Tương Ngữ

Chương 92: Cùng bay - 4




Bạn nhỏ? Tống Vũ Tiều kỳ quái nhướng mày, thừa dịp anh còn chưa đi, cậu thẳng eo ghé lại gần: “Phải hôn thì mới không làm phiền.”

Nghe vậy, mặt Kiều Vũ Tụng đỏ bừng, anh hung hăng lườm cậu một cái, rồi đi vào khoang sau.

Thực tế, các tiếp viên đã biết chuyện lên máy bay của nhóm hành khách ’đăc biệt’ từ lâu, Kiều Vũ Tụng đi đến phía sau để xác nhận tình hình với tiếp viên ở khoang sau.

Tống Vũ Tiều chợt nhớ trước đây Kiều Vũ Tụng nói qua một lần, rằng đôi khi có hành khách ’đặc biệt’ trong khoang, trong tình huống như vậy, yêu cầu đối với tiếp viên phục vụ sẽ cao hơn.

Bây giờ, cậu tỉ mỉ nhìn hết các tiếp viên trên chuyến bay này, tất cả họ đều là nam, càng thêm chắc chắn rằng mọi thứ đã được sắp xếp.

Vì 8 hành khách lên máy bay sớm, hành khách khác bị đổi chỗ đã được sắp xếp ổn thỏa, nhiều hành khách chỉ quan tâm lên xuống tìm chỗ ngồi, mà không phát hiện ra trong khoang có những hành khách ‘đặc biệt’, trên mặt họ tràn ngập vui sướng, thấp thỏm cùng hờ hững.

Tất cả đều là do tổ bay có sự sắp xếp kịp thời, nếu không người bình thường nếu biết trên máy bay có mấy người nguy hiểm, cho dù biết có cảnh sát cũng sẽ không yên lòng. Tống Vũ Tiều không khỏi nghĩ, có lẽ trên chuyến bay nào đó trước đây cũng có hành khách ‘đặc biệt’ tương tự, nhưng tiếp viên xử lý sớm nên cậu không biết thôi.

Nếu không phải vì yêu đương với một tiếp viên hàng không, có lẽ cả đời cậu sẽ không bao giờ để ý đến chuyện như vậy, chỉ là một chuyến bay bình thường, bỗng chốc trở nên có ý nghĩa. Tống Vũ Tiều thấy thú vị và cảm khái có lẽ nên cùng bay với anh vài lần nữa. Tất nhiên phải chọn mùa ế ẩm, phải mua vé trước, nếu không mỗi lần đều mua vé khoang hạng nhất, làm sao cậu chịu nổi?

Mặc dù ngồi ở khoang hạng nhất cũng có lợi thế, đặc biệt là ở 3 hàng ghế đầu tiên, bạn có thể nhìn thấy tiếp viên trưởng ngồi cạnh cửa cabin. Sau khi máy bay cất cánh, Tống Vũ Tiều chống cằm nhìn Kiều Vũ Tụng, cậu nghĩ như vậy.

Đối phương đã chú ý tới ánh mắt của cậu, tựa hồ nhìn thẳng cậu không đúng, không đối diện cũng không đúng, cho nên chỉ có thể làm bộ không nhìn thấy mà nhìn về phía nơi khác, hoặc là nói chuyện với Số 3, nhưng anh vẫn để ý ánh mắt kia, nhìn chỗ khác hồi lâu, không nhịn được còn muốn liếc cậu một cái, xác nhận mình không còn bị nhìn chăm chú nữa.

Phản ứng của Kiều Vũ Tụng thực sự rất thú vị, Tống Vũ Tiều nhìn anh chằm chằm hồi lâu, cho đến khi nghe thấy tiếng chuông trong cabin, đèn được bật sáng, tiếp viên hàng không cởi dây an toàn và đứng dậy bắt đầu chuẩn bị phục vụ khoang hành khách.

