Chương 17: Lựa chọn tu sĩ phụ trợ
Sau đó, hắn đến Chấp Pháp Điện, xin thông báo nhu cầu 4 người muốn chọn, hắn đăng ký thông tin của bản thân, đưa ra những khả năng của mình để thu hút những tu sĩ khác đồng ý tham dự Linh Dược Bắc Vân Phong của hắn.
Một ngày sau, có 198 tu sĩ muốn tham gia Linh Dược Bắc Vân Phong của hắn, nhiều như vậy bởi vì điều kiện của hắn quá tốt, có thuật pháp Mộc sinh thuật đại thành, Linh thực phu nhất phẩm, ngọn núi cũng lớn.
Mặc dù ngọn núi càng lớn thì định mức càng cao, nhưng cũng càng dễ kiếm thêm nhiều linh thạch.
Ngọn núi nhỏ cố gắng chăm chỉ lắm thì cũng chỉ đến giới hạn, hết diện tích linh điền thì khó thể trồng thêm linh dược được.
Nhưng ngọn núi lớn hơn thì giới hạn lớn hơn, càng xây dựng được nhiều linh điền hơn.
Sau khi xem xong danh sách, hắn lựa chọn 4 người, 2 nam và 2 nữ
Đầu tiên là một tu sĩ nữ tên Lý Như Uyển có thủy linh căn, Linh phách tam trọng, có Thủy vũ như hải thuật đến cảnh giới tiểu thành.
Thứ hai là Định Tùng Niên có Thổ linh căn, Linh phách nhất trọng, Địa hóa thuật nhập môn và Linh vũ thuật nhập môn.
Thứ ba là Mộc Thanh Nhi có mộc linh căn, Linh phách nhất trọng, Mộc sinh thuật tiểu thành.
Thứ tư là Lã Như Văn có mộc linh căn, Linh phách nhị trọng, Mộc sinh thuật tiểu thành.
Mặc dù cả 4 người đều không phải Linh thực phu nhất trọng, nhưng đều có thuật pháp phụ trợ đến tiểu thành, chỉ có Định Tùng Niên là nhập môn, nhưng thổ linh căn ở trong đệ tử ngoại môn hệ hậu cần khá hiếm, nên đây cũng chấp nhận được. Ngoài ra thì Định Tùng Niên còn có cả Linh vũ thuật nhập môn.
Linh vũ thuật có tác dụng như tên, tạo ra cơn mưa bao gồm linh khí tẩm bổ linh dược.
Đây là thuật pháp dành cho các tu sĩ mà không có linh căn mộc hệ hoặc thủy hệ vẫn có thể trồng và chăm sóc linh dược.
Đương nhiên là chỉ đáp ứng được vẫn đề đủ linh khí thôi, còn để thúc đẩy tăng trưởng thì không thể, cần mộc linh căn, để ngưng kết linh khí, linh lực thành mộc linh năng từ đó giúp tăng tốc độ sinh trưởng.
Thủy vũ như hải thuật của Lý Như Uyển cũng có tác dụng tẩm bố linh khí và tưới nước nhưng cũng không có tác dụng tăng tốc độ sinh trưởng.
Đó cũng là lý do, muốn trở thành linh thực phu thì cần có mộc linh căn.
Vì không chỉ trồng linh dược mà còn cần rút ngắn thời gian trưởng thành mới là một Linh thực phu chân chính.
Còn chỉ đơn giản là trồng linh dược thì không thể coi là Linh thực phu, chỉ đơn giản là người trồng linh dược.
Lý do tại sao á, đơn giản, đến các cảnh giới càng cao thì cần linh dược phẩm càng cao, mà linh dược phẩm càng cao thì cần càng tốn nhiều thời gian, không có khả năng giảm thời gian trưởng thành thì khác gì các tu sĩ khác trồng linh dược.
Xong đó 5 người lên Linh Dược Bắc Vân Phong.
Trường Sinh nói: “Hoan nghênh mọi người đến Linh Dược Bắc Vân Phong, đây sẽ là nhà của chúng ta, mong được hợp tác vui vẻ cùng mọi người”.
Lý Như Uyển đáp: “Chào Trường Sinh ca, mong hợp tác vui vẻ, mong dưới sự chỉ đạo của ngươi, sẽ giúp chúng ta gặt hái được nhiều thành công”.
Mộc Thanh Nhi nói: “Trường Sinh ca tốt, mong được Trường Sinh ca giúp đỡ nhiều trong thời gian tới.
