Tương Phùng

Chương 29: Thời gian sẽ không trở lại




Bỗng từ phía sau, hai bàn tay che lấy mắt cô lại... cô cảm nhận được rồi, là bàn tay quen thuộc của hắn.

"Tịch Vũ? Anh...". Vĩ Thanh nói.

"Em có biết lí do vì sao anh lại chọn nơi này không?". Hắn hỏi với một giọng nói trầm ấm.

"Ưm... nơi này rất đẹp...rất mát mẻ...và..." Cô nói rồi lại ngập ngùng, không biết là có nên nói điều tiếp theo hay không.

"Hửm?"

"Là nơi... hai chúng ta..." Cô vẫn không muốn nói một điều gì đó.

"Ừm! Như vậy có được tính là kỉ niệm không?"

Hắn hỏi xong liền bỏ tay xuống, không che mắt cô nữa. Nhưng lại đưa xuống ôm lấy cô từ phía sau. Một cái ôm nhẹ nhàng và ấm áp, cảm giác cứ như băng tuyết được nắng ấm chiếu vào, chỉ có thể tan chảy trước sự ấm áp đó mà thôi.

Là kỉ niệm hay bắt đầu của một loạt bi kịch dối trá. Là khởi đầu của gian nan hay là hành trình tìm được hạnh phúc. Cô vẫn còn đang suy ngẫm về những chuyện đó.

"Em không biết nên nói sau nữa..." Cô hơi cong khóe môi, đôi mắt bất chợt nhìn thấp xuống, hướng nhìn ra những con sóng trên mặt biển.

Thấy cô có vẻ chưa có câu trả lời, anh lại hỏi tiếp.

- Không sao, anh sẽ giúp em trả lời! Em đã chắc chắn về tâm tình của mình rồi chứ?

- Em...

- Đừng do dự, dừng để một giây em ấp úng trở thành những nỗi lúng túng cho sau này!

Sau đó hắn nói một cách nghiêm túc, vẫn là chất giọng trầm ấm ấy, tuy nhiên lại có phần mang nhiều xúc cảm và chân thành.

" Một lần gặp gỡ, tuy là không đủ để nói lên điều gì. Nhưng mà liệu cả đời này, tất cả có đủ để anh dành hết cho em không?

Không! Không bao giờ là đủ! Anh muốn yêu em và bảo vệ em suốt thời gian sau này, suốt đời và mãi mãi...

Anh cũng đã đợi lâu lắm rồi, anh chỉ muốn em thuộc về một mình anh thôi! Đừng thuộc về ai ngoại trừ anh em nhé!"

Rồi Tịch Vũ xoay người cô lại một cách chậm rãi. Một bàn tiệc, xung quanh là những bóng đèn lấp lánh được trang trí xung quanh con tàu. Những chiếc bóng bay được dán xung quanh kèm theo những dòng chữ "I love you" phát sáng và chuyển động nhẹ nhàng theo gió. Đặc biệt nhất là trên đỉnh tàu còn có một cánh buồm tạo hình từ những bóng đèn trắng vàng phát sáng, chúng làm tôn lên một dòng chữ nổi bật nhất trên cao:

"Will you marry me?"

Tất cả cảnh vật ấy hiện lên trước mặt cô, từ lúc nào mà con tàu trở thành như thế này khiến cô không thể tránh khỏi sự ngạc nhiên được.

Trong lúc cô còn đang ngạc nhiên thì hắn ta nâng lấy một bàn tay của cô lên và hôn nhẹ lên bàn tay mịn màng ấy. Hắn đã đeo chiếc nhẫn vào ngón tay của cô lúc nào mà cô không hay biết, chỉ biết là bây giờ hắn đang cầm bàn tay cô để khá gần trước ngực mình, miệng mỉm cười nhẹ nhàng và ánh mắt thì nhìn thẳng vào cô.

" Vĩ Thanh! Em có đồng ý cùng anh du ngoạn hết những quãng đường còn lại không?"

Cô bất ngờ xúc động trước màn cầu hôn này, quay mặt nhìn ra hướng khác và một tay còn lại che lại miệng đang tươi cười một lúc, rồi quay lại nhìn thẳng vào mắt hắn ta. Khóe mắt cũng đã hơi cay rồi, mím chặt môi lại, cô vẫn nhìn hắn như thế.

Mỗi một giây, là một suy nghĩ cô dành cho hắn kèm theo ánh mắt có vẻ khó tả và suy đoán vô cùng. Cứ như vậy 10 giây sau đó hắn không nhận được câu trả lời nào của cô cho đến khi...

"Em đồng ý!"

Cô vừa nói vừa dứt tay xuống, hai tay choàng ra sau cổ và nhón chân lên ôm lấy hắn. Khuôn mặt thì cười nhẹ nhàng tuy nhiên giọt nước mắt của sự bất ngờ này vẫn đang còn hoen trên đôi má.

Rồi cô thả lỏng hắn ra, từ từ nhón chân cao hơn nữa, đưa khuôn mặt yêu kiều này đến gần hơn với với hắn. Tịch Vũ cũng cúi đầu xuống, nghiêng đầu và từ từ nhắm mắt lại và chạm lấy đôi môi của cô.

Cô suýt nữa làm hắn chết đứng khi lâu trả lời như vậy rồi, nhưng không sao, hắn vẫn thích cử chỉ vừa rồi của cô...

Ánh nắng của chiều hoàng hôn đã dần vụt tắt, giờ chỉ còn dư âm của những mật ngọt tình say. Ánh sáng trên con tàu, lấp lánh và ảo diệu... con thuyền vẫn lướt như thế, như muốn tận hưởng và cảm nhận những nhịp đập của con sóng và cơn gió dạt dìu...

" Nếu sau này em có vấp ngã trên đường đời đầy cạm bẫy này... Đừng sợ, hãy nhìn về anh, người sẽ khiến em chẳng lẻ loi..."