Tưởng Thành Quả Phụ Khi Còn Trẻ (Nữ Phụ Muốn Làm Quả Phụ)

Chương 31




“Hừ.”

Hô hấp nóng hổi mang theo hơi thở ngọt ngào phả vào gương mặt anh, môi dưới chỗ gần khoé miệng bị Kỷ Khinh Khinh cắn rất mạnh. Cảm giác mềm mại truyền tới khiến trái tim Lục Lệ Hành đập loạn nhịp trong lồng ngực, anh ngây ra một lúc nhưng cũng chỉ là một lúc thôi vì ngay tiếp đó là cơn đau trên môi truyền đến, anh nhíu chặt hàng lông mày.

Tay anh nắm lấy bả vai Kỷ Khinh Khinh muốn đẩy cô ra xa, nhưng sau khi say rượu thì cô giống như ác long tham lam vậy, cứ giữ chặt lấy anh như bé cưng trong hang động của mình, cắn chặt lấy môi anh không tha. Đáng sợ hơn nữa là cô còn ngấu nghiến cắn lấy môi dưới của anh.

Hàm răng cô ra sức mà cắn, Lục Lệ Hành mà đẩy ra thì người chịu đau vẫn là anh thôi.

Hôm nay Lục Lệ Hành mới có thể tự mình cảm nhận được thế nào là miệng lưỡi sắc bén.

“Kỷ Khinh Khinh! Tỉnh lại đi!”

Kỷ Khinh Khinh sau khi say rượu thì mất hết ý thức, cô nghiến răng một hồi mà vẫn có cảm giác không thể cắn đứt được nên đành buông lỏng ra, cúi đầu xuống nhìn Lục Lệ Hành: “Anh sao vậy nhỉ, sao tôi không thể cắn đứt được vậy?”

Lục Lệ Hành dùng sức đẩy Kỷ Khinh Khinh đang ngồi trên người mình xuống giường, anh giơ tay lên sờ vào khoé miệng bị cắn thì thấy vết máu nhạt trên ngón tay, sờ kỹ thì còn thấy cả dấu răng lõm xuống nữa.

Kỷ Khinh Khinh chóng mặt nằm trên giường, đầu óc mơ hồ, cô ngây ra nhìn lên trần nhà trắng tinh một lúc lâu, rồi cô xoay người nhìn thấy bóng lưng vững chãi, cô không nghĩ ngợi gì cả mà giơ tay ôm lấy eo của Lục Lệ Hành, cọ má vào eo của anh.

Lục Lệ Hành đang định đi vào nhà vệ sinh nhìn khoé miệng của mình thì đột nhiên bị Kỷ Khinh Khinh ôm lấy bằng hai tay, anh vừa định giơ tay kéo tay của Kỷ Khinh Khinh ra thì có một giọng nói vang lên trong đầu anh.

“Cảnh báo tử vong, hãy ôm vợ ngài là cô Kỷ Khinh Khinh ngủ trong vòng một giờ, nếu nhiệm vụ thất bại hoặc không làm nhiệm vụ thì sẽ bị trừ đi mười điểm giá trị sinh mạng.”

Cánh tay đang ôm lấy eo anh bỗng siết chặt, Lục Lệ Hành có thể cảm nhận được Kỷ Khinh Khinh đang hướng về phía anh.

“Một giờ, mười điểm giá trị sinh mạng ư? Tôi nhớ lúc trước cậu từng nói với tôi là chỉ cần tôi và cô ấy chung chăn chung gối thì sẽ không mất đi giá trị sinh mạng mà?”

“Đó là buổi tối nhưng bây giờ là ban ngày mà. Ôm cô ấy ngủ là nhiệm vụ thế nên phải khác chứ. Hơn nữa nếu nhiệm vụ thành công ngài sẽ được cộng thêm mười điểm giá trị sinh mạng nữa, còn buổi tối ngủ thì sẽ không được cộng thêm điểm giá trị sinh mạng đâu.”

Anh cảm nhận được hô hấp nóng hổi ở sau lưng, Lục Lệ hành cúi đầu nhìn hai cánh tay đang ôm chặt lấy eo mình, anh nặng nề thở ra rồi để nguyên quần áo như thế nằm trên giường.

Kỷ Khinh Khinh thoải mái cọ cọ lên người anh, nằm nghiêng bên cạnh anh, dùng cả tay và chân ôm chặt lấy anh.

Ngủ mà vẫn không quy củ như thế.

