Túc Mệnh

Túc Mệnh - Chương 9




“Ngươi đang bảo vệ hắn.” Không nghe ra ý đàm tiếu trong lời nói, ngữ khí của Kim Khởi Phạm vẫn giống như thường ngày, chỉ là ở đôi mắt lóe lên tâm tình phức tạp.

“Ta chỉ không hy vọng có người vì ta mà liên lụy.” Đông Hải nghiêng đầu tựa vào trụ nhà. Trước mặt Hàn Canh tinh thần phải thật mạnh mẽ, trước mặt Kim Khởi Phạm thì không cần giả vờ.

Nhắm mắt một hồi lâu, lại duỗi tay cẩn thận dò đường bước về phía trước, trong đầu nhớ lại con đường Hàn Canh ban nãy đã giúp y đi, cả cự li lẫn phương hướng. Hiện tại lúc này y muốn trở về phòng nghỉ ngơi, chẳng muốn cùng bất kì kẻ nào nói chuyện, nhất là Kim Khởi Phạm.

“Ta đã nói sẽ sai người hộ tống ngươi.”

“Ta tự mình trở về.”

“Có được không?” Kim Khởi Phạm tiến đến trước mặt Đông Hải, chờ y tự chui đầu vào lưới.

Quả nhiên, mới đi được vài bước, bàn tay Đông Hải đã chạm vào khuôn ngực rắn chắc của Kim Khởi Phạm. Y lập tức giật mình thu tay về.

Hắn đang ở trước mặt y! Vẻ kinh ngạc hiện lên trên khuôn mặt của Đông Hải. Y liên tục bước lùi về phía sau. Có lẽ nào lại vậy? Trước đó rõ ràng âm thanh của hắn vẫn ở phía sau.

Kim Khởi Phạm bật cười trước dáng vẻ xoay sở như chim sợ cành dong của y. Hắn đột nhiên bước tới, không nói một tiếng liền ôm lấy y, tùy tiện lẩn quẩn một vài bước bên trong vườn rồi mới buông y ra. “Như vậy ngươi còn có thể tự mình trở về phòng?”

Dung nhan trắng nõn vì một trận choáng váng hoa mắt mà càng thêm tái nhợt. Tối hôm qua vì xâm phạm của Kim Khởi Phạm mà y không ngủ được, bây giờ hắn lại cố ý đảo loạn phương hướng của y khiến y không tài nào quay về phòng. Hắn rốt cuộc muốn bức y đến thế nào thì mới bằng lòng bỏ qua?

Đông Hải thân thể mềm nhũn ngồi xổm xuống, nghĩ nghĩ gì đó, đơn giản ngồi ở lớp bùn trên mặt đất, gập hai gối, khẽ nhắm hai mắt lại. Lúc này y lại càng thấy may mắn khi mắt mình không thể nhìn thấy gì, tên kia có giương mắt trêu chọc, chí ít y cũng nhìn không thấy, nhìn không thấy thì không cần để ý tới.

Mệt mỏi, thực sự quá mệt mỏi ….. Nếu như có thể yên ngủ vĩnh viễn như vậy, Hàn Canh sẽ chẳng cần lo lắng cho y nữa mà trốn khỏi đây.

“Thà chịu mất mặt cũng không chịu hướng ta cầu cứu?”

Người có mái tóc vàng xỏa dài xuống đất quay lưng về phía hắn trầm mặc không trả lời.

“Lý Đông Hải!” Kim Khởi Phạm duỗi chân chọc hắn vài cái, cũng không thấy một tia phản ứng từ y. “Lý Đông Hải!” Thật to gan, dám phản kháng hắn, còn đem lời hắn nói bỏ ngoài tai?

Hắn ngồi xổm xuống, một tay nắm chặt lấy mái tóc vàng, dùng sức kéo về phía sau, chỉ thấy thân thể gầy gò của Đông Hải ngã lên người hắn, gối đầu trước ngực hắn, hô hấp nhẹ nhàng thong thả, thở ra nhiệt khí vào lòng hắn.

Kim Khởi Phạm lâm vào ngạc nhiên, diện cụ lạnh lùng nghiêm nghị trên mặt như bị đánh vỡ, biểu tình như không biết nên làm thế nào cho phải.

Y cứ như vậy mà ngủ! Kim Khởi Phạm không thể tin được nhìn chằm chằm Đông Hải, chẳng tài nào tin nổi có người dám can đảm ở trước mặt hắn mà ngủ.

“Ha ha ha ha…” Thú vị, thực sự thú vị. Kim Khởi Phạm cười to, không cần nói, tính tình bướng bỉnh của Lý Đông Hải này khiến hắn cảm thấy vô cùng thú vị.

