Tưởng Thành Quả Phụ Khi Còn Trẻ (Nữ Phụ Muốn Làm Quả Phụ)

Chương 32




Lục Lệ Hành thật sự cảm thấy Kỷ Kinh Khinh chính là người mà ông trời phái xuống để hành hạ mình đây mà.

Nếu không tại sao năm lần bảy lượt mình đều rơi vào tay của cô ấy như vậy chứ.

Nhiệm vụ thất bại, cũng có nghĩa là Ngô Ngạn Tổ vốn không phải là nam chính trong tiểu thuyết mà cô ấy nói.

Kỷ Khinh Khinh đang lừa mình sao?

Lục Lệ Hành hít một hơi thật sâu, thật sâu, anh nhìn Kỷ Khinh Khinh rồi gằn giọng nói: “Cho cô một cơ hội nữa, Ngô Ngạn Tổ là ai?”

Kỷ Khinh Khinh không nghe ra giọng điệu bất thường của Lục Lệ Hành: “Tôi nói rồi mà, anh ấy là nam chính trong truyện.”

“Tôi cho cô cơ hội lần nữa, nói cho tôi biết rốt cuộc Ngô Ngạn Tổ là ai!”

Kỷ Khinh Khinh nghe ra được giọng điệu uy hiếp của Lục Lệ Hành, cô suýt nữa nói hết ra nhưng đã cố gắng kiềm chế lại.

“Anh ấy…” Kỷ Khinh Khinh đang không ngừng suy nghĩ trong lòng, không lẽ Lục Lệ Hành biết được cô đang lừa anh ư? Nhưng không thể nào? Chẳng phải lúc nãy cô nói dối trôi chảy lắm sao? Hơn nữa trêm thế giới này vốn không có người nào tên Ngô Ngạn Tổ cả, sao anh lại chắc chắn rằng cô đang nói dối chứ?

“Cô đang nghĩ xem làm sao để lừa tôi đúng không?”

“Không phải, những lời tôi nói vừa nãy đều là thật hết!”

Đôi mắt của Lục Lệ Hành sắp bốc hoả rồi, anh lạnh lùng nói: “Cô nói dối!”

Kỷ Khinh Khinh bị doạ sợ: “Anh làm tôi sợ đấy.”

“Cô đừng hòng lừa tôi nữa, cũng đừng nói Ngô Ngạn Tổ là cái gì mà trong Chín mươi chín ngày yêu của tổng tài bá đạo gì đó nữa?”

Kỷ Khinh Khinh do dự.

Vừa nãy cô nói cái gì mà cô vợ nhỏ chạy trốn ấy nhỉ?

Lục Lệ Hành khàn giọng nói: “Cô thành thật khai báo đi, rốt cuộc Ngô Ngạn Tổ là ai?”

Kỷ Khinh Khinh chịu thua anh rồi đấy, lúc cô uống say không cẩn thận nhắc đến Ngô Ngạn Tổ một chút thôi mà anh đã hoả nhãn kim tinh nhìn rõ mọi việc vậy rồi sao? Có cần thế không?

“Sao anh cứ phải kiên quyết hỏi rõ Ngô Ngạn Tổ là ai vậy?”

Lục Lệ Hành xị mặt xuống, anh híp mắt lại, đánh giá vẻ mặt lo lắng của Kỷ Khinh Khinh từ trên xuống, nhắc lại vô số lần ba chữ “Ngô Ngạn Tổ” ở trong lòng.

“Cô rất quan tâm tới Ngô Ngạn Tổ phải không?”

Gì vậy trời, Lục Lệ Hành, dù sao thì anh cũng là tổng giám đốc của tập đoàn lớn mà, sao anh lại hẹp hòi thế chứ? Nhất quyết phải bám chặt lấy Ngô Ngạn Tổ vậy sao?

“Người này chắc quan trọng với cô lắm nhỉ?”

Nhưng Ngô Ngạn Tổ vốn không tồn tại trong thế giới này mà, tất nhiên quan trọng với cô rồi.

“Nói đi, là ai?”

Nếu cô giải thích với Lục Lệ Hành Ngô Ngạn Tổ là ai thì chẳng phải thân phận của cô sẽ bị bại lộ sao?

Nhưng tại sao Lục Lệ Hành lại muốn biết đến sự tồn tại của Ngô Ngạn Tổ vậy chứ? Cô mới nhắc tới một lần thôi mà?

Lẽ nào…

Kỷ Khinh Khinh nhìn Lục Lệ Hành bằng ánh mắt nghi ngờ, không lẽ anh đang… đang ghen ư?