“Chú ý, không phải là Kỷ Khinh Khinh ôm ngài, mà là ngài ôm lấy cô ấy.”

Lục Lệ Hành nhíu chặt mày lại, anh đặt một tay lên eo của cô.

“Cạch” một tiếng, cửa phòng mở ra.

Dì Bùi lại bưng một cốc nước từ bên ngoài tiến vào: “Cậu chủ, cậu lại cho mợ chủ…”

Bà còn chưa kịp nói xong, vừa ngẩng đầu lên thì đã nhìn thấy hai người Lục Lệ Hành và Kỷ Khinh Khinh nằm ôm nhau trên giường rồi.

Dì Bùi cảm thấy ngạc nhiên, bà dừng lại rồi lấy tay che lấy miệng. Bà sợ đánh thức hai người đang nằm trên giường nên đã nhón chân từng bước từng bước lùi về phía sau. Sau khi đã đi đến cửa nhưng ánh mắt của bà vẫn dán chặt vào Lục Lệ hành và Kỷ Khinh Khinh, bà vô cùng vui vẻ và kích động rồi từ từ đóng chặt cửa lại.

“Ông chủ ơi, ông chủ ơi! Có tin tốt! Tin rất tốt!”

“Lục Lệ Hành mở mắt ra, anh có thể nghe thấy mang máng tiếng dì Bùi đang cố gắp đè nén lại từ nơi xa vọng tới.

“…”

Anh thở dài rồi cúi đầu xuống nhìn Kỷ Khinh Khinh đang ngủ say trong lòng mình. Anh cảm thấy đầu mình vô cùng đau.

Tốc độ lan truyền tin tức của dì Bùi cực nhanh, nghĩ đến lát nữa mọi người đều biết. Haizz, thôi cũng không sao, dù sao thì anh và Kỷ Khinh Khinh cũng là vợ chồng rồi mà, làm chuyện này cũng bình thường thôi.

Nhưng một lát nữa Kỷ Khinh Khinh ngủ dậy anh phải giải thích thế nào với cô đây.

Hơi thở bình ổn của Kỷ Khinh Khinh truyền đến, tay chân ôm chặt lấy anh cũng dần dần buông lỏng ra, chỉ nhẹ nhàng để bên hông anh thôi. Cánh tay của Lục Lệ Hành ôm chặt lấy cô, anh nhớ lại những lời cô nói với anh khi say rượu.

Mỗi tháng ba trăm nghìn, em trai nợ nần, cả gia đình đều do một mình cô gánh vác.

Như cô từng nói, cô đã hết lòng hết dạ vì gia đình rồi, cô không nợ họ gì cả. Vì vậy, nếu như Kỷ Khinh Khinh muốn đoạn tuyệt quan hệ với gia đình thì cũng chẳng phải là việc gì sai trái.

Anh thiếu thốn tình cảm của bố mẹ, từ sau khi bố mẹ anh mất, anh vẫn luôn được ông cụ Lục nuôi nấng khôn lớn, ông không để anh phải thiếu thứ gì cả thế nên anh không thể nào hiểu được cảm giác bất lực của Kỷ Khinh Khinh.

Anh nhắm mắt lại suy nghĩ hồi lâu, anh nghĩ tới sự khó chịu của Kỷ Khinh Khinh sau khi uống rượu say cùng với vẻ mặt lúc cắn anh của cô.

Nhưng mà Ngô Ngạn Tổ là ai?

Đêm khuya tĩnh lặng, Kỷ Khinh Khinh mở mắt ra, sau khi tìm lại được ý thức, cô lập tức cảm nhận được hậu quả sau khi phóng túng uống rượu say của mình.

Đầu cô đau như muốn nổ tung.

Cô mở mắt ra, rất lâu cũng không xua đuổi được sự khó chịu trong đầu, cô miễn cưỡng ngồi dậy, lấy điện thoại ra xem giờ, đã chín rưỡi rồi.

Trong căn phòng vắng vẻ chỉ có hai ngọn đèn ngủ, cô yếu ớt nhìn căn phòng tối tăm.

Kỷ Khinh Khinh vỗ vỗ trán.

Cảm giác mới đây thôi vậy mà cô đã ngủ lâu như thế rồi, có thể thấy rượu không phải thứ gì tốt.