“Cậu bé ghế 3C, có thể cho bé ăn kem không?” Số 3 hỏi khi chuẩn bị bữa ăn.

Kiều Vũ Tụng lắc đầu, nói: “Trước tiên hãy hỏi đi. Tùy ý kiến ​​của ba mẹ bé. Nếu không ăn được đường lactose thì không tiện đâu. Cho cậu bé cái mô hình cũng được"

“Vâng.” Số 3 đem một cái mô hình máy bay nho nhỏ bỏ vào bên trong khay thức ăn.

2J gọi một món ăn đặc biệt, Kiều Vũ Tụng lần lượt đặt các phần ăn hâm nóng lên khay bàn giao “Tôi sẽ đưa bữa ăn đặc biệt của 2J trước, và nhân tiện hỏi bạn nhỏ kia cho.”

Nói xong, Kiều Vũ Tụng cầm khay thức ăn lên, mở rèm phòng bếp và bước ra ngoài.

“Xin chào, Ngài Tống. Đây là món trứng chay kiểu phương Tây mà Ngài gọi, từ từ dùng bữa.” Kiều Vũ Tụng đặt khay xuống và hỏi: “Ngài có cần loại đồ uống nào không?”

Thật sự rất khó để cậu giả vờ như không biết nhau, Tống Vũ Tiều trả lời: “Cà phê.”

Kiều Vũ Tụng do dự một chút, xác nhận hỏi: “Cà phê có đúng không?”

Sau khi nghe xong, Tống Vũ Tiều nhớ anh đã nói về bình nước nóng trước đó, liền đổi ý: “À, nước cam đi. Cảm ơn.”

“Được rồi, xin đợi một chút. Sau bữa ăn, Ngài có cần ăn kem không?” Anh hỏi.

Tống Vũ Tiều suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Một cái nguyên vị.”

“Được rồi, lát nữa tôi sẽ mang cho Ngài” Kiều Vũ Tụng nói xong, anh xoay người đi về phía hàng ghế sau.

Tống Vũ Tiều nhìn theo, thấy anh đang chào cậu nhóc 3C, lo lắng không biết nhiệt độ điều hòa có thích hợp không, còn đề nghị tặng cậu bé một đôi dép lê cho trẻ em.

Trước đây, Tống Vũ Tiều cũng từng nhìn thấy Kiều Vũ Tụng nói chuyện với những hành khách khác, từng thấy Kiều Vũ Tụng ở khoang sau và khoang trước, nhưng đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Kiều Vũ Tụng nói chuyện với những hành khách nhỏ tuổi, giọng nói nhẹ nhàng., đặc biệt ôn nhu, như tiếng gió lật trang sách.

Trước khi Kiều Vũ Tụng rời đi, Tống Vũ Tiều nghe anh hỏi cậu bé có muốn ăn kem không.

Đuôi lông mày cậu nhúc nhích một chút.

Mắt thấy Kiều Vũ Tụng lại đi ngang qua mình, Tống Vũ Tiều kêu lên “Anh đẹp trai!”



Kiều Vũ Tụng quay đầu lại, nhìn cậu với vẻ nghi ngờ, trong mắt mang theo ý cười nhàn nhạt.

“Tôi không muốn ăn kem nữa.” Tống Vũ Tiều nói.

Kiều Vũ Tụng bất ngờ chớp mắt, nghĩ rằng có lẽ Tống Vũ Tiều đã nghe thấy mình hỏi đứa bé ở hàng ghế sau trước khi đổi ý, anh không nhịn được cười, nói: “Vâng, nước cam sẽ sớm được chuyển đến Ngài. ”

Quay trở lại nhà bếp, Kiều Vũ Tụng nói với Số 3 rằng đứa trẻ ở 3C muốn một cây kem vani, và hành khách ở 2J muốn nước cam.

