Đông Hoàng Tử U chú ý tới son trên tay tiểu nha đầu dính vào trái cây, vừa muốn nhắc nhở một câu, tiểu nha đầu đã bỏ quả vào miệng Lâm Hiên.
Lúc này Lâm Hiên đang giúp Tuyền Hi lột vỏ trái cây, cũng không có chú ý tới Hồng Sương Vũ Quả dính đầy son, một ngụm nuốt vào.
"Ừm?"
Lâm Hiên khẽ chau mày, mùi thơm son thật nồng.
Lấy tu vi của hắn, giác quan cực kỳ nhạy cảm, lập tức phân biệt ra được đây là mùi son thủy tỉnh của Đông Hoàng Tử U.
Không khỏi quay đầu lại, nhìn thoáng qua đôi môi hồng nhuận ướt át, lóe ánh sáng óng ánh của Đông Hoàng Tử U.
Đông Hoàng Tử U nhìn thấy Lâm Hiên khẽ nhíu mày, không khỏi tâm thần khẽ động.
Chẳng lẽ hắn không thích vị này?
Lúc này Tuyền Châu chú ý tới trên đầu ngón tay mình dính son, vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Hiên:
"Cha, hình như ta không cẩn thận dính son của mẫu thân, còn cho ngươi ăn, có khi nào khiến cho mùi vị của trái cây thay đổi không?"
Lâm Hiên vuốt ve đầu tiểu nha đầu, cười nói: 'Không có, vẫn ăn ngon."
Tuyền Hi lập tức hỏi: "Cha, như vậy có phải son phấn rất ngọt rất thơm hay không?”
Lâm Hiên gật đầu: "Vâng."
Tuyền Ấu nhìn cánh môi Đông Hoàng Tử U một chút, lại nhìn về phía Lâm Hiên.
Tiểu nha đầu nghĩ thầm nếu như son ăn ngon như vậy, vậy thì cho cha ăn nhiều một chút.
Thế là nói: "Ngoài miệng mẫu thân còn có thật nhiều, cha ngươi ăn thêm một chút!"
Dù là Đông Hoàng Tử U làm một đời Nữ Đế, nghe được nói như vậy vẫn nhịn không được gương mặt đỏ lên, lộ ra một chút ngượng ngùng.
Để Lâm Hiên ăn son trên môi mình...
Hình ảnh đó...
Đông Hoàng Tử U không khỏi nhớ tới một đêm bốn năm trước, mình và Lâm Hiên...
Lâm Hiên cười lắc đầu, đám tiểu nha đầu này đúng là quá thiên chân vô tà.
Các nàng cũng không biết lời nói này ra khiến cho mình và Đông Hoàng Tử U trở nên ái muội như thế nào.
Nhìn thoáng qua cánh môi có đường cong hoàn mỹ, độ dày đều đều của Đông Hoàng Tử U.
Lâm Hiên cũng không khỏi nghĩ tới một đêm bốn năm trước, hai người đồng thời trao nụ hôn đầu.
Ngẩng đầu, ánh mắt hai người chạm nhau lần nữa.
Lâm Hiên thấy gương mặt xinh đẹp cao lạnh của Đông Hoàng Tử U lướt qua một tia vũ mị chỉ sắc như thiểm điện.
Lúc này giọng nói của Triệu Vân Hải từ ngoài cửa truyền đến, để bầu không khí mập mờ trong rạp hòa hoãn rất nhiều.
"Bệ hạ, Đế phu, sắp đến hải đảo."
"Ừm."
Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U đồng thời lên tiếng, cúi đầu chăm sóc tiểu bảo bối trong ngực.
...
Thái Cổ Thần Sơn.
Phủ đệ Nam Cung gia tộc, tọa lạc ở trong mây, mênh mông bát ngát.
Dường như tiên giới chỉ thành.
To lớn tráng lệ, linh khí như suối, nguy nga lẫm liệt.
Một đạo kim hồng sắc tiên quang rơi vào trong nội viện, sau đó huyễn hóa ra một bóng người cao lớn vĩ ngạn.
