Tương Tư Như Cố

Chương 5




10.

Ta tuy ở lãnh cung nhưng phong hào vẫn chưa bị tước, vẫn còn là Tiệp dư. Những nữ quan trong cung này giỏi nhất là xem chiều gió, vậy nên khi Thượng cung cục phụ trách phân phó cung nữ đến các cung đến lãnh cung để ghi chép lại cho Trạch Lan thì thái độ nàng ta rất tốt, mở miệng liền nói: “Thỉnh Hạ nương nương an.”

Ta uể oải nói: “Ta là tội nhân trong lãnh cung, ngươi hà tất gì phải thêm hai chữ nương nương vào.”

Theo tục lệ trong cung thì phi tần nhị phẩm trở lên mới được xưng là nương nương. Cái phân vị Tiệp dư này của ta cũng chỉ là tam phẩm mà thôi.

Cung quan kia ngẩng đầu lên nhìn ta, lộ ra một gương mặt rất hiền lành, giọng nói rất nhẹ nhàng nhưng tin tức trong đó không ít: “Nương nương, công đạo nằm trong lòng người, bệ hạ rất nhanh sẽ biết sự thanh bạch của người.”

Ta nhướng nhướng mày, ừm một tiếng rồi hỏi: “Ngươi tên gì?”

“Thần họ Lô, tên gọi Uyển Thu.” Lô Uyển Thu lại hành lễ với ta một lần nữa, “Nếu không còn việc gì nữa vậy thần xin cáo lui.”

Sau khi Lô Uyển Thu rời đi ta cho Trạch Lan lui xuống, tự mình nằm vừa tĩnh dưỡng vừa ngẫm lại lời của Lô Uyển Thu. Sau đó ta mới bừng tỉnh đại ngộ.

Nửa câu trước “công đạo nằm trong lòng người” là bởi vì Lô Uyển Thu biết ta và Tiểu Cẩm Hàn có giao hảo, trong tay nàng cũng nắm không ít quyền hành nên sớm muộn cũng sẽ vì ta mà ra tay.

Nửa câu sau lại nhắc đến “bệ hạ sẽ biết sự thanh bạch của người”, là sau khi sự thật đã được phơi bày thì Đàm Đài Liệt chắc chắn sẽ vì áy náy mà tăng thêm phân vị cho ta.

Hậu cung của Đại Lương có bát phẩm, vị trí trung cung trước mắt vẫn còn đang để trống.

Chính nhị phẩm theo quy củ phải có bốn người, vị trí quý phi và trung cung vẫn còn trống. Thục phi xuất thân từ Thanh Hà Thôi thị Thôi Châu Nguyệt, Đức phi xuất thân từ Lan Lăng Tiêu thị Tiêu Cẩm Hàn, Hiền phi xuất thân từ Phạm Dương Lô thị Lô Thanh Lộ.



Chính tam phẩm có chín người, ta là người phụ nữ đầu tiên của Đàm Đài Liệt, cùng hắn bầu bạn, từng cứu hắn một mạng nên đã trở thành Tiệp dư đầu tiên. Còn Thôi Dao Hoa đã bị Yến Mục Vân bóp chết kia phân vị thấp hơn ta, là Uyển nghi thứ hai trong đó. Còn lại đều xuất thân thế gia hiển hách.

Dưới chính tam phẩm là Mỹ nhân, Tài nhân và các kiểu phi tần cấp thấp khác nữa, nhân số rất nhiều.

Ta đã là người đứng đầu trong chính tam phẩm, trong tứ phi đã có ba người rồi vậy nên Đàm Đài Liệt muốn tăng phân vị cho ta chỉ có thể cho ta vị trí Quý phi mà thôi. Trong lòng cảm thấy rất kinh ngạc nhưng mặt ta vẫn không đổi sắc.

Xem ra tranh chấp giữa hoàng tộc và thế gia đã không thể hoà hoãn được rồi. Nếu không thì Đàm Đài Liệt cũng sẽ không vả vào mặt thế gia như vậy.