Cô lảo đảo xuống giường, cô mở đèn lên, hoa mắt chóng mặt, ánh sáng chói mắt khiến cô nhíu mắt lại theo bản năng, chân mềm nhũn ra đi men theo tường. Bước chân loạng choạng, dạ dày vẫn còn cảm giác buồn nôn, cô vào nhà tắm rửa mặt mới cảm thấy tỉnh táo hơn đôi chút.

Lục Lệ Hành đi vào phòng nhìn thấy Kỷ Khinh Khinh đang ở trong nhà vệ sinh, dù bận rộn nhưng anh vẫn thong thả chờ cô ra ngoài.

“Còn nhớ lúc cô uống rượu say đã làm những gì không?”

Kỷ Khinh Khinh đang nhấc chân định ra khỏi nhà vệ sinh thì nghe thấy giọng điệu bất thường của Lục Lệ Hành, cô vô thức co chân lại.

“Ra đây.”

Kỷ Khinh Khinh cười cười, cô bước ra khỏi nhà vệ sinh.

“Ch…” Vừa ngẩng đầu lên cô đã bị thu hút bởi vết thương rõ ràng như bị ai cắn trên khoé miệng của Lục Lệ Hành rồi.

Quả thật, trông thấy mà hết hồn.

Kỷ Khinh Khinh lo lắng trong lòng, cô lập tức cảm thấy bất an.

Nhìn vết cắn bên khoé miệng anh, vẫn còn rất mới, còn chưa đóng vảy, cô đoán là mới bị cắn cách đây không lâu thôi.

Nhà họ Lục không nuôi mèo cũng không nuôi chó, vậy thì người cắn môi Lục Lệ Hành là ai đây nhỉ?

Hơn nữa lúc trưa cô gặp anh, anh vẫn lành lặn mà, mới có mấy tiếng trôi qua mà đã…

Kỷ Khinh Khinh cố gắng nhớ lại những hành động sau khi say của mình, nhưng cô cứ nghĩ, nghĩ mãi, cô chỉ nhớ đến lúc mình thấy rượu kia thơm ngon nên uống vài ly thôi, sau đó mạch trí nhớ đã đứt đoạn.

Sau đó thì sao nhỉ?

Sau đó cô đã làm gì?

Kỷ Khinh Khinh hoàn toàn không có một chút ấn tượng nào cả.

Lục Lệ Hành nhìn cô bằng ánh mắt u ám khiến cô cảm thấy như có cái gai ốc ở sau lưng mình.

Không phải cô chưa từng gặp cảnh người say rượu rồi giống như người điên, chuyện gì cũng làm ra được. Nhưng đây là lần đầu tiên cô say rượu, cô không có kinh nghiệm nào cả. Không lẽ vết thương trên miệng của Lục Lệ Hành là do cô làm ư?

Không thể nào?

Cô chân tay yếu ớt như vậy thì làm sao có thể làm gì được người thích làm gì thì làm như Lục Lệ Hành chứ.

Sau khi loại bỏ tất cả khả năng, trong lòng cô đập bộp một tiếng, đột nhiên cô nhíu chặt mày lại, hai tay xoa thái dương, đau đớn yếu ớt, cô lại liếc anh, thử hỏi: “Xin lỗi, lúc trước tôi say có nói cái gì… hay là có làm cái gì không?”

“Cô không nhớ?”

Kỷ Khinh Khinh cười khẽ: “Tôi không nhớ rõ lắm.”

Cô nào có nhớ gì đâu, như kiểu bị mất trí nhớ tạm thời vậy.

Lục Lệ Hành chỉ vào khoé miệng mình: “Cô biết tại sao có nó không?”

Kỷ Khinh Khinh không dám ngẩng đầu lên nhìn: “Lẽ nào… lẽ nào là tôi ư…”

“Đúng, là cô đấy.”

“…”

Cô muốn khóc ghê.

“Hay là anh cắn lại tôi đi nhé?”

“Tôi cắn lại cô?” Lục Lệ Hành tiến lại gần cô: “Cô cắn tôi một cái, tôi cắn trả lại cô một cái?”

Khoé miệng Kỷ Khinh Khinh giật giật, cô cúi đầu xuống không dám lên tiếng.

Lục Lệ Hành không thèm so đo với sâu rượu: “Việc lần này tôi tính toán với cô nữa nhưng sau này không cho phép cô uống rượu nữa!”

Kỷ Khinh Khinh gật đầu lia lịa, cô ngẩng đầu nhìn anh: “Tôi sẽ không uống nữa đâu.”

