Tề gia đi rồi, Hoắc Thời Anh lập tức phái Tiểu Lục đi tập hợp những thuộc hạ đắc lực tới họp, quân đồn trú của trại Lô Long có hai nghìn, thêm vào đó là ba nghìn binh ngoài biên chế của doanh kị binh, cứ ba tháng một lần doanh kị binh lại luân phiên thay đổi với cửa khẩu Gia Định, Hoắc Thời Anh lúc bình thường có quyền huấn luyện, nhưng lúc chiến tranh thì không có quyền điều động.
Những người tham gia cuộc họp thường là tướng lĩnh cấp cao của hai nghìn quân đồn trú, một người có thể coi là trợ thủ của Hoắc Thời Anh, thủ ngự Phùng Tranh, cùng hai vị đô úy là Lô Tề và Vệ Phóng.
(Thủ ngự là người chịu trách nhiệm phòng thủ, thường dùng cho thủ vệ bảo vệ những địa phận yếu hại ngoài biên cương.)
Nơi xử lý công việc của Hoắc Thời Anh có một cái bàn hội nghị rất dài, Hoắc Thời Anh tranh thủ lúc bọn họ chưa đến, ngồi ở vị trí trước nhất uống trà trong lúc chờ đợi, Lô Tề và Vệ Phóng đi theo Hoắc Thời Anh được hai năm, nhưng cả hai người đều tới muộn, người bước vào phòng đầu tiên lại là Phùng Tranh.
Phùng Tranh là một thanh nhiên dáng vẻ nho nhã yếu ớt, thân hình cao cao gầy gầy, sắc mặt quanh năm trắng xanh thường chỉ thấy ở những người xuất thân từ những gia đình quý tộc lâu đời, không giống với các võ tướng ngoài biên quan mà giống với những công tử môn phiệt thế gia, suốt ngày ru rú trong nhà cao cửa rộng hơn. Mà đúng là người này xuất thân từ chốn hào môn thật, gia đình là quý tộc quyền thế ở Hoài Đông, phụ thân thuộc tầng lớp tri thức đảm nhận chức đồng tri chính nhị phẩm của Xu Mật viện.
(Đồng tri là cấp phó của tri phủ, hàng chính ngũ phẩm, thông thường mỗi phủ sẽ bổ nhiệm từ một đến hai người, không cố định số người.)
(Xu Mật viện là một viện phụ trách vấn đề quân sự của triều đình, người đứng đầu gọi là Xu Mật sứ.)
Phùng Tranh từ nhỏ vốn dĩ đã được gia đình mời thầy giáo về dạy, truyền thụ toàn là tứ thư ngũ kinh, được bồi dưỡng để đi theo con đường văn nhân. Nhưng thằng nhãi này năm mười bảy tuổi bước vào thời kỳ thành niên, đột nhiên làm phản, bỗng một hôm đầu óc hoàn toàn tỉnh ngộ, muốn bỏ văn theo võ, gia đình của Phùng Tranh neo người ít con ít cháu, chỉ có một đứa con trai độc nhất là Phùng Tranh, nên nghe tin xong trong nhà náo loạn, cuối cùng ông bố già chưa từng làm mình làm mẩy với ông con trẻ bao giờ, đành phải lôi cái mặt già nua tới cầu xin Hoắc Chân.
Thật ra Phùng Tranh vẫn luôn giữ chức quan văn bên cạnh Hoắc Chân ở cửa khẩu Gia Định, nhưng văn nhân thì đều có tật xấu, thích thanh cao, quản mình quản người đều rất nghiêm ngặt, những vị tướng lĩnh bên cạnh khác cũng rất ít người qua lại với hắn, sĩ quan cấp dưới cũng chẳng ai đồng tình với cách làm việc của hắn, cứ hở ra là phạt lằng nhà lằng nhằng, cuối cùng rơi vào tình cảnh người dưới đều hận hắn, người trên đều không thích hắn, nhân duyên vô cùng xấu.
