Mục Vân lắc lắc đầu: “Tạng phủ đã bị thương rồi, ngươi không thích hợp uống thuốc tuyệt tử đâu.”

“Ai nói là ta tự uống chứ, bệ hạ tình thâm ý trọng với ta thì ta đương nhiên phải đáp lễ rồi.” Ta kinh ngạc nhìn Yến Mục Vân.

“Ta mất đi một đứa bé nên trong lòng không thoải mái, những người khác cũng đừng sinh nữa. Đều là nữ nhân nên cũng rất ngại xuống tay với các tỷ muội, làm liều cho Đàm Đài Liệt uống một chút cũng xem như làm một được trăm.”

Yến Mục Vân trầm mặc nửa ngày, có lẽ hắn cũng không ngờ ta sẽ dùng kế sách quyết liệt như vậy để đối phó với Đàm Đài Liệt. Hắn do dự một chút nhưng vẫn lấy ra một đống bình thuốc từ trong túi áo, sau khi phân biệt cẩn thận các tên viết bên trên liền đưa một bình nhỏ màu trắng sang cho ta: “Không sắc không vị.”

“Đa tạ nhé. Có qua có lại, mấy ngày này ta sẽ nghĩ cách giúp Yến Thế tử tìm ra nội đan của rắn mắt xanh.” Thấy Yến Mục Vân đưa thuốc qua ta liền đi tìm một tờ giấy gói bình thuốc lại rồi giấu vào tay áo.

Nghĩ nghĩ rồi lại lấy ra, đưa lại cho Yến Mục Vân: “Yến Thế tử, ngươi có thể đột nhập vào cung này hiển nhiên công phu không yếu, hay ngươi nghĩ biện pháp bỏ vào trà cho Đàm Đài Liệt uống luôn đi.”



“Được, nhưng độc của Trích Tinh đã không đợi được nữa rồi. Trong vòng ba ngày ta phải nhìn thấy nội đan.” Yến Mục Vân dương như rất tự tin với võ công cuả mình, quả quyết nhận lấy bình thuốc.

“Một lời đã định.” Ta không chút do dự đập tay với Yến Mục Vân, tình cờ chú ý đến một tia vui vẻ tràn ra giữa hai mày của hắn. Xem ra hắn thật sự rất để tâm đến Trích Tinh công chúa.

Vừa chuẩn bị nói gì đó với Yến Mục Vân thì Trạch Lan ngoài cửa chạy đến: “Nương nương, nương nương… không phải hai ngày nay để nô tỳ chú ý đến Lô Ti bộ sao?”

“Nàng sao rồi?” Ta hỏi.

“Cung nữ dưới trướng của Lô Ti bộ tay chân không sạch sẽ đi trộm sách của Trương Mỹ nhân. Trương Mỹ nhân tức giận cho người đánh cung nữ đó 80 hèo, sau đó liền tìm đến Lô Ti bộ hỏi tội.”

Trạch Lan rõ ràng có chút gấp gáp nhưng vẫn rất cẩn trọng hỏi ta: “Nương nương, hay là đi xem một chút đi?”

Ngày đó Lô Uyển Thu đi một chuyến đến lãnh cung làm lộ ra tin mật Đàm Đài Liệt muốn sắc phong ta làm Quý phi, ta luôn cảm thấy Lô Uyển Thu này không hề đơn giản như vẻ ngoài. Vậy nên liền quay sang hỏi Trạch Lan đã từng ở bên cạnh Thanh Hà Thôi thị.

Trạch Lan liền hồi tưởng lại một chút, lời nói ra cũng rất giống Tiêu Cẩm Hàn. Nói Lô Uyển Thu là thứ nữ của Phạm Dương Lô thị, Lô thị này làm việc luôn rất khiêm tốn, miệng lưỡi cũng rất chặt nên những chuyện khác liên quan đến Lô Uyển Thu này nàng ây cũng không biết.

“Nhưng mà, vị Lô Ti bộ này nhân duyên trong cung rất tốt, tâm cũng không xấu.” Trạch Lan nhớ lại, “Có lần nô tỳ từng bị bệnh, bệnh đến nỗi sắp không qua khỏi rồi. Lô Ti bộ nghe được liền giúp nô tỳ mời thái y.”

Mạng của tiểu cung nữ trong cung này như cỏ rác, mắc bệnh cũng không mời được thái y mà chỉ có thể nằm trên giường chờ chết. Nói vậy thì Lô Uyển Thu này đã cứu Trạch Lan một mạng, khó trách sau khi Trạch Lan nghe nàng xảy ra chuyện liền gấp gáp tìm ta.

“Ta đi xem thế nào.” Ta sờ sờ cây trâm chim vàng trên đầu, phân phó cho Trạch Lan, “Chuẩn bị kiệu.”

12.

Tục lệ trong cung quy định chỉ có từ Phi vị trở lên mới có thể ngồi kiệu và bày ra kiểu chiến trận này. Cung nữ ở Thượng quan cục từ xa nhìn thấy liền vội quỳ xuống cho đám người gần đó xem.