Lã Như Văn gật đầu xem như đồng ý với hắn.
Định Tùng Niên nói: “Ta hiện tại các thuật pháp còn mới ở nhập môn, mong được các ca ca và tỷ tỷ giúp đỡ”.
Sau vài câu nói chuyện vui vẻ hắn bắt đầu phân công vị trí và công việc cho mọi người.
Trường Sinh nói: “Lý Như Uyển sẽ phụ trách tưới tiêu, vì tưới tiêu thì 1 tuần chỉ cần 2 lần, nên sẽ có thêm thời gian ở giữa, nên muội phụ trách việc nhà bếp. Đương nhiên, những hôm muội phải tưới tiêu thì 4 bọn ta sẽ thay phiên phụ giúp muội”.
Trường Sinh nói tiếp: “Định Tùng Niên sẽ phụ trách gieo trồng linh chủng, và bồi dưỡng thổ nhưỡng. Mặc dù ngươi có Linh vũ thuật nhưng ta khuyến nghị ngươi không cần phải phụ trách chăm sóc linh dược, vì như vậy ngươi sẽ tốn quá nhiều thời gian để tu luyện. Quan trọng hơn ngươi sẽ không đủ linh lực để vừa bồi dưỡng thổ nhưỡng vừa chăm sóc cả linh dược”.
Trường Sinh nhìn về phía Mộc Thanh Nhi và Lã Như Văn nói: “3 chúng ta sẽ phụ trách chăm sóc linh dược, cung cấp linh khí, linh lực cho linh dược và thúc đẩy sinh trưởng”.
Hắn nói xong, và hỏi mọi người có ý kiến gì không, mọi người đều đồng ý với sự phân công của hắn.
Hắn nói tiếp: “Trên đỉnh núi có Linh mạch cấp 2, tí nữa chúng ta sẽ lên xây dựng 5 động phủ, động phủ của ta sẽ ở gần đỉnh núi, còn lại 4 động phủ của mọi người sẽ nằm ở sườn núi, đương nhiên vị trí cũng sẽ gần Linh mạch để đảm bảo linh khí cho mọi người hấp thu”.
Trường Sinh nói tiếp: “Ngoài ra, chúng ta sẽ xây dựng một căn nhà ở giữa sườn gần các mảnh linh điền, để tiện chăm sóc, nghỉ ngơi và ăn cơm”.
Trường Sinh nói: “Cuối cùng về vấn đề phân chia lợi ích thì linh dược trồng ngoài định mức, ta sẽ chiếm 3 thành, 6 thành sẽ chia cho 4 người, tính ra mỗi người sẽ được 1 thành rưỡi, còn lại 1 thành sẽ để dành lại phòng trường hợp nhỡ mất mùa thiếu định mức, đương nhiên đến lần thu hoạch sau mà tiếp tục có ngoài định mức thì 1 thành này cũng sẽ chia lại hết cho mọi người”.
Lã Như Văn nhướng mày nói: “Trường Sinh ca chiếm 3 thành ta không có ý kiến, nhưng 4 người chúng ta chia ra như vậy có vẻ chưa hợp lý”.
Lã Như Văn nói tiếp: “Nếu ta góp sức nhiều hơn thì vẫn hưởng thụ như mọi người, điều đó là không công bằng”.
Lã Như Văn tiếp tục nói: “Ta nghĩ nên chia ra linh điền của ai người đó trồng, ai trồng ra ngoài định mức thì sẽ được hưởng phần đó, như vậy công bằng hơn, Trường Sinh ca vừa là Linh thực phu nhất phẩm, vừa tu luyện Mộc sinh thuật đến đại thành, chắc chắn thu nhập sẽ không dưới ba thành”.
Trường Sinh lắc đầu nói: “Nghe như ngươi nói thì có vẻ công bằng nhưng nếu nhìn dài hạn thì không tối ưu hóa lợi ích”.
Hắn nói tiếp: “Ví dụ như Định Tùng Niên, hắn nếu trồng linh dược gần như chắc chắn sẽ không đạt đến định mức, thậm chí sợ còn không đạt được 1 nửa định mức yêu cầu”.
Hắn tiếp tục giải thích: “Hoặc như Lý Như Uyển nếu để muội ấy tự trồng linh dược thì hiệu quả sẽ không cao, may mắn thì đủ định mức yêu cầu, không thì ta nghĩ cũng sẽ không đạt đến được”.
Trường Sinh nói: “Điều này đơn giản là vì 2 người họ không có Mộc sinh thuật, nhưng không có nghĩa là 2 người họ không có năng lực”.