Tháng trước Phùng Tranh viết huyết thư dâng lên Hoắc nguyên soái xin đưa hắn tới tuyến đầu đánh trận, rùng beng ầm ĩ hết cả lên, Hoắc Chân vướng cái thể diện của Phùng gia nhưng cũng rất đau đầu với hắn, cuối cùng dứt khoát đá luôn hắn tới chỗ của Hoắc Thời Anh.
Phùng Tranh bước qua cửa, từ rất xa đã hành một lễ với Hoắc Thời Anh: “Hoắc đô úy.”
Lại nói tiếp chức quan của Phùng Tranh cao hơn của Hoắc Thời Anh nửa cấp, vì thế nàng lập tức đứng dậy khỏi chỗ ngồi, trả nửa lễ: “Phùng thủ ngự khách khí rồi, bên này mời.”
Khuôn mặt nghiêm túc của Phùng Tranh trắng xanh nhợt nhạt, lúc đi lại vận động giống như mang theo một hơi giá, ngồi xuống bên phải Hoắc Thời Anh, ở giữa còn cách một cái ghế.
Tiểu Lục căn chuẩn thời cơ vội vàng bưng trà lên cho Phùng Tranh, cả hai đều nhất trí đồng loạt cầm tách trà lên cúi đầu im lặng không nói gì.
Hoắc Thời Anh xuống xong chén trà, thì Lô Tề và Vệ Phóng cũng vừa tới nơi, hai người vừa bước vào bầu không khí lập tức trở nên thoải mái hơn hẳng, cũng không hề hành lễ khách sáo, Hoắc Thời Anh liền lên tiếng chào hỏi rồi ngồi xuống, hai người lần lượt ngồi xuống phía bên tay trái của nàng, vị trí rất gần, trong một cuộc họp giữa những tướng lĩnh cấp cao, ngay từ chỗ ngồi đã có thể nhìn ra được ai thân thiết gần gũi, ai xa cách có học vấn.
Lô Tề và Vệ Phóng đều còn rất trẻ, một người hai mươi, người kia hai mươi ba, Vệ Phóng trông cường tráng hơn một chút, dưới cằm nuôi một chòm râu ngắn, Lô Tề thì hơi gầy, làn da ngăm đen. Cả hai người ngồi xuống nhưng không một ai nói câu nào với Phùng Tranh, bầu không khí có hơi lạnh.
Hoắc Thời Anh đợi Tiểu Lục lần lượt dâng trà lên cho hai người xong, đóng cửa ra ngoài rồi mới đằng hắng một tiếng sau đó nói: “Phải đánh một trận lớn rồi!”.
Ba người rõ ràng đã bị câu nói này của nàng đánh cho rơi xuống đất, sống lưng dựng lên thẳng tắp, thấy cảnh đó nàng cảm thấy rất hài lòng.
Hoắc Thời Anh bưng tách trà lên uống một ngụm rồi mới ung dung chậm rãi nói tiếp: “Ừ, bộ lạc Ô Đạt của người Khương xuất hiện một nhân tài, thì ra hơn hai mươi bộ lạc của bọn chúng đều quân ta lại đánh quân mình, không có lương thảo sống sót qua mùa đông nên đã xông vào quan ải để cướp bóc, năm ngoái bên bộ tộc Ô Đạt xuất hiện một thủ lĩnh tên là Cống Đông, chỉ trong nửa năm gã đã tiến hành thuyết phục các bộ lạc của người Khương, một tháng trước triều đình của bọn chúng đột nhiên tập kết một lượng lớn người ngựa, bảy ngày trước đã tế trời xuất phát, hướng thẳng về phía trại Lô Long rồi.”
Nhìn qua thì có lẽ Phùng Tranh là bình tĩnh kiểm soát cảm xúc tốt nhất, hắn cau mày nói: “Có bao nhiêu người?”.
“Ước tính có thể có khoảng hơn hai mươi vạn, dùng hết những gì tinh nhuệ nhất, bọn chúng dốc cạn toàn bộ quốc lực, âm mưu chiếm trọn cả Trung Nguyên.” Hoắc Thời Anh nói đoạn đặt tách trà xuống bàn, ngẩng đầu quét ánh mắt nhìn bọn họ một lượt.