Nếu không phải như vậy, làm sao có thể khiến hắn có hứng thú trêu đùa đến thế?

Đưa hai tay vòng lấy thân Đông Hải, kéo hắn ôm lấy “Nếu người khác nhìn thấy ta đối đãi ngươi như vậy, uy nghi của Kim Khởi Phạm ta sau này chẳng phải mất sạch?” Cúi đầu nhìn vẻ mặt đang say ngủ của Đông Hải, hắn thì thào tự nói, khẽ cười, nhẫn nại không được lại hôn lên vầng trán bị mái tóc vàng che đậy của y.

Ở trong lòng hắn Đông Hải dường như có phản ứng, chuyển động thân thể, hai hàng lông mày nhíu chặt lại, lộ ra vẻ mặt thống khổ, không ngừng lẩm bẩm: “Cầu ngươi… Cầu ngươi thả ta… Không được…”

Toàn bộ tâm tình sủng nịch của Kim Khởi Phạm đột nhiên hóa thành không, phẫn nộ lập tức bốc lên trong lòng, vẻ thương tiếc phút chốc vì Đông Hải nói mơ mà tiêu tán.

Trong mộng y lẽ nào thống khổ đến như vậy? Chết tiệt!

Không thể nói rõ nguyên nhân, một cơn thịnh nộ bắt đầu xuất hiện, như vật nhọn đâm sâu vào trái tim hắn, rất đau! Chết tiệt! Lý Đông Hải cuối cùng cũng khiến hắn cảm giác được đau đớn!

“Tuyệt đối không buông tha cho ngươi, Lý Đông Hải.” Kim Khởi Phạm gầm nhẹ nói. Cảm giác thất vọng thấm sâu vào trí óc khiến hắn lập thề: “Ta cũng không buông tay! Tuyệt đối không!”

Đông Hải đang hứng chịu ác mộng vẫn không biết nhiệt lệ lăn trên má cùng những lời van xin trong mơ lại càng khiến mình thêm thống khổ. Kẻ ôm y quay trở về phòng đã tràn đầy tức giận, càng không thể cứu vãn.

“Không được …..đủ rồi… A…” Chỗ đau trầm trọng lúc trước lại nhói lên dữ dội khiến Đông Hải đau đớn cầu xin. Dị vật to lớn xâm chiếm vượt xa sự chịu đựng của y, liên tục rút ra khỏi thân thể rồi lại tiến vào. Kim Khởi Phạm trừu sáp càng sâu, thân thể y lại càng thêm thống khổ.

“Không chỉ có như vậy đâu.” Những giọt mồ hôi ấm nóng đọng trên thân hình phiếm hồng, Kim Khởi Phạm nhìn xuống cơ thể người tóc vàng đang hoảng loạn dưới thân mình, khẽ nhếch môi cười tà.

“Xin ngươi……Dừng……dừng lại……..A………..” Khóe mắt Đông Hải đổ ra dòng lệ thống khổ, nhưng thân thể mâu thuẫn lại không thể che dấu được dục vọng càng dị thường tinh lượng. Mái tóc vàng bởi do chủ nhân gắng sức vặn vẹo giãy dụa lại càng thêm hỗn độn, lộ ra mĩ nhan động lòng người.

Hết thảy chỉ một mình Khởi Phạm hắn mới được nhìn thấy. Chỉ thuộc về mình hắn!

Kéo Đông Hải nằm thẳng lại trên giường, Kim Khởi Phạm nắm lấy mắt cá chân của y giật lại, tay kia lướt tới thắt lưng y mạnh mẽ đưa hắn áp vào mình. Hai thân thể tương thiếp giống như hợp chưởng, không một khe hở.

“A…!!” Một cơn đau nhức xẹt qua toàn thân, Đông Hải cong người kéo căng cơ thể nhưng ngược lại một lần nữa nếm mùi đau đớn xé rách hạ thân.

Kim Khởi Phạm bỗng nhiên đưa tay đem gáy Đông Hải kéo về hướng mình, hung hăng mà hôn lên, bá đạo chiếm lấy môi y. Y hô hấp khó khăn cùng rên rỉ thống khổ.Không để ý y giãy dụa, khóc lóc cầu xin, hắn khư khư cố chấp thỏa mãn dục vọng đang bừng bừng phấn chấn trong mình.

Mãi đến canh ba, Kim Khởi Phạm thoáng như mãnh thú sau lúc thỏa sức điên cuồng, lười biếng nằm bên cạnh Đông Hải, thưởng thức mái tóc vàng của y, hôn lên đó, điều này dường như đã thành thói quen.