Ta vừa nhìn liền thấy Lô Uyển Thu đang quỳ giữa đám người. Làn da trắng nõn đã hiện lên năm nhát roi đỏ chót, nhưng cho dù là bị chính Trương Mỹ nhân đánh thì biểu cảm của nàng vẫn luôn rất bình tĩnh.

Ta ngay lập tức nhận định đây là một nữ nhân rất có khả năng tự không chế bản thân. Đặc biệt là khi ở trong cung, người không biểu lộ cảm xúc ra ngoài nhiều thì rất nguy hiểm. Nếu không thể dùng thì chỉ có thể nghĩ cách diệt trừ nàng ấy thôi.

“Chuyện gì đây?” Mắt ta liếc xuống Lô Uyển Thu, mở miệng hỏi Trương Mỹ nhân.

Trương Mỹ nhân tuổi còn trẻ, xuất thân từ dòng thứ hai của Ninh Viễn Trương Thị. Nàng vốn không có lòng tranh sủng, cũng không quan tâm đến tranh đấu giữa thế gia và hoàng tộc nhưng lại yêu sách như mệnh, rất thích thu thập các loại điển tích trong nhân gian, trong tay cũng giữ không ít những quyển chỉ có một.

Việc sách của nàng xảy ra chuyện như hôm nay mọi người đều rõ ràng nàng sẽ không nhịn nổi cục tức này.

Nghe thấy ta hỏi, Trương Mỹ nhân ngẩng đầu lộ ra gương mặt oán giận nhưng đã khóc loạn cả lên, ngay lập tức chỉ về phía một tỳ nữ đầu tóc lộn xộn.



“Văn Trúc là người của Thượng quan cục phái qua cho thần thiếp, là tỳ nữ phụ trách quét dọn. Nàng ta đến cung của thần thiếp chưa được mấy tháng đã trộm không ít sách, còn âm thầm nhờ người đưa ra khỏi cung đổi ra tiền.”

“Thấy thần thiếp không phát hiện thì cho rằng thần thiếp là đứa ngốc, gan ngày càng to. Ngày hôm nay trộm hẳn một quyển độc nhất liền bị thần thiếp bắt ngay tại trận.”

Ta thấy dáng vẻ như vậy của Trương Mỹ nhân lại thấy có chút đau đầu.

Cái kiểu phi tần âm dương quái khí một lòng tranh sủng, bạch liên hoa gì gì đó còn dễ đối phó. Kiểu người không có sở thích gì như Trương Mỹ nhân chỉ một lòng với bút mực lại rất cố chấp, chỉ cần vừa giận lên sẽ vô cùng vô cùng phiền phức.

Hơn nữa, ăn cắp trong cung là tội lớn, cung nữ tay chân không sạch sẽ bị xử tử thì đến cả quản sự là Lô Uyển Thu cũng sẽ bị liên luỵ, tình huống xấu nhất là bị giáng chức thành cung nữ.

Nữ quan trong cung địa vị cũng không thấp, phi tần gặp phải cũng khách khách khí khí. Nhưng cung nữ thì khác hoàn toàn, sinh tử đều nằm trong tay của phi tần. Rất rõ ràng, trận này bày ra là để tính kế Lô Uyển Thu. Có người muốn hại nàng, thậm chí là muốn mạng của nàng.

“Trương Mỹ nhân trước tiên cứ bớt giận đã,” Ta dùng giọng điệu ôn hoà, tự tay đỡ Trương Mỹ nhân đứng lên, Trạch Lan liền vội vàng đưa khăn tay qua.

Tuy Trương Mỹ nhân chỉ thích đọc sách trong cung nhưng cũng biết ta là Quý phi vừa được tấn phong, đối mặt với ý tốt của ta lại thấy có chút thụ sủng nhược kinh. Nàng nhận lấy khăn tay lau lau nước mắt trên mặt: “Thần thiếp cũng không muốn làm phiền đến Quý phi nhưng trong lòng thần thiếp thật sự rất uỷ khuất.”

Ta thở dài một hơi, chuyện hôm nay sợ là không thể cứu vãn được nữa. Trong đầu ta đột nhiên xẹt qua một tia sáng, nếu đã không thể cứu vãn thì cứ nháo một trận ra trò đi.

“Hoàng cung là nơi thanh tịnh, vốn dĩ là không cho thấy máu,” Ta nghĩ nghĩ, cuối cùng tiếp tục nói, “Nhưng chuyện hôm nay quá mức nghiêm trọng, người đâu, chặt hai tay của nàng ta treo lên cửa cung, sau đó đưa nàng ta đến lãnh cung. Để cho đám nô tài các ngươi biết tình cảnh sau khi lấy trộm của chủ tử!”

Văn Trúc này không biết là con cờ của ai, nàng ta vốn nghĩ ràng dùng mạng của mình là có thể hãm hại Lô Uyển Thu nhưng lại không ngờ ta không giết nàng, ngược lại còn dùng tay của nàng ta để thị uy với kẻ phía sau.