Ba người trầm mặc hồi lâu, cuối cùng Lô Tề lên tiếng trước: “Bên phía cửa khẩu Gia Định có dự tính gì với chúng ta không?”.
“Cấp trên có lệnh ‘trại Lô Long phải phòng thủ kiên cố trong vòng ba ngày, thiếu một khắc thì xách đầu đến gặp’.”
“Viện binh thì sao?”.
“Không có.”
Vệ Phóng cười giễu: “Hai mươi vạn và hai ngàn, xì! Bọn chúng không cần đánh, cứ xông lên mà giẫm cũng đủ để giẫm chết chúng ta rồi. Hôm nay ta thấy toàn bộ ba ngàn người của doanh kị binh trong thành đều đã luân phiên thay đổi đồn trú trở về Gia Định rồi.”
Hoắc Thời Anh nghiêng người dựa vào lưng ghế nói: “Không phải là luân phiên thay đổi đồn trú, mà là rút quân bỏ chạy, toàn bộ kị binh có thể đánh với người Khương đều ở cửa khẩu Gia Định và trại Lô Long, nhưng chưa đến cuối cùng thì đại tướng quân sẽ không dùng bọn họ đâu.”
Ba người đồng loạt cau mày, Phùng Tranh ở bên này đột nhiên đứng phắt dậy định xông thẳng tới chỗ tấm bản đồ treo sau lưng Hoắc Thời Anh, nhưng còn chưa đợi hắn xông được tới trước, Hoắc Thời Anh đã đứng dậy theo, nói với hắn: “Được rồi, không cần phải nhìn bản đồ nữa, tất cả lên hết tường thành đi, nhìn cảnh vật thật tốt hơn nhìn bản đồ nhiều.”
Hoắc Thời Anh dẫn Lô Tề và Vệ Phóng đi, ở phía sau lưng họ sắc mặt Phùng Tranh lập tức tối sầm, chần chừ một lúc rồi cuối cùng cũng đi theo.
Bức tường thành chính của trại Lô Long dày năm trượng, chia ra làm hai lớp trong ngoài, phòng tuyến thứ nhất bị công phá thì vẫn còn trận tuyến phòng ngự thứ hai có thể dùng được, giữa hai bức tường xây một tòa tháp, giành cho tướng lĩnh đôn đốc tác chiến, bốn người ở trên tòa tháp, binh sĩ đứng gác xung quanh được cho lui ra khỏi phạm vi hai trượng.
Trong tháp, bốn người hướng mắt nhìn ra quan ngoại, giữa màn đêm tối tăm, quan ải nằm giữa núi Tích và núi Quan Vân tựa như một con thú to lớn đang ngủ đông, những cơn gió thổi qua dãy núi mang theo hơi giá, ba người đàn ông xung quanh Hoắc Thời Anh đều mang theo vẻ mặt rất nghiêm trọng.
Lúc quay lại, Hoắc Thời Anh quét ánh mắt nhìn họ một lượt nói: “Tiên phong của người Khương, muộn nhất là giờ Tí đêm nay sẽ tới được chỗ quan ải, nói thử xem, chúng ta nên đánh thế nào?”.
(Giờ Tí khoảng từ 23h – 1h đêm.)
Ánh mắt của Hoắc Thời Anh rơi lên người Lô Tề, Lô Tề chỉ về phía núi Quan Vân bên phía tay phải nói: “Trận chiến này không phải đánh ra sao, mà là thủ thế nào, thật ra phòng thủ không phải là điều mấu chốt, mấu chốt là làm sao để kéo dài được thời gian, nếu phá con đập của sông Lẫm ở phía sườn núi Quan Vân đi, thì có thể tiêu diệt một bộ phận quân tiên phong của bọn chúng, ở quan ải có hình thành một lượng lớn bùn đất lắng cạn, có thể trì hoãn tốc độc hành quân của người Khương. Nhưng lần này số lượng của bọn chúng kéo đến đã tới hơn hai mươi vạn, thì quân tiên phong chí ít cũng phải hai vạn, để xử lý sạch sẽ thông được đường đại khái cũng chỉ mất từ ba đến năm canh giờ là xong thôi.”