Nhắc đến kem, Kiều Vũ Tụng vẫn muốn cười một chút, nhưng anh sớm nhận ra rằng mình không nên hỏi Tống Vũ Tiều một câu như vậy - Tống Vũ Tiều đã ăn kem vào buổi sáng, và nếu tiếp tục ăn kem, sẽ có hại cho dạ dày của cậu. Anh thầm trách sự sơ suất của mình.

Kết thúc quá trình đưa bữa ăn khoang hạng nhất và hạng thương gia với Số 3. Kiều Vũ Tụng đi về sau khoang.

Đi qua hàng 21 và 22, anh cố tình dừng lại và hỏi những hành khách ‘đặc biệt’ cần gọi món ăn gì. Biết rằng số 2 đã hỏi, anh cảm thấy nhẹ nhõm và đi thẳng vào bếp sau.

Trên máy bay có những hành khách ‘đặc biệt’, Kiều Vũ Tụng đã gặp qua trong thời gian thực tập. Khi đó anh còn là một thanh niên ngơ ngác không hiểu chuyện gì, chỉ đi theo học tập sư phụ, anh không có cơ hội hỏi hành khách câu nào. Đương nhiên lúc đó anh cũng không dám hỏi, có cái gì để hỏi? Chỉ cần biết đến sự tồn tại của họ, liền tránh không được khẩn trương.

Bây giờ, anh đã bắt đầu quản lý và điều phối toàn bộ phi hành đoàn, khi gặp hành khách ‘đặc biệt’ như vậy, anh phải chú ý toàn bộ quá trình, không thể có sai sót. Trước sau gì, anh cũng đã trải qua 6 năm.

Lần đầu tiên Kiều Vũ Tụng đăng ký thi tuyển, anh thực sự đến với mục đích có thể tìm được việc làm trong một công ty hàng không sau khi tốt nghiệp. Nhưng anh chưa bao giờ tưởng tượng rằng mình sẽ ở lại ngành này trong 6 năm. Anh không thể nghĩ ra có thể làm công việc gì khác - nếu anh không làm công việc tiếp viên hang không. Không thể nói là rất yêu quý công việc này, chỉ là thuận theo dòng chảy mà thôi.

Từ khía cạnh này, Kiều Vũ Tụng cảm thấy mình không hề tiến bộ so với năm 17 tuổi. Anh vẫn sống không mục đích, vẫn “được chăng hay chớ” như xưa.

Nhưng may mắn thay, khi anh đang trôi theo dòng chảy, Tống Vũ Tiều đã nhặt được anh.

Sau khi hoàn thành đợt phục vụ khoang hành khách đầu tiên, Kiều Vũ Tụng trở lại chỗ ngồi của mình. Anh thắt dây an toàn, ngẩng đầu nhìn thấy Tống Vũ Tiều đang đọc báo.

Một lúc sau, Tống Vũ Tiều từ phía sau tờ báo ngẩng đầu nhìn anh.

Lúc này, Kiều Vũ Tụng không có tránh né ánh mắt của cậu, mà còn mỉm cười với cậu.

Đến phiên Tống Vũ Tiều ngượng ngùng. Cậu cụp mắt xuống, sau vài giây lại nhấc mi mắt lên nhìn Kiều Vũ Tụng đối diện, khóe miệng cậu nhếch lên, ánh mắt cũng bởi vì cười mà trở nên mềm mại rất nhiều.

Khi kiểm tra hành lý lần thứ 4 vào ngày hôm đó, Tống Vũ Tiều phát hiện cậu có thể cất hành lý của mình tại nhà ga trên chuyến bay qua lại Tích Tân, thay vì mất thời gian làm thủ tục và kéo vali liên tục ra ra vào vào đại sảnh.

Làm thế nào mà trở nên ngu ngốc như vậy? Tống Vũ Tiều sốt ruột tặc lưỡi.

May mắn đây là lần cuối cùng ký gửi vận chuyển.

Tống Vũ Tiều buồn bực lắc lắc đầu, lại nghe thấy nhân viên làm thủ tục hỏi: ”Anh có mang theo trên người đủ 3.000 tệ hay số ngoại tệ tương đương không?”