Nếu ta được phong làm Quý phi, theo tính cách của Tiểu Cẩm Hàn thì nàng sẽ không để ý mà ngược lại còn vui mừng vì ta. Lô Thanh Lộ và Thôi Châu Nguyệt e là sẽ tức đến dậm chân.

Vậy nên Lô Uyển Thu kia cũng không đơn giản, nữ quan trong cung bình thường không có cách nào biết được nhiều chuyện như vậy. Lần thứ hai A Bảo mang đồ đến lãnh cung ta liền cản nàng lại, bảo nàng gọi Tiêu Cẩm Hàn đến đây có chyện gấp cần thương lượng.

Lãnh cung cách tẩm cung của Tiêu Cẩm Hàn rất xa, thời tiết cuối xuân đầu hạ này rất nóng bức, Tiêu Cẩm Hàn lại béo nên lúc nàng bước vào cửa lãnh cung đầu đã đầy mồ hôi, vừa phe phẩy quạt vừa oán giận: “Trời nóng như thế này, có việc thì cứ phân phó xuống cho hạ nhân làm không phải được rồi…”

Ta vội vàng bảo Trạch Lan rót ly nước cho Tiêu Cẩm Hàn, nhìn nàng một ngụm uống hết mới nói: “Nữ quan ghi chép của Thượng quan cục Lô Uyển Nghi có lai lịch như thế nào ngươi biết không?”

Sắc mặt Tiêu Cẩm Hàn khẽ biến: “Sao ngươi lại móc nối quan hệ với nàng ta rồi? Nàng ta xuất thân Phạm Dương Lô thị, là thứ muội của Hiền phi Lô Thanh Lộ.”

Nhà họ Lô ở Phạm Dương luôn rất khiêm tốn, ta đã tiến cung một đoạn thời gian dài rồi vẫn chỉ mới gặp được Hiền phi ốm yếu một lần thôi.

Trong ấn tượng thì tướng mạo của Lô Thanh Lộ và Lô Uyển Thu quả thật có vài phần tương tự, nhưng so với Lô Uyển Thu ôn nhã và hiểu lòng người thì Lô Thanh Lộ lại có thêm ba phần tiên khí lạnh lẽo khiến người ta kính nể.

“Thôi Châu Nguyệt có Thôi Dao Hoa, Lô Thanh Lộ có Lô Uyển Thu, còn ngươi thì sao?” Ta đột nhiên nhớ ra điều gì, nghiêng đầu nhìn Tiêu Cẩm Hàn, “Thứ muội của ngươi vẫn chưa tiến cung sao?”

Tiêu Cẩm Hàn cười cừoi, nhẹ nhàng lướt qua chủ đề này: “Ta và thứ muội đã rất nhiều năm không gặp rồi.”

Nhìn thấy vẻ mặt không muốn nhắc đến thêm của nàng ấy ta cũng không tiện hỏi tiếp nữa, chỉ chuyển sang nói vài chuyện nhỏ nhặt khác rồi tiễn Tiêu Cẩm Hàn và A Bảo ra khỏi lãnh cung.

“Thứ muội của nàng ấy đang ở tiền tuyến Nam Cương.” Yến Mục Vân không biết lúc nào đã xuất hiện sau lưng ta, thanh âm trầm thấp của thiếu niên doạ cho Trạch Lan trừng to cả mắt.

Ta nhàn nhạt liếc sang nhìn Trạch Lan, thấy nàng chuẩn bị hét lên thì trong mắt xẹt qua một tia sát khí. Trạch Lan lại tiếp tục cúi thấp đầu, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim đứng đó giả vờ như chưa nghe thấy gì cả.

“Khí chất của thứ nữ Tiêu gia rất giống La Sát.” Yến Mục Vân nhỏ giọng nói tiếp, “Vị đó tên gọi Tiêu Cẩm Sương, sinh ra đã cứng cỏi, hung dữ như rồng, rất thạo dùng cái chuỳ đồng nặng 80 cân, là một vị mãnh tướng của Bình Nam quân.”



Ta trầm mặc, khó trách Lan Lăng Tiêu thị không để nàng tiến cung. Một Tiêu Cẩm Hàn đã khiến cho Đàm Đài Liệt khó chịu rồi, thêm một Tiêu Cẩm Sương nữa thì với tính cách của Đàm Đài Liệt ắt hẳn sẽ hận Tiêu gia mất.