Hoắc Thời Anh gật đầu: “Ừ, ta đã cho người đi phá đập rồi.” Nói xong nàng chuyển ánh mắt thắc mắc về phía Vệ Phóng.
Vệ Phóng liền tiếp lời: “Quan trọng là không có người, trại Lô Long dễ thủ khó công, vốn dĩ là phối hợp tiếp ứng từ xa với cửa khẩu Gia Định, nhưng giờ không có viện binh, lại muốn cầm chân địch trong ba ngày, khó!”.
Hoắc Thời Anh giơ tay chỉ về phía Vệ Phóng cười mắng: “Vệ Phóng ngươi đúng là kẻ gian xảo nhất bọn, những lời ngươi vừa nói khác gì chưa nói, miệng lưỡi nhà quan được lắm.”
Chỉ nháy mắt mặt mũi Vệ Phóng đã đỏ bừng, Hoắc Thời Anh không để ý tới hắn nữa, quay người nhìn Phùng Tranh đang đứng bên cạnh hỏi: “Phùng thủ ngự, có cách gì không?”.
Phùng Tranh có khuôn mặt trắng nhợt quanh năm, cả người gầy gò ánh mắt trũng sâu, hắn đang trầm mặc, trong đôi mắt lóe lên luồng ánh sáng quỷ dị nhìn về phía quan ải đứng sừng sững bên ngoài tường thành, Hoắc Thời Anh nhìn hắn kiên nhẫn chờ đợi, Phùng Tranh nhấc tay chỉ về phía xa xa, niềm hưng phấn trong giọng nói bị đè xuống: “Đốt trụi nó, đốt trụi hai ngọn núi ấy.”
Khuôn mặt Hoắc Thời Anh lộ ra nụ cười mỉm, Phùng Tranh chỉ về phía trước tiếp tục nói: “Lần này đại quân người Khương kéo tới tấn công, tất đã có chuẩn bị từ trước, bọn chúng đã từng nhiều lần tấn công trại Lô Long, biết được nơi này dễ thủ khó công, phía sau còn có sự chi viện của cửa khẩu Gia Định, khí thế tấn công yếu chắc chắn rất khó hạ được thành, vì thế nhất định sẽ đóng quân từ từ lên kế hoạch, phía trước trại Lô Long không có địa thế rộng lớn đủ cho đại quân dừng chân hạ trại, bọn chúng chỉ có thể hạ trại trên núi mà thôi. Hiện giờ đang là mùa thu, trên núi tiết trời khô hanh cây cối thiếu nước, một ngọn lửa lớn cháy suốt hai ngày cũng không có vấn đề gì, thế lửa có thể thiêu trụi đội quân tiên phong, lại có thể ngăn cản đại quân phía sau của bọn chúng, chúng ta không phí một binh một tốt nào, giữ được thành trong ba ngày là chuyện nằm trong lòng bàn tay.”
Phùng Tranh nói xong, trong khi Lô Tề và Vệ Phóng đều lộ ra vẻ tương đối kinh ngạc, thì Hoắc Thời Anh lại ung dung chậm rãi đi tới gần chỗ hắn, dáng người Phùng Tranh gầy như một cây tre, nhưng hắn rất cao, Hoắc Thời Anh không phải người thấp bé nhưng cũng phải hơi ngẩng đầu lên nhìn hắn. Trước khi mở lời nàng cúi đầu trầm ngâm một thoáng, lúc ngước lên trên mặt mang theo một loại biểu cảm kiểu vốn dĩ không muốn nói nhưng thực sự không nhịn được nữa đành phải nói, nàng đáp: “Phùng thủ ngự, tuy người ta đều nói ngài thư sinh mà gia nhập quân doanh là chọn nhầm chỗ, ngài cũng toàn ra vẻ lạnh lùng thanh cao để giấu đi sự quan sát của mình, nhưng ta cảm nhận được thật ra ngài sẽ là một tướng tài rất tốt.”