Trong khoảnh khắc ngẩng đầu lên nhìn anh, gương mặt và ánh mắt quen thuộc ấy trùng khớp với một đoạn ký ức ngắn ngủi bất chợt xuất hiện trong đầu cô, bên tai cô đột nhiên vang lên một câu nói.

“Ngô Ngạn Tổ, sao anh lại nằm trên giường tôi vậy?”

Sau đó là cảnh tượng nói chuyện mơ hồ.

Trong đầu Kỷ Khinh Khinh vang lên một tiếng rồi nổ cái đùng.

Hình như… hình như cô đè Lục Lệ Hành ở dưới người.

Kỷ Khinh Khinh cảm thấy trái tim đang đập trong lồng ngực mình đột nhiên dừng lại nửa giây trong khoảnh khắc này.

Cô mơ hồ nhớ lại, cô không chỉ nói ra tên của Ngô Ngạn Tổ mà cô còn đẩy được cả Lục Lệ Hành.

Ba chữ Ngô Ngạn Tổ này giống như cái loa trong không gian đang không ngừng vang vọng trong đầu, bên tai cô vậy.

Trừ Ngô Ngạn Tổ ra thì cô còn nói gì nữa không nhỉ?

Kỷ Khinh Khinh cố vắt óc suy nghĩ, nhưng trong đầu toàn là cảnh tượng trống rỗng, cô không nhớ được gì cả.

Gọi tên người đàn ông khác trên giuờng của Lục Lệ Hành, không biết Lục Lệ Hành có cảm thấy cô là người phụ nữ lẳng lơ không nữa.

Cô hoảng sợ, trái tim lạnh ngắt, cô cảm thấy mình chết chắc rồi.

Kỷ Khinh ậm ờ nói: “Ờ thì… có một việc tôi có thể giải thích với anh, chuyện Ngô Ngạn Tổ tối qua…”

Lục Lệ Hành nhướng mày, giọng điệu lạnh nhạt, không thèm để ý nói: “Cô không cần giải thích với tôi, tôi không có hứng thú với chuyện riêng của cô.”

Kỷ Khinh Khinh thở phào một cái.

Không để ý thì tốt, cũng may là không để ý, không thì cô biết lừa anh thế nào đây?

“Cảnh báo tử vong, xin hãy hỏi vợ ngài là cô Kỷ Khinh Khinh về thân phận của Ngô Ngạn Tổ, nếu nhiệm vụ không thành công hoặc không làm nhiệm vụ thì sẽ bị trừ năm điểm giá trị sinh mạng.”

Lục Lệ Hành nhíu mày, anh đang do dự, năm điểm giá trị sinh mạng lận.

Kỷ Khinh Khinh nhấc chân định rời đi.

“Đứng lại.” Lục Lệ Hành đứng sau cô nói, trong giọng nói còn có cả một chút uy hiếp: “Ngô Ngạn Tổ là ai?”

Trong lòng Kỷ Khinh Khinh kêu bộp một tiếng, sao Lục Lệ Hành lại lật lọng rồi?

Ngô Ngạn Tổ này, cô biết lừa anh thế nào đây?

“Cô đang nghĩ xem phải lừa tôi thế nào đúng không?”

“Không phải!” Kỷ Khinh Khinh đột nhiên nhíu mày, hai tay xoa thái dương, cô đau đớn yếu ớt nói: “Tôi… tôi đau đầu quá, dạ dày cũng khó chịu lắm, không được rồi không được rồi, tôi phải lên giường nằm nghỉ một lát…”

Lục Lệ Hành híp mặt lại: “Giả vờ, cô lại giả vờ.”

“Tôi có giả vờ đâu? Tôi đau đầu thật mà…” Nói xong cô lại muốn đi tới giường.

Lục Lệ Hành khẽ gầm lên không định tha cho cô: “Kỷ Khinh Khinh.”

Kỷ Khinh Khinh cảm thấy đầu cô ngày càng đau: “Chẳng phải anh bảo anh không muốn biết sao?”

“Bây giờ tôi muốn biết, cô coi tôi thành Ngô Ngạn Tổ, còn nói sao anh ta lại nằm trên giường của cô.” Đôi mắt của Lục Lệ Hành dần trở nên sâu hơn: “Sao nào? Anh ta từng nằm trên giường của cô à?”

