Dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người, rốt cục Thanh Dực Phi Điểu Ngọc Liễn rơi xuống đất.
Lâm Hiên dẫn bốn tiểu bảo bối đáng yêu đi ra ngoài.
“Cung nghênh Đế phu!"
Bách quan lập tức hành lễ cúng bái, thanh thế to lớn thậm chí vượt qua thiên tử tuần hành.
Sau khi hành lễ, bách quan mới dám ngẩng đầu, cẩn thận quan sát Lâm Hiên. Sau khi quan sát thì tất cả mọi người đang có mặt ở đây trong lòng tán thưởng không thôi.
Không hổ là Bắc Huyền Thiên Đế phu, mạo như trích tiên, khí chất vô song, phong thái tuyệt thế vô song. Có chút quan lại thậm chí âm thầm giơ ngón tay cái lên, cực kỳ bái phục dung mạo kinh thế của Lâm Hiên.
Nhìn thấy Lâm Hiên dẫn theo chúng nữ nhĩ đi lên trước, Bạch Quân Khiêm vội vàng tiến lên đón: "Đế phu tại thượng, tại hạ là Khâm Thiên Giám giám chính Bạch Quân Khiêm, có một chuyện muốn mời Đế phu xuất thủ!"
Lâm Hiên mỉm cười: "Chuyện gì?”
Bạch Quân Khiêm nói ra: "Hôm nay là sinh nhật công chúa, dựa theo lệ cũ, tại hạ muốn viết một bài thơ chúc thọ."
"Bất quá Đế phu ngài chính là Văn Thánh đương thời, tại hạ cảm thấy vẫn là để ngài chấp bút là tốt nhất!"
Lâm Hiên khẽ vuốt cắm: "Có thể”
Bạch Quân Khiêm làm Khâm Thiên Giám giám chính, địa vị có thể so với đương triều Thừa tướng. Nhưng khi hẳn đối mặt Lâm Hiên, ngữ khí khiêm cung, thái độ khiêm tốn, tràn đầy thành ý.
Đối với chuyện nhỏ mà hắn thỉnh cầu, đương nhiên Lâm Hiên cũng rất vui lòng ra tay.
Mà nhìn thấy Lâm Hiên đồng ý, Bạch Quân Khiêm lập tức vui mừng. Hắn rất có tự tin mình có thể quan sát được Đế phu viết thơ chúc thọ ở khoảng cách gần như thế thì sẽ rất có lợi ích cho việc hẳn tu hành văn đạo.
Sau đó Ngô Cảnh Hiền cũng dẫn một đám đại thần đi tới gần, muốn nhìn thấy văn thải tuyệt thế của Văn Thánh đương thời.
Sau đó thấy Bạch Quân Khiêm lấy một cây bút lông từ trong tay của đệ tử Khâm Thiên Giám rồi cung kính đưa cho Lâm Hiên.
Sau đó hắn lại lấy ra một tờ giấy trắng, dùng hai tay chống, giữ cho trang giấy đó vuông vứt
"Đế phu, mời!"
Lâm Hiên khẽ gật đầu, sau đó tìm một bài thơ chúc thọ từ bên trong Huyền Tuyệt Thiên Thư tùy tiện viết lên trên giấy.
Thần Long Kiến Tượng Nhật, Tiên Phượng Dưỡng. Sồ Niên.
Đại hỏa Thừa Thiên Chính, Minh Châu Đối Nguyệt Viên.
Tác Tân Kim Khiếp Lý, Ca Tấu Ngọc Khuông Tiền.
Kim Nhật Nghi Tôn Khánh, Hoàn Tham Chúc Thọ Thiên.
Nhìn thấy Lâm Hiên gần như không cần suy nghĩ thì có thể viết ra được thơ chúc thọ kinh tài tuyệt diễm như thế. Bọn người Bạch Quân Khiêm, Ngô Cảnh Hiền khen không dứt miệng.
"Không hổ là Văn Thánh đương thời, Đế phu tiện tay viết ra chính là vạn cổ có một không hai!"