Hoắc Thời Anh nói xong, trên khuôn mặt lúc nào u ám ảm đạm của Phùng Tranh xuất hiện một thoáng thả lỏng, lộ ra vẻ kinh dị nhìn Hoắc Thời Anh. Lô Tề và Vệ Phóng ở phía sau lưng bọn họ nhất tề nhìn xuống đất khóe miệng giật giật, bình thường Hoắc Thời Anh quản lý kẻ dưới khoan dung độ lượng, ít khi nghiêm khắc, khích lệ chiếm đa số, đây là thủ đoạn quen dùng của nàng, Lô Tề và Vệ Phóng đi theo nàng đã hai năm, từ lâu đã nhìn thấy nàng giở thủ đoạn này ra không biết bao nhiêu lần.
“Hai người các ngươi không biết xấu hổ mà còn cười nữa?” Hoắc Thời Anh đột nhiên quay người lại nhìn bọn họ, ngữ điệu như đang cố kiềm nén lửa giận.
“Con người tuy đều ăn hoa màu ngũ cốc, nhưng môi trường trưởng thành quyết định bản tính, là người thì đều có tật xấu, nhưng chúng ta là đồng đội cùng sống chung trong một chiến hào, các ngươi không đùm bọc bao dung giúp đỡ lẫn nhau, lại đi học đòi mấy trò bài xích, phớt lờ nhau, trại Lô Long ta phe cánh như vậy từ bao giờ hả? Bình thường ta dạy các ngươi như thế sao?”.
Ngữ điệu của Hoắc Thời Anh không cao, giọng nói không nặng, nhưng Lô Tề và Vệ Phóng nghe xong trong lòng thầm run sợ, hai người bất giác cùng đứng sát vào nhau thành một cụm, ánh mắt đồng loạt nhìn xuống dưới đất, không dám ngẩng đầu lên.
Hoắc Thời Anh giáo huấn bọn họ xong cũng không nói nhiều nữa, giành thời gian cho bọn họ tự suy nghĩ, sau đó âm thanh trở nên nghiêm túc: “Lô Tề, Vệ Phóng nghe lệnh.”
“Vệ Phóng, chọn ra năm mươi binh sĩ, mặc quân phục của người Khương mỗi người gánh theo một thùng dầu, trước giờ Tí đêm nay mai phục ở trên hai ngọn núi, ngày mai hễ nghe thấy hiệu lệnh trống trận thì châm lửa, nhớ kỹ, mỗi người khi đi trên tay phải buộc một sợi dây màu đỏ, ngày mai cổng thành sẽ bị đóng chặt, khi các ngươi quay về sợi dây đỏ ấy chính là dấu hiệu nhận biết, đến lúc đó sẽ thả giỏ xuống đón các ngươi lên.”
“Lô Tề truyền lệnh xuống nhà bếp, chế biến toàn bộ số thức ăn còn lại thành lương khô, sáng mai phân phát đến tận tay binh sĩ, phát lệnh toàn quân, tất cả binh sĩ sáng mai dậy sớm, mặc thường phục bên trong quân phục, ngoài ra lệnh cho ngươi dẫn những binh sĩ trong doanh đến xây sửa lại cổng thành, giờ Mão ngày mai nhất định phải đóng chết cửa thành lại.”
Lô Tề Vệ Phóng đứng thẳng người hành lễ, nhận lệnh rời đi.
Đợi hai người đi xa rồi, Phùng Tranh mới từ từ đi đến sau lưng Hoắc Thời Anh: “Thủ đoạn quản lý thuộc hạ của Hoắc đô úy quả nhiên rất giỏi, ban đầu vì cô là phụ nữ nên còn có ý coi thường, giờ tại hạ cảm thấy thật đáng hổ thẹn.” Phùng Tranh nói xong còn cúi người hành lễ với nàng.
Hoắc Thời Anh cũng hơi cúi người trả lễ qua loa nói: “Phùng thủ ngự nói vậy, khiến Thời Anh mới là người phải cảm thấy hổ thẹn, từ nhỏ ta đã trưởng thành ở quân doanh, vì tai nghe nhiều rồi mắt nhìn quen rồi, các tiền bối làm thế nào, thì ta học theo thế đó, thuật quản lý thuộc hạ này thật không dám nhận.”