Hắn nói: “Nếu mà ta tuyển 4 mộc linh căn thì ta sẽ đáp ứng yêu cầu, cách chia của ngươi, Lã Như Văn à, nhưng ta chỉ tuyển 2 linh căn mộc hệ còn lại 1 người là thủy và 1 người là thổ tất nhiên là có mục đích của mình”.
Trường Sinh vừa giơ 1 ngón tay vừa nói: “Thứ nhất, với thuật pháp của Lý Như Uyển sẽ giúp chúng ta giảm lượng lớn thời gian tưới cây, từ đó có thêm thời gian để tu luyện và linh lực để trồng và chăm sóc thêm linh dược khác”.
Trường Sinh vừa giơ 2 ngón tay vừa nói: “Thứ hai, trong ngắn hạn thì có thể thuật pháp Địa hóa thuật của Định Tùng Niên không mang lại quá nhiều hiệu quả, nhưng dài hạn, 10 năm, 20 năm thì sao, khi đó sẽ giúp Thổ nhưỡng màu mỡ dồi dào linh lực hơn, giúp cho sản lượng linh dược tăng nhiều, thời gian trồng linh dược cũng có thể rút ngắn”.
Trường Sinh nói tiếp: “2 người họ đều mang lại tác dụng lớn như vậy, nếu để mỗi người tự trồng và tự làm hết tất cả công việc thì có phải sẽ tốn công sức nhiều hơn không?”
Trường Sinh nói: “Quan trọng là tốn nhiều công sức nhưng hiệu quả lại không cao”
Trường Sinh nói tiếp: “Bây giờ phân công nhiệm vụ của mọi người rõ ràng, chuyên môn hóa công việc, từ đó giúp mọi người làm công việc của mình đạt trạng thái tốt nhất, hiệu quả nhất sẽ giúp cho kết quả của cùng đạt lợi ích tối ưu”.
Trường Sinh nói: “Mà công sức của mọi người đều đóng góp vào, nên việc chia đồng đều như vậy cũng là điều đúng đắn”.
Trường Sinh dừng một chút nhìn Lã Như Văn nói: “Tất nhiên, ngươi muốn sự công bằng cũng là điều hợp lý, có nhớ ban đầu ta nói là sẽ xây dựng động phủ mọi người ở sườn núi và gần linh mạch không?”
Lã Như Văn gật đầu.
Trường Sinh nói: “Khi đó ta sẽ giúp mọi người tạo thêm 1 linh điền ở đó, chiều rộng và dài tầm khoảng 5 - 10 trượng, có thể hơn, nhưng còn phải xem xét tình huống, linh điền đó sẽ thuộc quyền sở hữu của mọi người, và mọi lợi ích của linh điền đó sẽ thuộc về mọi người”.
Hắn nói tiếp: “Đương nhiên, điều kiện để ta giúp mọi người xây thêm linh điền ở gần động phủ là mọi người phải đảm bảo sản lượng, năng suất linh điền chung của Linh Dược Bắc Vân Phong. Nếu ta phát hiện mọi ngươi không tập trung cho linh điền chung thì ta sẽ phạt mọi người hủy bỏ linh điền, thậm chí phải đền linh dược, linh thạch”.
Trường Sinh im lặng một chút rồi nghiêm mặt nói: “Còn nếu không đền thì sao ư, mời ra khỏi Linh Dược Bắc Vân Phong, ta nghĩ với linh mạch cấp 2 và môi trường của Linh Dược Bắc Vân Phong, thì không ai muốn rời đi đâu”.
Trường Sinh suy nghĩ một chút nói tiếp: “Ngoài ra ta suy nghĩ thêm 1 đầu mục, 1 thành còn lại để dành đề phòng năm sau thiếu định mực, đến khi có thu hoạch của năm sau và thừa ra, thì 1 thành năm trước này sẽ được chia theo sự đóng góp vào linh điền chung”.
Dừng một chút, Trường Sinh nói: “Đương nhiên sự đóng góp là theo sự đánh giá của ta, mọi người có thể đưa ra ý kiến phản hồi về vấn đề đó”.
Im lặng một lúc cho mọi ngươi suy nghĩ, hắn mới nói nốt: “Lời nói đã xong, mọi người có ý kiến gì không, nếu không có ý kiến gì thì chúng ta bắt tay vào chọn linh dược để trồng”.
4 người khác lắc đầu, xem như đồng ý với ý kiến của hắn.