"Thơ chúc thọ này dùng từ đại khí mênh mông, nhưng lại nội liễm, âm điệu trầm bồng du dương lại băng trắc tỉnh tế, có thể nói là tác phẩm thánh hiền!”
"Đế phu làm thơ chỉ có ở trên trời, nhân gian hiếm thấy! Bội phục bội phục!"
....
Trong tiếng than thở của tất cả mọi người đang có mặt ở đây. Đường Vũ, Đường Thành Kiến dẫn theo Đường Dĩnh và rất nhiều người trong hoàng tộc đi tới.
Sau khi hành lễ với Lâm Hiên, mấy người Đường Vũ dời sự chú ý tới bài thơ chúc thọ mà Lâm Hiên viết.
Xem một lần, bọn họ cũng chấn kinh và tán thưởng không thôi.
Đường Vũ vẻ mặt hưng phấn sờ cái đầu nhỏ của Đường Dĩnh: 'Dĩnh Nhi, Đế phu viết bài thơ chúc thọ này chính là món quà quý giá nhất đời này của ngươi."
“Tiểu nha đầu ngươi rất có phúc!”
Đường Dĩnh vui vẻ ngẩn gương mặt nhỏ lên cười nói: "Đa tạ thúc thúc!"
Lâm Hiên ôn hòa vuốt vuốt đầu của nàng: "Không cần phải khách khí."
Mọi người đang có mặt ở đây nhìn thấy Lâm Hiên ôn hòa với Đường Dĩnh như thế, không khỏi nhao nhao. lộ ra vẻ hâm mộ.
Có thể được Đế phu đối xử như thế tuyệt đối là một chuyện đáng để kiêu ngạo.
Công chúa một quốc gia nhỏ như Đường Dĩnh, được Đế phu phù hộ, sau này chắc chắn có thể trở nên nối bật danh chấn một phương.
"Ai nha, lúc đầu ta muốn trở thành người đầu tiên tặng quà cho Dĩnh Nhi nhưng lại bị cha dành trước!
Nhìn thấy Lâm Hiên viết thơ chúc thọ được xem như quà, Tuyền Châu vội vàng lấy thiệp tự mình viết ra.
“Dĩnh Nhi, đây là thiệp chữ do ta viết, chúc ngươi sinh nhật vui vẻ!"
Đường Dĩnh cầm lấy thiệp chữ: "Cảm ơn Tuyền Châu tỷ tỷ!"
Mọi người nhìn thoáng qua chữ của Tuyền Châu, chỉ thấy thư pháp của nàng khoẻ mạnh thoải mái, vừa nhìn liền biết ngay là có phong thái đại gia.
Không hổ là con gái của Đế phu, tuổi còn nhỏ mà đã có thư pháp xuất chúng như thế, tương lai nhất định nhiều đất dụng võ!
Trong lòng mọi người lại là tán thưởng không thôi.
Lúc này Tuyền Hi lấy bức tranh tự mình vẽ ra: "Dĩnh Nhi, đây là bức tranh mà ta tự mình vẽ, trên đó còn có ngôi sao mà cha dạy ta vẽ, ngươi nhất định phải thích nha!"
"Oa ~ ngôi sao thật đáng yêu!" Đường Dĩnh nhìn thấy ngôi sao năm cánh có mắt đó thì lập tức yêu thích không thôi.
Tuyền Ấu cũng sờ lên cái đầu nhỏ của Đường Dĩnh: "Đúng, có tỷ tỷ, ngươi sẽ luôn luôn vui vẻ!”
Mọi người thấy bốn tiểu nha đầu dáng vẻ "ta bảo kê ngươi”, không khỏi bị các nàng chọc cho cười ha ha.
Đồng thời, lại vô cùng hâm mộ. Bốn cô con gái của Đế phu đúng là mỗi người đều có đặc điểm riêng khiến cho người ta vô cùng yêu thích!
Mất thấy người đã đến đông đủ, Đường Vũ nói "Đế phu, mời đến đại điện nhập toạ đi!"