Thật ra Hoắc Thời Anh thật sự không hề giở thủ đoạn nào cả, ngay từ nhỏ nàng đã một đao một thương liều mạng chém giết từ lớp binh sĩ thấp nhất để được như ngày hôm nay, nàng đã từng nếm trải khổ cực, nhưng vì gia thế hiển hách nên cũng được tiếp nhận sự giáo dục thượng đẳng của thời nay, nàng biết cách sinh tồn của đám lính quèn tốt thí, cũng hiểu đạo đối nhân xử thế với tướng lĩnh cấp cao trong quân đội. Nên bất giác cách nhìn người của nàng mang theo một loại suy xét từ trên cao nhìn xuống nhưng lại chứa đựng cả sự khoan dung.
Hoắc Thời Anh cho rằng chút tật xấu trên người Phùng Tranh chẳng đáng gì, chẳng qua là vì tính cách của bản thân nên phương diện kết giao giữa người với người mới xuất hiện vấn đề, chứ thật ra bản chất của hắn chẳng làm sao cả, ở một mức độ nào đó mà nói, người này trời sinh tính cách đã cương trực như vậy rồi. Vì thế nàng quả thực có chút tực giận trước thái độ phớt lờ Phùng Tranh của Lô Tề và Vệ Phóng.
Phùng Tranh cười khẽ quay lại nói: “Tại hạ có chuyện này muốn nhờ Hoắc đô úy.”
“Xin Phùng thủ ngự cứ nói.”
“Tại hạ nghĩ việc đưa người đốt núi, có thể để tại hạ đi không.”
Lời của Phùng Tranh vừa dứt, hàng mày của Hoắc Thời Anh liền cau chặt, nàng nhìn hắn hồi lâu không nói gì, Phùng Tranh không nhìn thẳng vào nàng mà cúi đầu nhín ngón chân, đợi câu trả lời.
Hoắc Thời Anh quay người đi tới trước cửa tháp nhìn những binh lính đang đứng gác ở phía xa nói: “Phùng Tranh, ta biết trong lòng ngài vẫn luôn đè nặng chuyện này, trước đây ta chỉ cảm thấy ngài u uất vì bất đắc chí mà thôi, không ngờ thì ra ngài lại muốn tìm chết.”
Phùng Tranh cúi đầu cười khẽ: “Sao Hoắc đô úy lại nói vậy, chẳng qua Phùng Tranh chỉ muốn giành chút công lao cho bản thân thôi mà.”
Hoắc Thời Anh đầu cũng không ngoái lại quay lưng về phía hắn nói: “Ngày mai đốt núi, sức lửa rất nóng, nhất định sẽ chặn đứt đường lui của quân tiên phong bên phía người Khương, đến lúc ấy, bọn chúng sẽ không thể quay trở lại được, chỉ còn cách xông về phía trại Lô Long chém giết mở con đường sống, còn quân ta để ngăn chặn sẽ áp dụng thế trận bắn tên áp chế không loại trừ bất cứ một mục tiêu nào, năm mươi người của bọn Vệ Phóng đi sẽ chẳng quay về được mấy người đâu, Phùng thủ ngự ngài cho rằng với thân thủ của mình, liệu có thể quay về được không? Chút suy nghĩ này, ta biết ngài có lẽ đã tính toán rất rõ ràng rồi.”