Không phải, Lục Lệ Hành có thích cô đâu, ghen gì chứ?

Kỷ Khinh Khinh nhớ tới Lục Lệ Hành trong tiểu thuyết có tính chiếm hữu rất mạnh, đồ của mình anh tuyệt đối sẽ không để kẻ khác chạm vào.

Tuy Lục Lệ Hành không có tình cảm với cô nhưng bây giờ hai người đã là vợ chồng rồi. Có lẽ anh đã coi cô thành đồ riêng của mình hoặc là muốn độc chiếm cô, không cho phép trái tim cô chất chứa hình bóng người đàn ông khác.

“Anh ấy… anh ấy là một người đàn ông rất hoàn hảo, đẹp trai, dịu dàng chu đáo lại rất có đạo đức và học thức, là người tình trong mộng của rất nhiều cô gái, hơn nữa anh ấy còn là…”

“Đừng nói nữa.” Khuôn mặt Lục Lệ Hành u ám: “Bây giờ tôi hết hứng thú muốn biết anh ta là ai nữa rồi, cô cũng không cần nói với tôi nữa, tôi không muốn nghe những lời lừa dối của cô lần thứ hai nữa.”

Người này bị làm sao vậy?

Rõ ràng cô không lừa anh mà, anh trai.

“Tôi không lừa anh đâu, anh ấy vốn là…”

“Tôi không muốn nghe cô nói dối thêm nữa! Cô nói dối tôi thì phải trả giá đắt.”

Kỷ Khinh Khinh hoảng hốt, cô đề phòng nhìn Lục Lệ Hành, lùi về sau vài bước.

Cô lùi một bước, Lục Lệ hành tiến một bước, cho đến khi cô không còn đường lui, khuôn mặt u ám của Lục Lệ Hành áp sát vào cô.

“Anh muốn làm gì?”

“Tôi đã nói rồi, cô phải trả giá cho hành động nói dối của mình.” Lục Lệ Hành vây chặt cô ở trước ngực mình, lấy hai tay ngăn cản đường đi của cô.

Kỷ Khinh Khinh nhìn khuôn mặt vô cùng đáng sợ của anh, cô sợ người đàn ông này trong lúc tâm trạng kích động mà làm ra hành vi nào đó quá khích, lỡ đâu anh nổi điên lên, ném cô cho…

Trong lòng cô rất hoảng hốt, cô cố gắng giải thích: “Anh bình tĩnh trước đã, không phải tôi cố tình lừa anh đâu, thật đấy, chỉ là tôi không biết nên nói với anh thế nào thôi.”

“Bây giờ cô gọi tôi hai mươi tiếng chồng đi.”

“…”

“…”

“… Hả?” Kỷ Khinh Khinh cảm thấy mình nghe nhầm rồi: “Gì cơ?”

“Gọi tôi hai mươi tiếng chồng đi.”

Kỷ Khinh Khinh nhíu chặt mày đến nỗi có thể kẹp chết một con ruồi.

Kỷ Khinh Khinh đoán, Lục Lệ Hành thích nghe người khác gọi là chồng đến nghiện rồi, đạt đến mức độ thượng thừa không thể cứu được nữa rồi.

“Hay là tôi vẫn nên giải thích Ngô Ngạn Tổ là ai với anh vậy, thật ra anh ấy là nghệ sĩ..”

“Tôi nói rồi, tôi không muốn nghe mấy lời dối trá của cô nữa, bây giờ tôi cũng hết hứng muốn biết anh ta là ai rồi.”

Kỷ Khinh Khinh thật sự muốn xem xem Lục Lệ Hành đang nghĩ cái quái gì trong đầu.

“Tôi không lừa anh mà, những lời vừa nãy tôi nói đều là thật.”

Lục Lệ Hành kiên trì: “Hai mươi tiếng chồng ơi.”

Tên khốn này.

Kỷ Khinh Khinh nhắm mắt lại, tự nhủ mình không được tức giận, tức giận ảnh hưởng đến cơ thể, không đáng tẹo nào.

Với cả, là do cô lừa người ta trước, là do cô làm sai, cô nói dối, hai mươi tiếng chồng này coi như bồi thường cho anh vậy.

Cô thấy chết không sờn, đếm đầu ngón tay: “Chồng ơi chồng ơi chồng ơi chồng ơi chồng ơi chồng ơi chồng ơi chồng ơi chồng ơi chồng ơi chồng ơi chồng ơi chồng ơi chồng ơi chồng ơi chồng ơi chồng ơi chồng ơi chồng ơi chồng ơi.”

