Ra khỏi sân bay, Tống Vũ Tiều phát hiện Tích Tân đã hạ nhiệt rất nhiều qua một đêm. Cậu hoài nghi quần áo trong vali có thích hợp hay không, mà những ngày tới không có nhiều thời gian ở lại bản địa, cậu đơn giản từ bỏ.
Việc cùng bay chuyến bay tiếp theo rắc rối hơn Tống Vũ Tiều dự tính, dù sao cậu cũng không phải là thành viên phi hành đoàn, sau khi máy bay hạ cánh, cậu phải xuống máy bay, phải lấy hành lý ký gửi. Sau đó lại làm thủ tục ký gửi, kiểm tra an ninh và lên máy bay. Việc quay đi quay lại này đã làm cậu mất rất nhiều thời gian.
Mới vừa giải quyết xong ký gửi vận chuyển, thời gian đã đến buổi trưa.
Nếu không phải vội vàng về nhà lấy giúp Kiều Vũ Tụng túi qua đêm, Tống Vũ Tiều thà ở lại sân bay chờ lên máy bay.
Đây thực sự là hoàn toàn không thích hợp công việc của cậu một chút nào, nhưng xét đến việc trước đây cậu cũng đã từng lái xe đường dài đưa Kiều Vũ Tụng về nhà, nên việc cùng bay với anh cũng không tính là đặc biệt tẻ nhạt.
Hơn nữa, có thể thấy công việc thường ngày của Kiều Vũ Tụng. Không có nhiều cơ hội để cậu nói chuyện với Kiều Vũ Tụng về công việc của mình, nếu cậu hiểu biết nhiều hơn Kiều Vũ Tụng lúc thường làm những thứ gì, khi nhớ Kiều Vũ Tụng, cậu có thể nghĩ ra điều gì đó thực tế hơn.
Nếu không phải nhìn thấy lúc thường anh đối phó những loại người nào, Tống Vũ Tiều vẫn không thể tưởng tượng, tính tình của anh tốt đến mức nào. Ít nhất, Tống Vũ Tiều có thể thấy rõ Kiều Vũ Tụng rất giỏi trong việc đè nén bất công đối với bản thân.
Đã như thế, trong thời gian Kiều Vũ Tụng hẹn hò cùng cậu, có rất nhiều lần anh không thể chịu đựng được cậu, cậu cũng không cảm thấy lạ. Anh đã chịu quá nhiều bất bình ở bên ngoài, về đến nhà, còn không cho anh nổi nóng sao?
Nhớ tới Kiều Vũ Tụng khi còn bé bị mẹ chỉ trích, Tống Vũ Tiều không khỏi thắc mắc: Kiều Vũ Tụng tại sao lựa chọn nghề tiếp viên hàng không? Khi còn bé bị oan ức còn chưa đủ sao?
Do chuyến bay này tăng cường vào buổi sáng, Kiều Vũ Tụng bị thúc ép để bắt kịp cuộc họp chuẩn bị trước chuyến bay theo lịch.
Trước đó, Kiều Vũ Tụng đã cùng cơ trưởng trao đổi, biết rằng chuyến bay đến Tân Thành có nhiệm vụ đặc biệt. Vì vậy, anh không ngạc nhiên khi thấy tất cả các tiếp viên tham gia buổi họp chuẩn bị đều là nam.
Kiều Vũ Tụng mới ngồi xuống, một người trong số đó liền hỏi: ”Có phải là có nhiệm vụ?”
“Vâng, chặng ba hôm nay có một nhiệm vụ.” Kiều Vũ Tụng thấy một người trong số họ rất quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ được tên.
Anh khẽ mỉm cười, mở sổ ghi chép, nói:
“Bây giờ chúng ta hãy bắt đầu làm việc cùng nhau. Tôi là tiếp viên trưởng Kiều Vũ Tụng, đã bay được 6 năm. Tôi rất vui mừng có thể cùng mọi người thực hiện chuyến bay JU7783 từ Tích Tân đến Tân Thành. Nhiệm vụ hôm nay tương đối đặc thù, có hành khách quan trọng, chờ một lúc tôi sẽ giải thích cụ thể sau. Hy vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ trên chuyến bay. Bây giờ hãy tiến hành tự giới thiệu theo thứ tự.”
Mỗi khi thực hiện chuyến bay, các thành viên phi hành đoàn về cơ bản được điều động bắt buộc và phân công ngẫu nhiên. Phi công, nhân viên an toàn và tiếp viên phục vụ, trừ khi họ đã đăng ký một tuyến bay đặc biệt, bằng không ít có cơ hội gặp lại. Kiều Vũ Tụng là ngày bay thứ hai, các tiếp viên khác thì không giống nhau, còn nhân viên an toàn là ngày cuối cùng.