Đã kết thúc rồi sao? Cứ như từ địa ngục trở về, Đông Hải hơi thở chưa ổn định càng lúc càng tiến sau vào bên trong giường, không muốn chạm vào lưng Khởi Phạm. Thần trí mặc dù đã mê man, nhưng bởi vì kẻ kia vẫn chưa rời đi, y không dám khinh suất, vẫn cứ gắng gượng thanh tỉnh.

Tóc vàng bỗng nhiên bị giật lại, Đông Hải buộc phải xoay người đối diện hắn. Gương mặt ửng hồng, đôi môi phấn nộn ướt át, tất cả đều là kiệt tác của Kim Khởi Phạm.

“Ngươi là của ta.” Bá khí khẳng định toàn bộ chủ quyền, Kim Khởi Phạm kéo hắn lại gần hôn lên mi tâm, quả nhiên, lập tức một đội tay đẩy sự thân mật mà hắn cố ý gầy dựng ra, khiến hắn nhíu mày.

Đông Hải Không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, vẫn như trước chẳng chấp nhận lời Kim Khởi Phạm, thân thể càng phòng bị lui sâu vào trong giường, dò hỏi: “Ngươi chưa đi sao?” Nếu đã kết thúc, hẳn là nên cho hắn thời gian nghỉ ngơi.

Trước đó, Kim Khởi Phạm chỉ cần sau khi phát tiết là sẽ rời khỏi trạch viện của mình, thế nhưng hôm nay hắn lại chậm chạp chưa rời đi, từng động tác làm cho Đông Hải run sợ, sợ hắn lại nghĩ ra biện pháp gì để làm nhục y.

“Đây là phủ đệ của ta, ta thích ngủ ở đâu là việc của ta.”

Ý của hắn là…….. Đông Hải hiểu ra đột nhiên giật nảy người. Nghĩ chính thân mình không một mảnh vải, cuống quít lấy chăn che lại, khom người đứng dậy lui về một góc. Tóc dài buông xuống lộ ra một gương mặt thất kinh, dáng vẻ bất lực đến đáng thương như lo sợ cuồng phong bão táp đang gần ngay trước mắt mình giờ phút này.

“Ngươi rất thông minh, đỡ lãng phí thời gian của ta.” Kim Khởi Phạm ngữ khí ung dung ngược lại càng khiến Đông Hải sợ run lên. Nhưng vẻ mặt hiện tại của hắn lại không như ngữ khí trong lời nói, ánh mắt ẩn chứa thật sâu sự thăm dò, thiếu điều đem tiểu động vật yếu đuối trước mắt lột từng lớp da ra để mà xem xét kỹ lưỡng.

“Ngươi không thể ở lại chỗ này!” Tâm hoảng ý loạn, Đông Hải hẳn hai chữ [thuận theo], trong đầu đều là: Trời ạ! Lẽ nào một chút yên bình cũng không thể cho hắn sao? Thật muốn dồn ép hắn đến mức nào mới cam tâm?

“Ta không thể?” Con ngươi đen nguy hiểm giương lên, vốn đang biếng nhác bỗng nhiên trở thành dã thú như trông thấy con mồi, môi tiếng sát lại gần phả hơi nóng lên mặt Đông Hải: “Ngươi nói,  ta không thể?” Đông Hải đã không còn chỗ nào có thể trốn nữa, ngửi được mùi hắn, cảm giác áp bách mạnh mẽ, thân thể y run lên liên tục, thật lâu vẫn không thể nói thành lời.

Kim Khởi Phạm đưa tay đẩy tấm chăn đang che mặt y, lúc này mới nhìn thấy trong mắt Đông Hải là sợ hãi hòa cùng phiền muộn, yết hầu vô thanh dù dòng lệ đang chảy ròng.

Chết tiệt! Nước mắt tạo nên nữ nhân, hẳn chỉ có nữ nhân! Lý Đông Hải, lẽ nào bởi vì ngươi là Hải, nên nước mắt liên tục không ngừng rơi?

Càng đáng chết hơn chính là, hắn lại vì hình dáng này mà dao động?

Kích động nắm lấy cổ tay y, kéo y vào gắt gao ôm trước ngực, Kim Khởi Phạm liên tục mắng chửi bản thân cớ gì phải làm chuyện thừa thãi này, Đông Hải chán ghét sự đụng chạm của hắn, hắn hà tất tự làm mình mất mặt.

Vả lại, nếu thống khổ của y ngay từ đầu là chuyện vui của hắn, hắn lại càng quyết tâm chơi đùa y cho đến khi chán mới thôi. Hắn thế nào lại cứ như chính mình đã trúng một đao mà đau đớn cùng cực?