Việc chặt tay và trực tiếp giết chết là hai việc hoàn toàn khác nhau, mặt Vân Trúc liền biến sắc, bất giác dập đầu: “Nương nương tha mạng…”

Từ khi nàng ta làm lớn chuyện này lên thì ta đã không muốn tha cho nàng ta rồi. Hộ vệ rất nhanh liền bịt chặt miệng Vân Trúc, sau đó ở ngay trước mắt Trương Mỹ nhân và người của Thượng quan cục chặt hai tay của nàng ta xuống.

Máu tươi chảy dần trên đá xanh đến góc váy Trương Mỹ nhân. Nàng ấy thẩn thờ nhìn đoạn xương trắng của Vân Trúc lộ ra, sau đó liền ôm lấy đầu oẹ một cái nôn ra đất.

Ta nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cho nàng, lấy khăn tay Trạch Lan đưa qua lau lau khoé môi cho Trương Mỹ nhân: “Muội muội đừng giận nữa, tỷ tỷ đã thay muội đòi lại công đạo rồi.”

Lô Uyển Thu bị máu của Vân Trúc văng trúng mặt, thấy một màn thảm cảnh của Vân Trúc thì không khỏi kinh ngạc, khoé môi khẽ câu lên. Sau đó lại điềm nhiên nhấc thẻ bài lên nhìn ta, trong mắt hiện rõ vẻ tò mò muốn biết ta sẽ xử lý nàng thế nào.

“Lô Ti bộ nhìn người không sáng suốt, từ Ti bộ giáng xuống làm tỳ nữ. Mục Vân đờ đẫn, Trạch Lan ngốc nghếch, Minh Quang điện của bổn cung còn thiếu một đại cung nữ quản sự, ngươi đến chỗ ta làm việc đi.”

Ta rất hài lòng với tính cách không sợ trời không sợ đất của Lô Uyển Thu, quyết định mang nàng theo chung đường với mình.



Trương Mỹ nhân đã bị cảnh máu me doạ cho nôn mửa đương nhiên không có gì phản đối, run run rẩy rẩy tiễn ta đi.

Trên đường về Minh Quang điện ta không ngồi kiệu nữa, lệnh cho bọn họ đi đằng sau mang theo một cái kiệu trống không. Lô Uyển Thu rất tự nhiên đi cách ta một bước chân thay thế vị trí của Trạch Lan.

Tay ta chơi đùa vạt áo, vờ như không để ý mà hỏi một câu: “Sao lại dựa vào bổn cung?”

Theo tính tình và năng lực của Lô Uyển Thu thì hoàn toàn có thể thoát khỏi tình huống đó, sao lại nhất định phải đẩy bản thân vào nguy hiểm rồi lại tìm cớ dựa vào ta. Hại ta vừa thành Quý phi liền gánh trên vai cái danh bạo ngược.

“Lúc nô tỳ ở Thượng quan cục năm, sáu ngày sẽ gặp chuyện như vậy. Nô tỳ chịu không nổi quấy nhiễu nên mới phải ra hạ sách này.” Lô Uyển Thu tiếp nhận thân phận mới này rất nhanh, trên gương mặt ôn hoà mang theo ý cười. Vệt máu trên mặt nàng như vết dơ trên bạch ngọc chưa kịp lau, tăng thêm ba phần yêu dã.

“Tại sao lại không phải phi tần khác?” Ta bỏ vạt áo xuống, nói chuyện với người thông minh quả nhiên bớt việc.

“Bởi vì ta thích ngươi.” Nụ cười trên mặt Lô Uyển Thu ngày càng rõ ràng, lúc trả lời vấn đề này còn không thèm mang theo kính ngữ, “Hạ Hiệu Hiệu, ngươi và các phi tần khác không giống nhau.”

Ta cũng không để ý đến chuyện này, lại hỏi nàng: “Ai tính kế ngươi?”

“Mẹ ruột của tỳ nữ bị người khác lừa gạt mang thai, lúc bị đuổi khỏi nhà thì lưu lạc bên ngoài. Sau này bà ấy sống không nổi nữa mới mang tỳ nữ đến nương nhờ ở Phạm Dương Lô thị. Cũng chính ở nơi đó nô tỳ đã tận mắt nhìn thấy mẹ ruột mình bị gia chủ Lô gia dùng trượng đánh chết.”

Nét cười trên mặt Lô Uyển Thu nhạt đi, âm thầm thở dài một hơi: “Nô tỳ tiến cung là vì đòi lại công đạo cho nữ nhân đáng thương đã bị gia chủ Lô gia trước lừa sau bỏ.”

“Được.” Nếu Lô Uyển Thu đã sẵn lòng mở vết thương lòng ra để bộc lộ thành ý của bản thân thì ta cũng sẽ cho nàng một viên thuốc an thần.

“Ngươi muốn công đạo, ta sẽ cho ngươi công đạo.”