“Ngươi đã từng giao đấu với nàng?” Ta nhìn Trạch Lan cúc cung tận tuỵ đi trông chừng ngoài cửa cũng không cản lại, tiếp tục nói chuyện với Yến Mục Vân.

“Chưa từng nhưng nàng rất có danh tiếng. Nghe nói lúc Tiêu Cẩm Sương vừa đến Bình Nam quân thì trên trên dưới dưới đều xem thường nàng, cho rằng nàng là quý nữ thế gia, dù diện mạo có chút kì lạ cũng không nên lộ mặt làm như vậy. Tiêu Cẩm Sương không nói hai lời liền hẹn hai tên kia lên võ đài.”

Yến Mục Vân nhớ lại, môi bất giác lộ ra nụ cười, “Tiêu Cẩm Sương thật sự là mãnh tướng đương thời, nàng nhảy lên võ đài xong liền cầm lấy cái chuỳ đồng nặng 80 cân múa đến oai hùng như hổ, một tên trực tiếp bị nàng đánh bay đầu xuống đất, tên còn lại liền nhận sai.”

Nhân tài như vậy không nên cho tiến cung sao? Phi tần trong cung có ai dám âm dương quái khí chọc giận nàng nàng liền cầm cái chuỳ sắt 80 cân đánh cho thừa sống thiếu chết. Thật là đáng tiếc.

Nhưng mà, hai nữ nhi của Lan Lăng Tiêu thị một người là đệ nhất tài nữ, người còn lại là mãnh tướng đương thời. Rốt cuộc là gia phong gia giáo kiểu gì mới bồi dưỡng ra được nữ nhi ưu tú như vậy chứ? Nghĩ đến đây ta lại cảm thấy càng phải tôn trọng Tiêu Thừa Tướng hơn rồi.

Ta còn đang muốn nghe thêm vài chuyện của Tiêu Cẩm Sương thì ngoài cửa đã truyền đến tiếng thông báo cực lớn của Trạch Lan, là Đàm Đài Liệt mang theo thái giám đang tiến vào. Yến Mục Vân thấy là Đàm Đài Liệt liền cúi thấp đầu quỳ xuống.

Cũng khá tự giác đó, bớt việc.

“Phong thuỷ lãnh cung không tốt, bệ hạ đến đây vì cớ gì?” Nhìn vẻ mặt Đàm Đài Liệt mang theo vẻ áy náy ta liền biết Tiêu Cẩm Hàn đã im hơi lặng tiếng đưa chứng cứ cho hắn rồi, tuy nhiên trong lòng ta vẫn tràn đầy oán hận như cũ.

Vì cứu ngươi mà ta mất nhà, mất của. Vì tiến cung mà ta mất đi tự do, con của ta cũng đã mất rồi. Nhưng ngươi chỉ xem ta như con cờ để áp chế bọn thế gia thôi, lúc có tác dụng thì nâng đến tận trời, hết tác dụng thì liền đạp xuống bùn.

Đàm Đài Liệt, ngươi có trái tim không?

“Hiệu Hiệu, ta đã trách lầm nàng rồi.” Đàm Đài Liệt nghe ta nói vậy thì vẻ áy náng trên gương mặt anh tuấn còn tăng thêm, gấp gáp đưa tay ra muốn ôm ta, “Ta muốn đón nàng ra khỏi lãnh cung.”

“Không cần đâu.” Ta lách người né khỏi cái ôm của hắn, xoay lưng lại hắn mà nói, “Thần thiếp cảm thấy lãnh cung cũng khá tốt, không cần bị người khác hãm hại cũng không cần phải nhịn nhục.”

Xoay lưng với Hoàng đế là đại bất kính, nhưng mà ta đã quyết tâm theo Yến Vương phủ tạo phản rồi, sau này những chuyện đại bất kính làm ra còn nhiều hơn.

Đàm Đài Liệt cũng quen rồi, hắn còn đang định nói gì đó thì ta đã mãnh mẽ giật cái hầu bao đang đeo trên eo xuống ném cho hắn: “Đồ của bệ hạ vẫn nên trả cho bệ hạ thôi.”

