- Mẹ, ông ta có kết hôn với mẹ chưa? Ông ta không phải ba của con đúng không?
Bầu không khí đang lộn xộn bỗng nhiên im lặng đến lạ lùng. Sau sự kết thúc của câu hỏi trẻ con đó, hai người lớn kia đang suy nghĩ gì đó mà cậu bé không hiểu nổi.
Đúng là cô với hắn chưa kết hôn với nhau nữa, cô chưa được thử chiếc váy cưới, chưa được nhìn thấy hắn mặc tây trang trong hôn lễ và cũng mình đổ rượu ăn mừng. Không biết khi nào hắn sẽ cho cô một danh phận đây? Nghĩ đến cô lại chạnh lòng, lặng thinh nhìn hắn cũng đang suy tư rồi thở dài buồn tẻ.
Riêng hắn, sau đó đã mượn cớ mệt rồi lên trên lầu. Hắn bước vào trong phòng làm việc tại nhà, ngồi vào ghế, tay lấy đại 1 quyển tài liệu để hờ trước mặt, theo thói quen mà lật đi lật lại từng trang.
"Vốn dĩ mình định sau khi 1 tháng đi nước ngoài sẽ cho cô ấy 1 cái bất ngờ, nhưng tại sự cố mà phải trì hoãn đến 1 năm. Chắc cô ấy buồn lắm!".
Hắn cũng đang suy nghĩ đến chuyện kết hôn, nhưng còn Vĩ Thanh không biết cô ấy nghĩ thế nào về việc này nữa.
Trong lúc đang suy nghĩ miên man thì có 1 ly sữa được đặt xuống trước mặt hắn.
-Sao anh lại không về phòng nghỉ ngơi mà lại lên đây? Anh bảo mệt mà?
- Ờm... anh không cảm thấy mệt lắm!
- Anh ổn thật chứ?
- Ừm... anh ổn!
Vĩ Thanh chỉ tay xuống quyển sách hắn đang đọc nói:
- Vậy sao anh lại đọc sách ngược thế kia?
Chợt nhìn xuống, quả là anh đang đọc sách ngược, vậy mà còn lật đi lật lại như đúng rồi, còn để cô thấy hắn bây giờ nữa. Thật mất mặt!
Cô cố gắng nhịn cười để khỏi làm hắn ngại, thấy hắn ta khó đáp lại quá nên cô đã mở lời:
- Anh có chuyện gì muốn nói đúng không?
Cất quyển sách kia đi, hắn ấp úng trả lời:
- Không! Chỉ là...
Cô cúi xuống thấp hơn, khoảng cách giữa hai người rút ngắn lại:
- Chỉ là gì?
Đột nhiên hắn ta đứng dậy chặt lấy Vĩ Thanh trước sự ngỡ ngàng của cô. Sau đó lại buông ra nắm lấy hai bàn tay cô, rồi chậm rãi nói:
- Vĩ Thanh! Chúng ta hẹn hò đi!
- Hả?
...
Tại khu du lịch X
Chiếc ô tô đen đang chạy trên con đường dọc theo bờ biển ở nơi này. Từ trong xe nhìn ra, có thể thấy bãi cát được nhuộm màu ánh nắng vàng. Những tràn sóng từ xa mờ ảo dập dìu trước mặt, mặt biển cũng với cuối chân trời kia dường như đã hòa vào làm một, cái nhẹ nhàng của ánh nắng chiều tà đã làm tan chảy những đám mây, khiến chúng như chảy xuống biển. Dưới cảnh vật hữu tình đó, có những cặp trai gái đang tâm tình cùng nhau, đi dạo trên bãi cát. Khung cảnh hoàng hôn nơi đây quả là làm say đắm lòng người.
Đối với cô, cảnh vật này không quá lạ lẫm, cả hắn, chắc Tịch Vũ cũng nhớ về nơi đây. Cái nơi ban ngày thì mát như suối tiên còn ban đêm thì trăng nước hữu tình khiến cho cô suy nghĩ về một khoảng hồi ức nào đó!
Lúc đầu cô cũng không nghĩ là hắn lại chọn đi nơi này đâu, trước khi đi, hắn với cô có tranh luận về việc có nên đưa Tiểu Khang đi cùng hay không. Nhưng sau một hồi thì Tiểu Khang đã được giao cho một người bảo mẫu cao cấp để hai người có 1 cuộc hẹn hò trọn vẹn.
Đó là một buổi chiều, trên con tàu màu trắng, lướt nhẹ, lướt nhẹ... Sóng biển lúc đầu rất mạnh và nhanh đến mức khiếp sợ, nhưng sau đó lại êm đềm, nhẹ nhàng tựa như mối tình sau bao chuyện xảy ra giờ cũng đã có thể hạnh phúc...
Vĩ Thanh đang đứng trên tàu, mắt hướng nhìn ra những con sóng đang đùa cợt và tình tứ với nhau, trên đó là màu nắng đang nhuộm cả một mặt biển, thật long lanh và ảo diệu. Nhìn từ xa phía hướng mặt trời lặn kia, không chỉ có một, mà có đến hai mặt trời, cả hai quả cầu lửa này đang dần nhập lại thành một. Khi mặt trời càng lặn xuống thì hình ảnh phản chiếu của nó cũng dần mất đi. Hòa vào và đỏ rực, gió thì cứ thoang thoải không thổi quá mạnh xuyên qua làn tóc và màng tai, thật phiêu lãng.
Bỗng từ phía sau, hai bàn tay che lấy mắt cô lại... cô cảm nhận được rồi, là bàn tay quen thuộc của hắn.
( Còn tiếp)