Khương Vũ Phi gật gật đầu, dẫn theo nữ nhi của hắn và mấy đệ tử chân truyền lên thuyền.
Triệu Vân Hải thì cung kính dẫn hắn, chuẩn bị tự mình dẫn bọn họ đến phòng chữ Thiên.
Đi chưa được mấy bước, phía sau bọn họ lại có người hỏi: "Phòng chữ Thiên còn trống không?”
Triệu Vân Hải, Khương Vũ Phi nhìn lại, chỉ thấy người hỏi chính là một thanh niên tuổi trẻ tuấn mỹ.
Sau lưng thanh niên là một nam tử trung niên người mặc trường bào màu nhũ bạch, dáng người thon dài.
Nam tử này mày như cương kiếm, mắt như tinh đấu, khí thế cực kì bất phàm.
Càng đáng lưu ý chính là.
Quanh người hắn không ngừng có từng đạo linh khí màu trắng tuôn ra, trong linh khí có kim quang thoáng hiện, hình như có Kim Long đang bay múa.
Khương Vũ Phi ánh mắt run lên, mặt lộ vẻ kính sợ: "Thiên Trì Thánh Chủ!"
Chỉ có đến cấp bậc hắn mới có thể nhìn một cái là nhận ra được nam tử trung niên chính là Thiên Trì Thánh Địa Thánh Chủ uy chấn Bắc Huyền Thiên, Hoàng Phủ Vô Kỵ.
Mà nghe tới Thiên Trì Thánh Chủ, tất cả mọi người đang có mặt ở đây sợ hãi.
Tất cả mọi người đều tránh lui ba bước, không dám quá tiếp cận, sợ tiết độc Hoàng Phủ Vô Kỵ.
Phải biết, trong hàng trăm Thánh Địa Bắc Huyền Thiên, Thiên Trì Thánh Địa chính là một trong số tứ phương Thánh Địa quyền thế kinh khủng nhất.
Bọn họ trấn thủ ở vị trí tây bộ Bắc Huyền Thiên, từ khi Thánh Địa sáng lập đã được Đông Hoàng nhất tộc ban cho tên "Trấn Tây Thiên".
Cái gọi là Trấn Tây Thiên, ý chính là Thiên Trì Thánh Địa trấn thủ khí vận phương tây Bắc Huyền Thiên, địa vị vô cùng quan trọng.
Cho nên nói, làm Thánh Chủ Thiên Trì Thánh Địa, có thể tưởng tượng Hoàng Phủ Vô Kỵ có địa vị cao bao nhiêu!
Lúc này, ngay cả Khương Vũ Phi cũng vội vàng tiến lên đón hành lễ: "Lăng Tiêu Các chủ Khương Vũ Phi, bái kiến Thiên Trì Thánh Chủ!"
Hoàng Phủ Vô Kỵ chỉ khẽ vuốt cằm đáp lễ: "Khương Các chủ hữu lễ."
Khương Vũ Phi cũng không có bất mãn khi Hoàng Phủ Vô Kỵ kiêu căng như vậy, ngược lại vẻ mặt ân cần mà nói:
"Thánh Chủ, phòng chữ Thiên còn trống, mời!"
Mọi người thấy hắn lấy lòng Hoàng Phủ Vô Kỵ như thế, tán thưởng không thôi.
Không hổ là chủ nhân “Trấn Tây Thiên" Thiên Trì Thánh Địa, quyền thế và uy vọng của Hoàng Phủ Vô Kỵ đúng là khiến người ta ngưỡng vọng a!
Hoàng Phủ Vô Kỵ khẽ gật đầu, dẫn theo thanh niên tuấn mỹ phía sau hẳn và một thiếu nữ xinh đẹp chậm rãi lên thuyền.
Đúng lúc này, sau lưng vang lên tiếng ồn ào, dẫn tới Hoàng Phủ Vô Kỵ khẽ nhíu mày.
Nhưng mà sau đó sắc mặt hắn lập tức đại biến.
Chỉ nghe đám người sau lưng hoảng sợ nói.
“Trời ạ, ta không ngờ được là trên đời lại có nam tử tuấn mỹ như thết Nữ tử xinh đẹp như thết”
"Cửu Thiên Tiên Vực, người có tướng mạo khí chất xuất chúng như thế, lại dẫn theo tứ bào thai nữ nhi, ta chỉ nghĩ đến hai vị kia!"
"Tê... ngươi nói là Nữ Đế bệ hạ và Đế phu?”