Vị trí Số 2 của ngày hôm nay khá thảm, anh ta đã bị bắt bay thay thế. Mặc dù mọi người đều tràn đầy cảm xúc, Kiều Vũ Tụng vẫn có thể mơ hồ cảm nhận được anh ta khó chịu. Nhưng chính sách của hệ thống công ty là như vậy, vì bạn chọn sống trong một môi trường như vậy nên bạn phải thích nghi như vậy.
Sau khi Số 2 tự giới thiệu, Kiều Vũ Tụng nghe thấy tên của anh ta là Ji Ziyou, bỗng nhiên nhớ ra anh đã thực sự bay với anh ta trước đây. Lần gần nhất trở về từ Haneda, do vị trí số 3 tạm thời còn trống nên anh ta đã lấp đầy kịp thời.
Nghĩ lại, Kiều Vũ Tụng chỉ bay với anh ta tổng cộng 2 lần, lần nào anh ta cũng bị bắt bay thay thế, thật đúng là quá xui xẻo. Khó trách anh ta khó chịu.
“Buổi sáng JU7783 có 8 hành khách quan trọng, ghế của họ nằm rải rác ở các hàng 12, 17, 20 và 24. Nếu hành khách yêu cầu đổi ghế, khoang sau chú ý phối hợp hài hòa một chút.” Kiều Vũ Tụng nhắc nhở.
Số 4 tò mò hỏi: “Đeo còng tay sao?”
Kiều Vũ Tụng lời còn chưa nói hết, nghe thấy một lời cắt ngang, hơi hơi dừng một chút, nói “Tôi nghe là có. Nhưng hãy chú ý, nhiệm vụ của chúng ta hôm nay vẫn là cung cấp dịch vụ khoang hành khách chất lượng cao, chúng ta không thể sơ suất vì sự hiện diện của những hành khách quan trọng, mà thiếu sót yêu cầu của những hành khách khác.”
Nghe nói trên chuyến bay có phạm nhân, mấy anh em hưng phấn ít nhiều lộ ra trên khuôn mặt. Kiều Vũ Tụng tâm tình đồng dạng có chút phấn khích, như vậy công việc của bọn họ liền có ý nghĩa.
Nó giống như đi lên một bước. Tuy nhiên, đây chỉ là hung phấn cá nhân anh mà thôi. Sở dĩ có hứng thú nhiều hơn, là do sự hấp dẫn bẩm sinh của những thứ kích thích đối với đàn ông.
Trước khi Kiều Vũ Tụng trở thành tiếp viên trưởng, anh chưa bao giờ nghĩ đến một khía cạnh khác. Tức là cũng có những công chức, mặc dù không phải là giám sát viên, nhưng đánh giá của họ về hãng hàng không vẫn có ý nghĩa sâu sắc ở một góc độ nào đó.
Cũng trong bộ đồng phục, Kiều Vũ Tụng hy vọng sẽ để lại ấn tượng tốt cho những sĩ quan cảnh sát, tâm lý hơi có chút không cam lòng, không muốn bị bỏ lại phía sau.
Tuy nhiên, việc phân cao thấp của Kiều Vũ Tụng dễ dàng bị dập tắt vào lúc Tống Vũ Tiều xuất hiện.
Tống Vũ Tiều đã hoàn thành đăng ký thủ tục rất sớm. Lần trước, cậu là người cuối cùng lên máy bay, lần này là người thứ hai —— có một người phụ nữ đang mang thai trước mặt cậu.
Ngay khi bước vào cabin, cậu đưa cho Kiều Vũ Tụng túi qua đêm trên tay.
Người khác không biết túi đó là gì, chẳng lẽ tiếp viên hàng không không biết? Thấy vậy, số 3 nhìn Kiều Vũ Tụng ngạc nhiên.
Kiều Vũ Tụng vốn rất nghiêm túc khi giải thích mọi chuyện cho người khác trong buổi họp chuẩn bị, nhưng bây giờ anh phải đối mặt với tình huống tiến thoái lưỡng nan là có người mang giúp đồ vật, anh xấu hổ đến mức lúng túng.
Đối mặt với vẻ mặt vô tội của Tống Vũ Tiều, anh nhếch khóe miệng nói: “Mời Ngài ngồi xuống trước.”
Tống Vũ Tiều liếc mắt nhìn Số 3 đang rất tò mò, rồi bước về chỗ của mình.