“Không được khóc!” Cuối cùng, hắn vẫn không ngừng bá đạo mà nói.

Y thế nào lại khóc? Bị kéo vào trong lòng hắn, toàn thân Đông Hải bị giữ chặt không dám nhúc nhích, lòng càng thêm bất mãn cùng ủy khuất.

Bản thân thế nào lại luôn khóc như một nữ tử? Nhưng mấy ngày liền liên tục gánh chịu ủy khuất đã sớm vượt qua phạm vi chịu đựng của y, lại không thể cho Hàn Canh biết. Có trời mới biết y đã không giống với người thường, trái lại càng như súc vật được người ta nuôi dưỡng. Lẽ nào y không có tư cách rơi lệ? Đây là phương thức duy nhất hiện nay y có thể dùng để thổ lộ tâm tình, lẽ nào bây giờ hắn cũng muốn cướp đi sao?

“Không được khóc nữa!” Mệnh lệnh bá đạo lần thứ hai hạ xuống, nhưng đã không còn tác dụng đe dọa, chỉ còn có thể khiến Đông Hải lệ rơi càng nhiều.

Đông Hải nghe hắn đột nhiên giận dữ, tuy rằng sợ, nhưng không ngừng được lệ. Đêm nay đầu óc y chỉ bận tâm với suy nghĩ làm sao để vượt qua nỗi sợ hãi đang treo trong tâm mình, lại lo lắng mỗi ngày sau đó phải vượt qua như thế nào. Y biết rằng chắc chắn sẽ có một ngày bản thân chịu không nổi nữa mà lựa chọn tự vẫn. Nhưng thâm tâm y biết nếu có một ngày y lựa chọn tự vận, Kim Khởi Phạm tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Hàn Canh, sẽ giết chết người đó để hả giận.

“Chết tiệt!” Kim Khởi Phạm tức giận hôn ngấu nghiến đôi môi y, cự tuyệt nhìn vào đôi mắt cái gì cũng không biết chỉ biết rơi lệ kia của y.

Đông Hải vô lực cũng không thể chống cự lại, một mực chịu đựng. Biết Kim Khởi Phạm căm giận bước khỏi giường, đợi sau khi tiếng vang thật lớn xa dần mới dám cử động.

Vịn vào mép giường chậm rãi di chuyển, Đông Hải quỳ trên mặt đất sờ soạng tìm kiếm quần áo đã bị Kim Khởi Phạm ném ra xung quanh, mất một hồi lâu mới miễn cưỡng tìm được một bộ mặc vào thân thể. Dáng vẻ chật vật lại càng lộ vẻ thương cảm.

Y không biết rốt cuộc mình mặc quần áo như thế nào. Y nhìn chẳng thấy mà cũng chẳng biết mình có mặc sai hay không. Xưa quen mặc phục sức Đột quyết, có thể tự mình mặc chỉnh tề. Nhưng hôm nay lại là Đường trang xa lạ, y không biết nên mặc thế nào. Nhưng so với lỏa thân còn tốt hơn, người hầu dọn dẹp lúc sáng sớm cũng không bởi vậy mà sinh nghi.

Kéo lê bộ y phục lớn, y xoay người lại, thân thủ giữa không trung dò đường xác định bản thân đang ở nơi nào, từng bước từng bước cẩn thận đi, tiến phía cửa sổ để xác định đã đóng kỹ chưa.

Chỉ vài động tác tìm y phục, mặc quần áo, dò đường, đóng cửa sổ lại tốn mất của y một khoảng thời gian khá lâu. Y tìm thấy cánh cửa, hướng bên ngoài thăm dò, xác định thực sự không còn ai, cuối cùng mới thả lõng biểu tình vốn cứng đờ, hay tay khép lại môn bản.

Đêm đã qua.

Mất nhiều công sức, chờ y xác định tất cả đã xong, canh năm cũng đã khua, Đông Hải mới nằm trên giường nhắm mắt ngủ, trong lòng cứ run sợ như vậy. Cẩn thận đến thế chỉ vì sợ Kim Khởi Phạm không thật sự rời đi. Hiện tại xác định hắn đã đi, mới cho phép mình yên giấc.

Cho dù y cẩn thận như vậy, thân thủ vẫn không thể chạm đến nhiều nơi, cho nên vẫn không phát hiện trước cửa có một bóng người quan sát nhất cử nhất động của mình.

Song nhãn chứa đựng thần sắc phức tạp kia, mỗi đêm lại mỗi đêm, luôn luôn dõi theo y từng tí, từng tí một cử động, mãi đến khi y đóng cửa lại mới thôi.