Hắn người mặc Kỳ Lân trường bào kim hắc sắc, trên cánh tay trái quấn một con Tiểu Long thuần kim sắc.
Rồng này tuy nhỏ nhưng mở miệng ra lại có thể không ngừng phun ra nuốt vào mây mù, thoạt nhìn cực kỳ siêu phàm.
Nhìn thấy nam tử xuất hiện, tất cả mọi người bên trong tiền viện vội vàng quỳ xuống đất hành lễ: "Gia chủ!"
Người này chính là gia chủ Nam Cung gia tộc Nam Cung Hạo Long!
Ngắm nhìn bốn phía, Nam Cung Hạo Long phát hiện cờ tang đầy viện, không khỏi con ngươi co rụt lại: "Người nào qua đời?"
Một tháng trước hắn rời khỏi Nam Cung gia tộc, tiến về Huyền Cơ Bí Cảnh trên Thái Cố Thần Sơn đoạt bảo.
Nào biết được hôm nay vừa về đến thì thấy trong đại viện nhà mình tràn đầy ủ rũ, có chút chẳng lành.
Bên trong, một hộ viện nơm nớp lo sợ trả lời: "Là... là thiếu gia..."
"Đồng Nhi!"
Nam Cung Hạo Long thân thể khẽ run lên.
Một đạo uy áp kinh khủng từ trên người hắn phóng ra, trong chốc lát chấn động không khí phương viên trăm dặm nứt toát.
Hắn vội vàng bước nhanh về phía đại sảnh, thấy giữa đại sảnh, trên giường thủy tinh là một bóng người quen thuộc.
Chính là Nam Cung Thần Đồng!
"Đồng Nhi a!"
"Ngắn ngủi một tháng, sao ngươi lại để cha người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh?"
Nam Cung Hạo Long bi thương hô một tiếng, chân lảo đảo một cái suýt nữa ngã sấp xuống.
Đệ đệ của hắn Nam Cung Kỳ Luân và nữ nhi Nam Cung Ngạo Tuyết thấy thế vội vàng vọt tới trước mặt hẳn.
Gương mặt xinh đẹp của Nam Cung Ngạo Tuyết tràn đầy nước mắt nói: "Cha, Tiểu Đồng bị người ta giết! Chúng ta đợi ngươi rất lâu, rốt cục đợi đến ngươi về nhà!"
"Bị giết..."
Nam Cung Hạo Long nghe vậy, nghĩ thầm chắc chắn bản gia tộc gặp kẻ địch phi thường cường đại.
Thế là cố gắng trấn định cảm xúc, đầu tiên là đi tới bên cạnh thi thể Nam Cung Thần Đồng.
Vận dụng linh lực điều tra thi thể Nam Cung Thần Đồng, Nam Cung Hạo Long không khỏi mặt lộ vẻ kiêng dè:
"Người giết hẳn rất mạnh, rốt cuộc là ai?"
Hắn phát hiện trong cơ thể Nam Cung Thần Đồng còn lại một đạo huyền lực cực kì hung ác.
Cỗ huyền lực này phi thường cường hãn bá đạo, mà người thi triển cỗ huyền lực này, hẳn kết luận tuyệt đối không thua kém Đại Thánh Cảnh!
Nam Cung Ngạo Tuyết khóc thút thít nói: "Hung thủ là Bắc Huyền Thiên Đế phu!"
Nghe vậy, ánh mắt Nam Cung Hạo Long khẽ run lên: "Đúng là hắn!"
Nghĩ lại, thân phận và thực lực của Lâm Hiên cũng phù hợp suy đoán của hắn vừa rồi.
Thật sự là hắn không ngờ được là nam nhân của Huyền Băng Nữ Đế lại mạnh như vậy, trẻ tuổi như vậy đã đến Đại Thánh Cảnh.
"Hay cho một Bắc Huyền Thiên Đế phu, ngươi giết nhi tử ta,
thù này không đội trời chung!"
"Nam Cung Hạo Long ta thề, sẽ lấy đầu trên cổ cả nhà ngươi, đền mạng cho con ta!"