"Chuyện này còn cần đoán sao? Bọn họ chính là Nữ Đế bệ hạ và Đế phu!"
...
Có người không biết Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U, còn đang suy đoán thân phận của bọn họ.
Nhưng đa số mọi người đều nhận ra bọn họ.
Trong lúc nhất thời, thang mây thông hướng đại môn Nhật Nguyệt Luân Chu, tất cả mọi người tràn ngập kính sợ nhường ra một con đường, đồng thời nhao nhao quỳ xuống đất.
"Bái kiến bệ hạ!"
"Bái kiến Đế phu!"
Bọn người Hoàng Phủ Vô Kỵ, Khương Vũ Phi và Triệu Vân Hải xoay người nhìn lại, chỉ thấy một phía khác thang mây.
Một mỹ nam tử mạo như trích tiên và một nữ tử váy tím đẹp như tiên nữ, dẫn bốn tiểu bảo bối giống nhau như đúc chậm rãi đi tới.
"Đúng là bệ hạ và Đế phu!"
Hoàng Phủ Vô Kỵ mặt mũi tràn đầy vẻ kính sợ, vung tay áo. một cái, vội vàng bước nhanh ra cửa.
Khương Vũ Phi và Triệu Vân Hải thấy thế cũng vội vàng đuổi theo, đi theo Hoàng Phủ Vô Kỵ quỳ lạy.
"“Bệ hạ thánh an!"
"Đế phu thánh an!"
“Các công chúa thánh an!"
Lúc này, trong lòng tất cả mọi người đều biết, hôm nay phòng chữ Thiên trên chiếc Nhật Nguyệt Luân Chu này ai cũng không thể đụng.
Người duy nhất có tư cách hưởng dụng bao sương này chỉ có Nữ Đế và Đế phu!
Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U định trực tiếp dẫn tiểu bảo bối nhóm bay đến trên hải đảo.
Nhưng khi đi ngang qua bờ biển, nhìn thấy có không ít nhân sĩ đều chọn đi thuyền vượt biển, tiến về hải đảo.
Các tiểu nha đầu lập tức hào hứng, muốn Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U dẫn các nàng ngồi thuyền.
Hai người chọn Nhật Nguyệt Luân Chu xa hoa nhất, không ngờ được là vừa đạp vào thang mây thì bị tất cả mọi người ở đây nhận ra được.
Mà mắt thấy Lâm Hiên mạo như trích tiên, Đông Hoàng Tử U đẹp tuyệt nhân gian, tất cả mọi người ở đây âm thầm kích động không thôi.
Tâm tình này tựa như là thấy được người trong mộng.
Dưới khuynh thế phong thái của Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U, bọn họ kính ngưỡng không thôi.
"Đầu đứng lên đi."
Đông Hoàng Tử U nhẹ nhàng nâng ngọc thủ lên, dưới ánh đèn Nhật Nguyệt Luân Chu, cực kỳ lóa mắt, đẹp đến mức tận và.
“Tạ bệ hạ!"
Đám người đứng dậy, sau đó Triệu Vân Hải vội vàng tiến lên, vẻ mặt nịnh hót mời Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U dẫn theo bọn nhỏ tiến về phòng chữ Thiên.
Tiến vào bao sương.
Triệu Vân Hải sai người bưng rượu ngon trái cây lên, đồng thời tự mình đứng bên ngoài cửa bao sương, chờ Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U phân công.
Các tiểu nha đầu nhìn thấy đồ ăn rực rỡ muôn màu trên bàn ngọc, nhao nhao lộ ra biểu cảm ngạc nhiên.
"Oa, thật nhiều đồ ăn ngon!"
"Cha cha, mẫu thân, các ngươi cũng tới ăn!"
Tuyền Châu và Tuyền Hi ngồi trong ngực Lâm Hiên, Tuyên Hàm và Tuyền Ấu thì ngồi trong ngực Đông Hoàng Tử U.
"Mẫu thân, quả này cắn một cái nước rất nhiều, rất ngọt, ngươi nếm thử!"
"Được." Đông Hoàng Tử U nở một nụ cười, khẽ mở môi đỏ, rất ưu nhã mở miệng nhỏ ra.
Tuyền Châu vội vàng đưa quả đến trong miệng nàng, không cẩn thận, đầu ngón tay dính không ít son thủy tinh trên bờ môi của nàng.
Sau đó lại cầm một quả Hồng Sương Vũ Quả đưa đến trước mặt Lâm Hiên: "Cha, ngươi cũng ăn một quả!”