Thái giám bên cạnh Đàm Đài Liệt khẩn trương nhặt cái hầu bao lên, dâng lên trước mặt hắn. Hắn thuận thế mở ra xem qua, sắc mặt chợt biến: “Hiệu Hiệu, nàng…nàng tuyệt tình đến vậy ư?”



Bên trong hầu bao là kết đồng tâm ta và Đàm Đài Liệt cùng nhau kết sau khi hắn hạ triều lúc ta vừa tiến cung. Màn che rủ bảo đồng tâm kết, tương tư trước sau hai người dệt. Hôm nay đã bị ta dùng kéo cắt thành hai nửa. Không còn vật kết đồng tâm, pháo hoa cũng chóng tàn.

Nếu đã hận đoạn hư tình giả ý này thì giữ mãi một vật chết có tác dụng gì đâu. Huống hồ Đàm Đài Liệt nếu thật sự có lòng nhưng vẫn chưa cho ta vị trí Quý phi thì ta phải kích thích hắn một chút. Kết đồng tâm mang theo tình cũ là mồi nhử tốt nhất.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, Đàm Đài Liệt thấy ta không bị lung lay chỉ đành cất kĩ hầu bao rồi lại hiên hiên ngang ngang mang theo thái giám bên cạnh quay về.

Ngày thứ hai, hậu vệ đến lãnh cung truyền tin ta được sắc phong làm Quý phi. Lần này ta không kiêu ngạo nữa mà chỉ lạnh mặt nhìn hộ vệ mang theo tiểu thái giám dọn dẹp hành lý của ta trong lãnh cung.

Vì để bồi thường cho ta mà Đàm Đài Liệt mang cả Minh Quang điện nguy nga tráng lệ nhất hoàng cung cho ta. Trùng hợp là khi ta ngồi trên kiệu do hộ vệ dẫn đường đến điện Minh Quang thì trời đột nhiên có mưa nhỏ.

Nước đọng lặng lẽ nhỏ giọt dọc theo mái hiên khảm thần thú, trên mặt đất gợn sóng lăn tăn giống như thở dài kìm nén điều gì. Cuối đường có một nữ nhân áo trắng đang đứng, xem cách trang điểm này thì có lẽ là phi tần nào đã nghe được tin tức đang chờ sẵn ta.

Kiệu đến trước mặt người đó ta mới nhận ra là Thôi Châu Nguyệt. Búi tóc nàng ta được búi cao, giữa trán còn điểm một chút chu sa, hốc mắt sâu, đuôi mắt hẹp dài, làn da trắng ngà. Ngũ quan nàng ta nơi nào cũng mâu thuẫn nhau nhưng nằm trên mặt nàng ta lại rất hợp khiến người khác không khỏi nhìn thêm hai cái.

Ta nhấc tay lệnh cho dừng kiệu, nghênh ngang nhìn nàng ta: “Thục phi đứng ở đây đợi bổn cung có gì muốn chỉ giáo?”

Thôi Châu Nguyệt cười cười, giọng điệu rất bình thường nhưng rõ ràng nàng ta đã nghe nói đến chuyện ta cắt kết đồng tâm lúc trước cùng kết với Đàm Đài Liệt: “Hạ Hiệu Hiệu, thủ đoạn hay thật.”

“Không dám nhận.” Ta cười nhìn Thôi Châu Nguyệt: “Thôi Uyển nghi chết yểu trong giếng ta còn nghĩ Thục phi sẽ rất thương tâm chứ. Bây giờ xem ra tỷ muội tình thâm cũng chỉ có vậy thôi.”

Kiệu hướng về Minh Quang điện, lướt qua Thôi Châu Nguyệt và đám cung nữ của nàng ta mà đi. Trạch Lan đi ở cuối đoàn người, lúc đi ngang qua Thôi Châu Nguyệt thì mặt không biểu tình nhìn nàng ta một cái. Ánh mắt đó không có tí cảm xúc nào, cứ như chỉ đang nhìn một người chết mà thôi.