“Xin chào Ngài, tôi sẽ xem xét chỗ ngồi của ngài một chút.” Số 3 nhanh chóng tiếp lời, ”Ngài ngồi ở 2J. Ngài Tống Vũ Tiều?”
“À, vâng.” Tống Vũ Tiều đặt túi qua đêm lên giá hành lý.
Số 3 mỉm cười nói: “Phiền Ngài xác nhận một chút, Ngài đã đặt một phần trứng chay kiểu phương Tây?”
Cậu gật đầu, thắt dây an toàn sau khi ngồi vào chỗ, tò mò nhìn Kiều Vũ Tụng đang đứng ở cửa cabin để đón khách. Ngay sau đó cậu nhận ra mình đã làm lơ Số 3, liền trả lời, “À, vâng.”
“Được rồi, tôi sẽ mang nó cho Ngài khi chúng tôi bắt đầu dịch vụ khoang hành khách.” Số 3 nói, và đi đến chào những hành khách khoang hạng nhất khác.
Tống Vũ Tiều ban đầu chỉ muốn trêu chọc Kiều Vũ Tụng một chút, nhưng có vẻ như cậu đã khiến Kiều Vũ Tụng tức giận.
Cậu cảm thấy hối hận, nhưng không phải đặc biệt hối hận, bởi vì biết Kiều Vũ Tụng sẽ không tức giận lâu, chỉ cần gọi anh là “Anh Tiểu Tụng ” dài - ”Anh Tiểu Tụng ” ngắn, là sẽ không sao cả.
Tống Vũ Tiều đang nghĩ như vậy, nhìn thấy 3 người đi vào cabin từ trước ra sau, trang phục của họ dường như không có gì đặc biệt, nhưng hai người trái - phải rõ ràng đang ôm người ở giữa đặc biệt cẩn thận.
Khi nhìn thấy cảnh tượng, cậu rất ngạc nhiên, và ngay sau đó, lại phát hiện ra có 3 hành khách khác cũng theo sát với thái độ tương tự.
Họ bước vào cabin với vẻ mặt nghiêm túc, giữa giọng nói chào đón của tiếp viên hàng không.
Tống Vũ Tiều quay đầu nhìn về phía khoang sau, lúc này hành khách hạng phổ thông vẫn chưa lên máy bay, khoang sau trống không, chỉ có tiếp viên.
Sáu người bước vào cabin phía sau, và đi đến khoảng hàng thứ 20. Không cần nói thêm, họ thành một nhóm ba người và ngồi vào hai hàng ghế bên trái lối đi. Hai hành khách đi sau họ cũng đang ngồi gần họ. Họ ngồi rải rác ở 4 hàng ghế, vị trí chặt chẽ, chỗ ngồi san sát nhau nhưng nhìn không ra là xếp theo hàng ghế đã bán vé.
Đúng như dự đoán, không mất nhiều thời gian, hành khách ở hạng phổ thông tràn vào cabin và một số hành khách phát hiện ghế của họ đã được người khác ngồi xuống trước.
Trước khi những hành khách này kịp hỏi và khiếu nại với tiếp viên, những tiếp viên đang đứng ở hàng ghế đầu để chào đón hành khách, đã chủ động điều phối, sắp xếp chỗ ngồi mới cho họ.
Động thái này đương nhiên khơi dậy sự tò mò và không hài lòng của những hành khách khác, chỗ ngồi bị chiếm không tránh khỏi phàn nàn vài lời. Tống Vũ Tiều cũng tò mò không kém, cẩn thận lắng nghe cuộc trò chuyện của bọn họ, liên tục nghe thấy bốn chữ “hợp tác làm việc”.
Rất nhanh, những hành khách có chỗ ngồi bị đổi ngừng nói chuyện, yên lặng ngồi vào chỗ mới được sắp xếp, biểu tình gần như câm như hến.
Tống Vũ Tiều lần đầu gặp phải tình huống như thế, trong lòng kinh ngạc. Cậu quay người, kinh ngạc phát hiện Kiều Vũ Tụng chẳng biết lúc nào đi tới bên cạnh mình.
“Của anh ...” Tống Vũ Tiều chỉ vào giá hành lý, nói được nửa lời, Kiều Vũ Tụng tuy đang cười nhưng trong mắt anh có một tia nhìn dữ tợn.
Và ngay lập tức cậu nuốt xuống những từ còn lại.
Kiều Vũ Tụng mỉm cười, cúi xuống bên cạnh cậu nói nhỏ: " Bạn nhỏ Tống Vũ Tiều, đừng làm phiền.”