Túc Mệnh

Túc Mệnh - Chương 8




Mơn trớn cành hoa Hàn Canh đưa cho, Đông Hải lẳng lặng cảm thụ xúc cảm đầu ngón tay truyền đến, khứu giác tràn ngập một hương thơm ngan ngát, nhẹ giọng nói: “Là hoa nhài.”



“Đúng vậy, công tử.” Hàn Canh gật đầu nói.



“Đừng gọi ta công tử nữa, Đột Quyết đã vong, vương tộc không còn tồn tại, cũng không có giai cấp chi phân, ta chỉ là bách tính bình dân.”



“Nhưng....”



“Gọi ta Lí Đông Hải đi, Hàn Canh.”



“Lí...” Khó khăn phun ra một chữ, cuối cùng cũng không thành lời, Hàn Canh vẻ mặt khó xử đứng tại chỗ không biết nên làm thế nào cho phải.”Thỉnh công tử thứ tội, Hàn Canh không đổi được khẩu, vẫn chỉ có thể xưng ngài là công tử.”



“Ta xem ngươi như thân nhân duy nhất của mình, Hàn Canh, mà ngươi lại khách khí như thế..”



“Công tử thứ lỗi.”



Thứ lỗi? Đông hải lắc đầu: “Có thể nào lại trách ngươi? Là ta phiền hà ngươi, theo giúp ta chịu tội ở chốn này. Ta hy vọng ngươi đem tài cán mà nghĩ cho chính mình, không cần vì ta mà liên lụy bản thân.”



“Công tử muốn ta ly khai?”



“Ngươi biết ta chỉ tín nhiệm một mình ngươi, tội gì đem tính mệnh bản thân giao cho ta. Ta ngay cả chính mình còn không bảo hộ được thì như thế nào bảo hộ ngươi?” Đông Hải thì thào than nhẹ.



“Công tử...”



“Không có gì. Ta mệt mỏi, muốn trở về phòng nghỉ ngơi.” Đông Hải đứng dậy, men theo mép hàng rào lạnh lẽo mà đi.



Hàn Canh tiến lên đỡ, lập tức bị Đông Hải gạt ra: “Đừng chạm vào ta!”



Chủ tớ hai người lâm vào bầu không khí nặng nề.”Ta....” Ý thức được hành động thất thố của bản thân, Đông Hải bất đắc dĩ thở dài.



“Ta nghĩ công tử đối với địa hình phương hướng ở Trấn Viễn phủ chưa thành thục, mới ra tay trợ giúp. Có chi thất lễ thỉnh công tử thứ tội.”




“Là ta sai, không liên quan đến ngươi.”



Là chính hắn nhìn không thấy, lại vì Kim Khởi Phạm mà tâm lúc nào cũng đề phòng cảnh giác, không muốn cùng người khác đụng chạm. Hàn Canh hảo tâm giúp đỡ, y lại cư xử thiếu lễ độ.



“Ta tự mình đi được.”



“Ngài không biết phương hướng trong phủ, thế nào lại....”



“Sau này cũng thành thói quen.” Ngửa đầu để mặc cho dương quan phương Bắc ấm áp chiếu vào trên mặt. Kỳ quái, rõ ràng cảm giác được hơi ấm, trong lòng vẫn một trận lạnh lẽo. Không chút ấm, như thế nào đều không chút ấm áp.”Ta cuối cùng cũng phải làm quen với chốn này.”



“Công tử trong lòng có việc?”



Đông Hải lắc đầu, giả vờ vô sự mà cười: “Ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi, ta chỉ là muốn sớm quen thuộc với nơi này, dù sao nó cũng là nhà giam của ta, không phải sao?”



“Nếu công tử muốn rời đi, ta sẽ nghĩ cách...”




“Ta không có ý định rời đi.” Có trời cũng biết y khát khao rời khỏi. Nếu y nói muốn ly khai, Hàn Canh chắc chắn liều mạng dẫn y rời đi. Nhưng y biết rõ bản thân mình là gánh nặng, Hàn Canh mang theo y tuyệt đối trốn không thoát sự truy bắt của Khởi Phạm. Đông Hải như thế nào lại để Hàn Canh lâm vào bước đường cùng!



“Nếu ngưòi muốn rời đi, cứ việc nói một tiếng, không nói cũng chẳng sao.”



Không chút ngần ngại, Hàn Canh quỳ một gối xuống nói: “Hàn Canh thề sống chết đi theo công tử!”



“Đừng quỳ, đứng lên đi!” Tật xấu của Hàn Canh chính là vì cố chấp giữ lễ tiết, mà không nghĩ đến suy nghĩ của bản thân.”Đứng lên, ta vô tình thăm dò lòng trung thành của ngươi, lấy thân phận một người bằng hữu khuyên ngươi, hãy nghĩ cho chính mình, đừng lo lắng cho ta.”



“Trong lòng công tử chắc chắn có sự.” Thân thể ngày càng gầy yếu của Đông Hải hắn không phải không chú ý tới, mỗi ngày rời thao trường chạy về trong phủ chỉ thấy Đông Hải tựa vào song cửa nhìn xa xăm, vẻ mặt tâm sự cùng bộ dáng tiều tụy khiến người ta không đành lòng, rốt cuộc công tử ưu sầu cái gì?



“Sao không nói cho Hàn Canh, Hàn Canh chắc chắn dốc sức phục vụ.”



“Thật sự không có việc gì.” Làm bạn nhiều năm thật sự không dễ dàng.”Ngươi ở thao trường có gặp khó khăn gì không?”




“Lúc này thì không.”



“Hàn Canh, ngươi huấn luyện ở thao trường đã xong?”



Mắt chợt mở to, Đông Hải vô thức luống cuống nắm chặt vạt áo,thân thể gầy gò khẽ run rẩy. Kim Khởi Phạm xuất hiện cùng biến mất không hề có chút dấu hiệu, lần nào cũng khiến y kinh hãi.



“Đúng vậy, tướng quân.” Hàn Canh xoay người hướng Kim Khởi Phạm hành lễ.



“Luyện thêm một hồi.”



Hàn Canh ngẩng đầu, không rõ nguyên cớ.



“Để Đông Hi kiểm duyệt.” Kim Khởi Phạm nghiêng đầu lườm vị phó tướng đứng phía sau:



“Đông Hi, cùng Hàn Canh đi thao trường.”



“Tuân mệnh, tướng quân.” Đông Hi tuân lệnh, phất tay gọi Hàn Canh rời đi.



Khăng khăng, Hàn Canh không rời một bước, đáp lại: “Ta phải đưa công tử trở về phòng...”



“Ta sẽ sai người đưa hắn về.” Kim Khởi Phạm không để cho y phản kháng ra lệnh: “Đi.”



“Ngươi nói ta vẫn có thể chiếu cố công tử!” Hàn Canh kiên trì muốn đưa Đông Hải về phòng nghỉ ngơi, lại đối đầu với Khởi Phạm ngay tại chỗ.



“Đi đi” Nhận ra mùi sát khí, Đông Hải sợ Hàn Canh sẽ có gì sơ xuất. Đông Hải mở miệng: “Như Kim... Như tướng quân đã nói, sẽ có người đưa ta về, Hàn Canh không cần lo lắng.”



“Vâng, công tử. Hàn Canh cáo lui.”



Lập tức, hậu viên chỉ còn lại hai người.