“Giá trị sinh mạng + 20, giá trị sinh mạng hiện tại là năm mươi giờ.”

Có được hai mươi giá trị sinh mạng, cơn giận của Lục Lệ Hành khi bị hệ thống trừ đi năm điểm mới dịu xuống đôi chút.

Anh nhìn kẻ đầu têu, không nói một lời mà rời khỏi phòng.

Hôm nay tính tình Lục Lệ Hành tệ thật đấy, bình thường dù là chuyện gì anh chỉ bắt cô gọi hai tiếng chồng ơi thôi là được rồi. Hôm nay lại còn xị mặt xuống nữa.

Anh cứ mặt sưng mày sỉa đến tận đêm, nhất định không chịu vui vẻ với cô chút nào.

Sáng hôm sau, lúc Kỷ Khinh Khinh thức dậy thì đã không thấy Lục Lệ Hành đâu cả, nghe nói là tới công ty làm việc rồi.

Kỷ Khinh Khinh bất đắc dĩ lắc đầu, người đàn ông này giận dai thật chứ.

Ăn cơm trưa xong, Kỷ Khinh Khinh đang ngồi câu cá với ông cụ Lục ở hồ cá sau biệt thự thì nhận được điện thoại của Tần Việt, anh ta nói với cô về việc quay phim lúc trước.

Chuyện là một tháng trước, Kỷ Khinh Khinh và Thẩm Vi Vi ở cùng một đoàn phim.

Sau khi việc của Thẩm Vi Vi xảy ra, vai diễn của Kỷ Khinh Khinh bị cắt, cô là nữ phụ thứ hai, đất diễn khá nhiều, quay được ba phần năm cảnh rồi mới xảy ra chuyện. Nhưng Thiên Ngu vẫn luôn móc nối mối quan hệ với đoàn phim, mong rằng có thể tạm thời giữ lại vị trí cho hai nữ diễn viên này.

Sau khi thoả thuận xong xuôi mọi chuyện, đạo diễn cho dừng cảnh quay của hai người lại.

Thẩm Vi Vi khỏi rồi, Kỷ Khinh Khinh cũng không có vấn đề gì, cũng đến lúc cô quay lại đoàn phim quay cho xong bộ phim đó rồi.

Kỷ Khinh Khinh bàn bạc với Tần Việt về thời gian quay phim xong xuôi xong, cô tắt điện thoại, nói với ông cụ Lục: “Ông ơi, cháu xin lỗi, có thể hai ngày nữa cháu không thể bên cạnh ông được rồi.”

“Sao thế cháu?”

“Cháu phải đi quay phim.”

Ông cụ Lục cười tiền từ: “Cứ đi đi, các cháu là thanh niên, không thể bên cạnh ông từ sáng tới tốt suốt được, các cháu rảnh rỗi thì về thăm ông là ông vui lắm rồi.”

“Ông yên tâm, có thời gian cháu sẽ về thăm ông ngay.”

“Nhưng mà lần này cháu đi bao lâu mới về?”

“Cháu vẫn chưa biết rõ ạ, còn phải xem tiến độ quay phim thế nào nữa ạ, nhưng cháu đoán, ít nhất cũng phải một tháng mới về được.”

Ông cụ Lục suy nghĩ: “Một tháng à… ở bên ngoài cháu phải biết chăm sóc mình cẩn thận đấy.”

Kỷ Khinh Khinh gật đầu.

Buổi tối lúc ăn cơm Kỷ Khinh Khinh nói chuyện hai ngày nữa cô phải đi quay phim cho dì Bùi biết. Dì Bùi nghe thấy thế thì thở dài, bà thấy vợ chồng hai người đúng là bận rộn, một người đi sớm về muộn, một người thì thường xuyên không ở nhà, bà giống như một người bà bình thường lo lắng cho cái bụng của Kỷ Khinh Khinh không biết bao giờ mới có tin tức đây.

Dì Bùi cảm thấy mình phải nhắc nhở Lục Lệ Hành chuyện này mới được.

Buổi tối Lục Lệ Hành về nhà, bà bưng đồ ăn khuya vào phòng làm việc cho anh, nói bóng gió hỏi thử.

“Cậu chủ, gần đây ở công ty nhiều việc lắm sao?”

Lục Lệ Hành đang vùi đầu trong đống tài liệu, anh ngẩng đầu lên nhìn dì Bùi: “Cũng bình thường ạ.”