Kỷ Khinh Khinh nuốt nước bọt, cố gắng bình tĩnh nói: “Sao Ngô Ngạn Tổ lại nằm trên giường của tôi được chứ…”

Nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng của Lục Lệ Hành, đầu Kỷ Khinh Khinh quay mòng mòng, cô cố ép bản thân mình phải thật bình tĩnh, cô khẽ nói: “Nếu anh đã muốn biết vậy thì tôi thành thật nói cho anh biết, thì là việc này đúng là rất khó nói…”

“Nói.”

Kỷ Khinh Khinh suy nghĩ một lát, cô do dự nói: “Hai ngày trước tôi có đọc tiểu thuyết.”

“Tiểu thuyết?”

Kỷ Khinh Khinh gật đầu thở dài nói: “Nữ chính trong tiểu thuyết vừa ngốc vừa đáng thương. Bố mẹ trọng nam khinh nữ, chỉ thương yêu con trai, chiều hư nó biến nó trở thành một đứa vô dụng. Kinh tế trong nhà dựa cả vào nữ chính. Nữ chính không chịu thua kém, trong khi phụ cấp cho gia đình còn để dành tiền mua nhà. Khó khăn lắm mới tiết kiệm đươc tiền mua nhà thì em trai lại nợ nần chồng chất. Chủ nợ nói nếu như không trả tiền thì sẽ chặt tay em trai, nữ chính bất đắc dĩ mới phải trả thay em trai.”

“Sau đó thì sao?”

Kỷ Khinh Khinh kể hang say, giọng nói thất vọng: “Sau đó nữ chính một đêm mất hết tất cả, không có tiền, cũng không có được tình thân cô ấy hằng ao ước. Lúc đó cô ấy hoàn toàn tỉnh ngộ, đoạn tuyệt quan hệ với người nhà. Nhưng khi đó cô không một xu dính túi, trong lúc cô cùng đường thì có một người đàn ông tên Ngô Ngạn Tổ bước đến bên đời cô.”

Lục Lệ Hành nhíu mày, chỉ thiếu điều viết bốn chữ “gì vậy mẹ trẻ” lên mặt thôi.

“Anh ta có quyền có thế, yêu nữ chính điên cuồng, dù cho gia đình không đồng ý cuộc hôn nhân không môn đăng hộ đối này, nhất quyết muốn chia rẽ uyên ương, nhưng tình cảm của hai người vô cùng bền chặt. Dù cho hiểu lầm và ngăn cản cũng không thể chia rẽ họ. Sau đó họ cùng nhau trải qua muôn vàn khó khăn, cuối cùng cũng hạnh phúc sống bên nhau trọn đời.”

“Là thế à?”

“Đúng thế, trong tiểu thuyết là thế đó.” Kỷ Khinh Khinh cố gắng để nhìn trông có vẻ thật hơn: “Chẳng phải tôi là diễn viên sao? Đọc tiểu thuyết, kịch bản gì gì đó thì thích nhập vai nghiền ngẫm cảm xúc của nhân vật. Tiểu thuyết này hay lắm đấy, nó khiến tôi không thể thoát ra được. Thế nên lúc say tôi mới không phân biệt rõ mà ăn nói linh tinh. Anh đừng để ý chuyện này, Ngô Ngạn Tổ chỉ là một cái tên hư cấu, không tồn tại ngoài đời thôi.”

Lục Lệ Hành nghi ngờ nhìn cô.

“Nếu như anh không tin, tôi có thể nói tên tiểu thuyết cho anh biết, tên là “Chín mươi chín ngày yêu: Cưng chiều cô vợ nhỏ chạy trốn giá trên trời của tôi”, anh có thể đi đọc thử. Tình tiết cực kỳ hay, khiến người ta say mê. Tuy Ngô Ngạn Tổ đẹp trai ngời ngời nhưng anh ta chỉ yêu một mình nữ chính, che chở cho cô ấy, bằng lòng buông bỏ tất cả chỉ muốn ở bên cạnh nữ chính thôi.”

“… Tên truyện dài nhỉ.”

“Tôi thích lắm.”

Lục Lệ Hành tha cho cô, ý tứ sâu xa nói: “Có thể nhìn ra được cô rất thích nó.”

“Nhiệm vụ thất bại, trừ năm điểm giá trị sinh mạng, giá trị sinh mạng hiện tại là ba mươi giờ.”

Lục Lệ Hành: ?

Anh khó tin nhìn Kỷ Khinh Khinh, ngây ra.

‘Kỷ Khinh Khinh, tôi coi cô là vợ của mình mà cô lại nỡ đối xử với tôi như thế à.’