“Vâng, có.” Tống Vũ Tiều lấy ví ra, đưa cho anh ta.

Sau khi xác nhận tiền đầy đủ, nhân viên làm thủ tục trả lại cho Tống Vũ Tiều, mặt luôn nở nụ cười trên môi, giúp Tống Vũ Tiều giải quyết ký gửi vận chuyển nhanh chóng.

Tống Vũ Tiều trước đây hiếm khi xin visa nhập cảnh, may là vừa nãy, Kiều Vũ Tụng đã nhắn tin nhắc nhở cậu.

Sau khi làm thủ tục hải quan, Tống Vũ Tiều ngẩn người ngồi bên cạnh cửa lên máy bay.

Cậu đã nhìn thấy máy bay mà mình sắp lên, cũng biết vào lúc này Kiều Vũ Tụng đang ở trên máy bay.

Loại trải nghiệm này thực sự là hiếm thấy. Bình thường cậu mong được lên máy bay càng sớm càng tốt, để có thể đến đích sớm nhất có thể. Hiện tại, ngay cả bản thân chiếc máy bay cũng đáng để mong đợi.

Từ Tích Tân đến Suwan *, thời gian bay dự kiến ​​khoảng 5 giờ. (*素万: Sân bay quốc tế Suvarnabhumi với tên gọi khác là Sân bay Quốc tế Bangkok, Thái Lan)

Trải nghiệm cho đến giờ, sau ba chặng bay Tống Vũ Tiều đã kiệt sức, sau khi lên máy bay, cậu không còn sức để trêu đùa với Kiều Vũ Tụng.



Cậu đang ngồi ở ghế bên trong khoang hạng nhất, trước khi cửa cabin đóng lại, đã bắt đầu buồn ngủ. Thế nhưng, khi quan sát kỹ các tiếp viên trong khoang, bao gồm cả Kiều Vũ Tụng, bọn họ cũng không lộ ra cảm giác mệt mỏi trong lúc làm việc.

Nhìn vào trạng thái làm việc của họ, Tống Vũ Tiều không tưởng tượng được họ giống như mình, cũng đã trải qua 3 chuyến bay và bị delay.

“Anh Tống, lại gặp được anh.” Đây là lần thứ ba Số 3 nhìn thấy Tống Vũ Tiều, anh ta tươi cười chào hỏi.

Tống Vũ Tiều liếc mắt Kiều Vũ Tụng một cái đầy ẩn ý, thấy anh chỉ lo đón khách, liền cảm khái nói: “Đúng vậy, cuối cùng cũng kết thúc.”

“5 tiếng cuối cùng, anh hãy cố lên.” Anh ta nói “Tôi sẽ gửi visa nhập cảnh cho anh sau.”

Nghe giọng điệu của anh ta, Tống Vũ Tiều dường như đã đoán được mục đích.

Không có gì đáng ngạc nhiên, ngay từ sáng sớm, Tống Vũ Tiều đã đưa túi qua đêm cho Kiều Vũ Tụng trước mặt Số 3, cùng nhau bay ba chuyến, cho dù Kiều Vũ Tụng không giải thích, ai cũng có thể dễ dàng nhận ra. Hơn nữa, tiếp viên hàng không là một nghề đòi hỏi sự tỉ mỉ, cẩn thận, chưa kể đối phương còn là nhân viên phục vụ, chuyên môn phụ trách khoang hạng nhất trên máy bay.

Tống Vũ Tiều có thể thấy Số 3 không thân quen với Kiều Vũ Tụng, mặc dù hai người ngồi cạnh nhau trong suốt chuyến bay, nhưng họ hầu như không nói chuyện. Bởi vậy, Tống Vũ Tiều tự nhiên cũng không muốn làm quen với anh ta.