“Công việc bận rộn cậu phải để ý đến sức khoẻ của mình nhiều hơn đấy.”

“Dì Bùi dì yên tâm đi, cháu tự biết chừng mực.” Lục Lệ Hành làm việc nhiều năm như thế, cường độ công việc lúc nào cũng nhiều như thế, nhân viên cũng thường xuyên bận rộn này kia, quen rồi thì cũng không cảm thấy mệt nữa, chỉ cảm thấy thời gian của mình quá ít mà thôi.

“Có phải gần đây cậu và mợ chủ…”

Lục Lệ Hành dừng bút ký tài liệu lại: “Dì Bùi, có phải hôm nay trong nhà xảy ra việc gì không?”

“Không có, chỉ là dì cảm thấy, cậu và mợ chủ mới kết hôn nhưng gần đây cậu thường đi sớm về muộn, một mình mợ chủ ở nhà, cũng rất buồn chán.”

“Cháu không có nhiều thời gian để bên cạnh cô ấy như thế.”

Dì Bùi thở dài: “Tối nay lúc ăn cơm dì có nghe mợ chủ nói, hai ngày nữa cô ấy sẽ đi làm.”

Lục Lệ Hành không để tâm lắm nói: “Cháu cũng không cần cô ấy ở nhà suốt ngày, cô ấy có công việc của mình, cháu cũng không muốn xen vào.”

“Được được được, hai người đều là người bận rộn, cậu chủ làm việc của mình đi, có gì cậu cứ gọi dì Bùi nhé.”

“Vâng.”

Dì Bùi lưu luyến nhìn Lục Lệ Hành, bà có điều muốn nói lại thôi.

Lúc đồng hồ trên tường chỉ mười hai giờ thì cũng là lúc Lục Lệ Hành ký xong tập tài liệu cuối cùng, anh trở về phòng. Kỷ Khinh Khinh vẫn còn thức, cô đang ngồi trước bàn đọc sách, giống như đang chờ anh vậy.

Lục Lệ Hành không nói gì đi vào nhà vệ sinh.

“Anh đợi đã.”

Lục Lệ Hành quay đầu lại nhìn cô: “Có chuyện gì?”

“Tôi có việc này muốn nói với anh.”

“Cô nói đi.”

“Lúc trước anh nói cho tôi nghỉ phép bảy ngày nhưng ngày mai tôi phải đi rồi.”

“Đi đâu?”

“Tôi đi làm việc, nếu tôi không đi vai diễn của tôi sẽ bị người ta thay thế mất.”

Hiển nhiên lịch trình của diễn viên nhỏ như Kỷ Khinh Khinh không đặt trên bàn làm việc của tổng giám đốc Lục.

Thế nên khi anh nghe Kỷ Khinh Khinh nói thế thì cũng không để ý, anh cho rằng cô chỉ là đi làm việc bình thường thôi nên không hỏi kỹ. Hơn nữa khi thấy Kỷ Khinh Khinh vui vẻ, sức sống phơi phới như thế, anh cũng tin chắc là cơ thể cô không còn vấn đề gì nữa rồi.”

“Cô muốn đi đâu thì đi, không cần phải hỏi tôi.”

“Thật sao? Vậy ngày mai tôi đi rồi đấy.”

Lục Lệ Hành “ừ” một tiếng rồi đi thẳng vào nhà vệ sinh.

Ngày hôm sau, Lục Lệ Hành dậy sớm vệ sinh cá nhân rồi tới công ty làm việc luôn. Anh vừa đi thì Kỷ Khinh Khinh cũng xách theo hành lý nói tạm biệt với ông cụ Lục và dì Bùi.

“Khinh Khinh, ở bên ngoài cháu phải biết tự chăm sóc mình đấy, đừng để mệt quá.”

“Ông ơi ông yên tâm, ông nhớ giữ gìn sức khoẻ đấy, nhiều lắm thì hai ba tháng cháu mới về được. Còn cả dì nữa dì Bùi, dì cũng vậy, dì nhớ giữ gìn sức khoẻ, ông nội trông cậy cả vào dì đấy.”

“Việc dì nên làm mà.”

“Tài xế bỏ hành lý của Kỷ Khinh Khinh lên xe rồi nhanh chóng chở Kỷ Khinh Khinh đến Thiên Ngu tập trung với Tần Việt.