Phùng Tranh ở đằng sau cúi đầu không nói gì, Hoắc Thời Anh chỉ về phía những binh lính trên thành nói: “Ta chưa từng đọc qua mấy cuốn sách gì gì đó, cũng không biết cách khuyên nhủ người khác, nhưng ta biết, trước mặt bọn họ những người làm tướng lĩnh như chúng ta không có tư cách vì bản thân không như ý mà dễ dàng buông lời sống chết. Những người như bọn họ, bao gồm cả mười hai vạn binh lính thường bên quân đội phía Lương Châu, rời xa quê hương ngàn dặm xa xôi tới đây làm lính, tuyệt đại đa số đều là những người mù chữ ít học, trong triều không người chống lưng, những người có thể xuất sắc vượt lên chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, phần lớn trong số họ cả đời chỉ có thể làm lính, bọn họ hoặc là chết trận chôn thây ngoài biên quan, trừ phi biên quan hòa bình yên ổn mới được hồi hương, Hoàng thượng đại xá thiên hạ, hoặc thân thể ốm yếu bệnh tật, hoặc phục dịch đủ hai mươi năm, lĩnh hai mươi lượng bạc tiền lương hưu rồi trở về quê cũ. Hai mươi năm, hai mươi lượng bạc, đó chính là cuộc đời của họ.”
“Chúng ta phải có trách nhiệm với họ, tuy rằng năng lực gánh vác của chúng ta có hạn, nhưng vẫn nhất định phải làm.”
Phùng Tranh cứ trầm mặc hồi lâu không nói năng gì, thủy chung cúi mặt nhìn xuống dưới chân, Hoắc Thời Anh quay đầu lại nhìn hắn, đi tới chỗ để trống trận đặt ở chính giữa ngọn tháp, ngón tay khẽ gõ mấy tiếng lên bề mặt trống, cất giọng lơ đãng như có như không: “Phùng thủ ngự, ngày mai trại Lô Long sẽ có mưa, muộn nhất là đến tối ngày mai sẽ mưa, cho đến cuối cùng trại Lô Long vẫn sẽ tử chiến.”
Phùng Tranh kinh hãi ngẩng phắt đầu lên, khuôn mặt hiện rõ vẻ không thể tin được: “Không thể nào, sao cô biết?”.
Hoắc Thời Anh chắp tay lững thững đi tới chỗ cửa sổ trên tường thành, thò đầu nhìn ra ngoài trời nói: “Người nông dân cả đời trồng hoa màu, có thể phân biệt được Đông Hạ Thu phân, biết sau Cốc vũ trước Lập hạ nên gieo mạ, trước Hàn lộ phải thu hoạch, thời gian có mối liên quan khá mật thiết với thời tiết, mà trong đánh trận điều quan trọng nhất chính là thiên thời, cái gọi là thiên thời bao gồm cả thời tiết và rất nhiều nguyên nhân khác, cửa khẩu Gia Định, trại Lô Long, trong phạm vi năm mươi dặm, ta đã ở đây suốt hơn hai mươi năm, vừa mới chập chững biết đi cha ta đã xách ta theo ông ra chiến trường, ở một nơi lâu, tất sẽ có nhiều kinh nghiệm, ta chỉ cần ngửi mùi trong không khí là biết, từ khi vào thu đến nay cửa khẩu Gia Định chưa có một cơn mưa nào, bây giờ chính là lúc, trận mưa thu này đã nhịn quá lâu rồi, không thể nhỏ được.”
(Thu phân, theo lịch Trung Quốc cổ đại, là tiết khí có khởi đầu bằng điểm giữa của mùa thu, vào khoảng 23 hoặc 24 tháng 9 dương lịch, ngày đêm dài bằng nhau.)
(Cốc vũ thường bắt đầu vào khoảng ngày 19 hay 20 tháng 4 dương lịch.Ý nghĩa của tiết khí này là “Mưa rào”.)
(Lập hạ thường bắt đầu vào khoảng ngày 5 hay 6 tháng 5 dương lịch. Ý nghĩa của tiết khí này là “Vào hè”.)
(Hàn lộ thường bắt đầu vào khoảng ngày 8 hay 9 tháng 10 dương lịch. Ý nghĩa của tiết khí này là “Mát mẻ”.)
Phùng Tranh đứng nguyên tại chỗ vẻ mặt khó tin nhìn Hoắc Thời Anh, nàng lại chắp tay, dáng vẻ ung dung đi ra khỏi tòa tháp để lại cho hắn một câu: “Phùng thủ ngự không phải ngài muốn lập chiến công sao? Ngài mai việc trấn giữ thành sẽ do ngài đôn đốc giám sát.”