Trong một ngày, Tống Vũ Tiều ăn 3 bữa trên máy bay. Mặc dù biết rằng sẽ có bữa chính trong chuyến đi tiếp theo, nhưng bây giờ cậu không có hứng thú. Cậu nói với Số 3 lúc phát cơm đừng gọi mình.

Trước khi máy bay cất cánh, Tống Vũ Tiều liền che kín áo khoác ngủ gật, khi tỉnh dậy là Kiều Vũ Tụng đã nhắc cậu điền vào phiếu nhập cảnh.

“Mệt chết đi được.” Tống Vũ Tiều một bên vùi đầu viết, một bên oán giận.

Kiều Vũ Tụng đang trợ giúp một hành khách khác điền vào phiếu nhập cảnh, nghe thấy lời oán trách của cậu bên trong tràn đầy oan ức, vừa đau lòng vừa cảm động. Tuy nhiên, còn những hành khách khác bên cạnh Tống Vũ Tiều, nên Kiều Vũ Tụng không có trả lời.

Ngay sau khi Visa nhập cảnh được phát đến cho hành khách, máy bay bắt đầu hạ độ cao.

Sau khi Số 3 kết thúc phát thanh, thấy có hành khách gọi, anh ta đứng dậy, đi lên khoang hành khách.

Cùng lúc đó, Tống Vũ Tiều từ sau bức màn đi ra.

Thấy vậy, Kiều Vũ Tụng lập tức cởi dây an toàn, đi tới gần cậu, hỏi: “Làm sao vậy?”

“Không có, chỉ đi vệ sinh.” Tống Vũ Tiều nói.

“Ồ.” Kiều Vũ Tụng do dự một chút, giúp cậu mở cửa.

Tống Vũ Tiều lại không có lập tức đi vào, mà đứng yên lặng ở ngoài cửa.

Kiều Vũ Tụng buông lỏng tay, cánh cửa lại đóng lại. Anh nghi ngờ nhìn Tống Vũ Tiều, đột nhiên thấy Tống Vũ Tiều cau mày, nhanh chóng nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”

“Vừa rồi sao anh không để ý tới em?” Tống Vũ Tiều hỏi.

Kiều Vũ Tụng kinh ngạc, không biết anh hiểu sai ý hay quả thực như vậy. Kiều Vũ Tụng cảm thấy lúc này Tống Vũ Tiều vô cùng ấm ức, thiệt thòi. Cậu tủi thân đến mức Kiều Vũ Tụng phải ôm lấy ngay lập tức, vỗ nhẹ vào lưng cậu và nói: “Anh xin lỗi, đừng tức giận.”

Giọng nói của anh khiến Tống Vũ Tiều nhớ đến cậu bé ghế 3C trong buổi sáng, nhất thời dở khóc dở cười. Nhưng lúc Tống Vũ Tiều định giơ tay ôm anh, một ý nghĩ mới chợt hiện lên trong đầu cậu. Cậu hạ tay xuống, cố ý lạnh lùng nói: ”Vẫn còn tức giận.”

Kiều Vũ Tụng vốn định nửa đùa nửa thật dỗ cậu, không ngờ cậu lại đáp lại, không biết phải làm sao.

“Vậy thì làm sao mới không tức giận?” Anh buông Tống Vũ Tiều ra, không nhịn được cười, “Ngày mai anh dẫn em đi ăn cái gì ngon nha?”

Tống Vũ Tiều bĩu môi: “Đêm nay liền muốn được ăn ngon.”

Nghe ra nghĩa bóng, hai tai Kiều Vũ Tụng nóng bừng, lập tức trừng mắt nhìn cậu, nghiêm túc nói: “Trở về chỗ ngồi đi. Anh thấy em không quá mệt đâu.”

“Em vẫn chưa đi vệ sinh mà.” Tống Vũ Tiều nói xong, thừa dịp lòng bàn tay Kiều Vũ Tụng chưa đánh tới, cậu liền lách vào trong phòng vệ sinh.