Bởi vì cấp trên đã dặn dò, đồng thời cũng thấy thái độ của Lục Lệ Hành với Kỷ Khinh Khinh nên bây giờ Tần Việt luôn cẩn thận với chuyện của Kỷ Khinh Khinh, anh ta phải tự mình đưa cô tới đoàn phim.

Mười hai rưỡi mới bay, bốn rưỡi chiều hạ cánh. Lúc tới khách sạn cũng gần sáu giờ, có lẽ ngày hôm sau cô mới vào đoàn phim được.

Còn tổng giám đốc Lục giờ này vẫn còn đang ngồi trên bàn làm việc.

Cho đến khi anh nhận được điện thoại của Trần Thư Diệc.

“Lệ Hành, ngày mai công ty có party, sáu giờ chiều, cậu xem có thời gian rảnh rỗi tới đây không?”

Lục Lệ Hành nhìn lịch trình cá nhân của mình, chắc là trợ lý cá nhân của anh biết có party này nên đã cố tình để trống lịch giờ đó cho anh.

“Có cần dẫn theo bạn tiệc không?”

Trần Thư Diệc cười nói: “Không ngờ có một ngày tôi nghe được hai chữ bạn tiệc từ miệng của tổng giám đốc Lục đấy, cậu định dẫn theo ai hả?”

“Kỷ Khinh Khinh.”

Trần Thư Diệc ngây ra: “Chẳng phải cô ấy vào đoàn làm phim rồi sao? Đi đi về về cũng phải bảy tám tiếng đấy, cậu nỡ lòng nào hành hạ vợ mình thật à.”

“Vào đoàn làm phim?” Lục Lệ Hành cũng ngây ra: “Cô ấy đi quay phim rồi?”

“Cậu không biết à, trưa nay bay rồi đấy.”

Đúng là Lục Lệ Hành không biết chuyện này, anh nghĩ Kỷ Khinh Khinh nói đi làm việc, anh tưởng chỉ giống như đi studio chụp quảng cáo mà thôi.

“Chuyện như thế này tại sao cậu không nói cho tôi biết sớm.”

“Tổng giám đốc Lục, không phải chứ? Cậu lo nhiều quá rồi đấy? Hơn nữa cậu có dặn gì tôi đâu, sao tôi biết được.”

Lục Lệ Hành nhíu chặt mày lại: “Cô ấy phải đi bao lâu?”

“Hình như một hay hai tháng gì đấy.” Trần Thư Diệc đùa cợt: “Không đợi được à? Không đợi được thì cậu đến đó tìm cô ấy đi. Vợ chồng son phải chia xa lâu như thế ảnh hưởng tới hạnh phúc gia đình lắm đấy. Với cả cậu vất vả làm việc nhiều năm như thế không định cho mình một kỳ nghỉ à?”

Một hai tháng, Lục Lệ Hành cau mày, nhưng ngay lập tức anh bình tĩnh lại.

“Cậu nghĩ nhiều rồi, cô ấy có công việc của mình, tôi cũng thế, không lẽ tôi phải dính lấy cô ấy hai tư trên hai tư à? Được rồi, tôi tắt máy đây.”

Nói xong anh cúp máy rồi gọi điện thoại cho Kỷ Khinh Khinh.

Rất nhanh đã có người bắt máy.

“Cô đi quay phim rồi?”

“Đúng vậy!” Nghe có vẻ tâm trạng không tồi: “Hôm qua tôi có nói với anh rồi mà.”

Lục Lệ Hành khàn giọng nói: “Điều kiện ở đó thế nào?”

“Cũng được, khách sạn không tệ lắm.”

Lục Lệ Hành im lặng một lúc, anh dặn dò: “Phải biết tự chăm sóc mình đấy biết chưa.”

“Anh yên tâm, tôi biết mà, không còn chuyện gì khác vậy tôi tắt nhé, tôi còn phải đọc kịch bản nữa, tạm biệt chồng nhé!”

Nói xong cô tắt điện thoại đi luôn.

Lục Lệ Hành nắm chặt lấy điện thoại màn hình đã đen trong tay, anh ngồi ngây ra như tượng trên ghế.

Anh vẫn đang đợi, đợi câu nói ấy, nhưng mãi mà không thấy hệ thống nhắc nhở cộng thêm điểm giá trị sinh mạng cho anh.”

“Hệ thống thông báo phải đứng trước mặt nhau gọi là chồng thì mới có thể tăng giá trị sinh mạng.”

Ầm.

Lục Lệ Hành nắm chặt lấy cây bút rạch một đường rõ dài trên tài liệu.

“… Sao! Không! Nói! Sớm!”