Hai huynh đệ Chu Đăng, Chu An là nhân sĩ Tô Châu. Một ngày đầu thu ba năm trước, từ nhà họ Chu đột nhiên vang lên tiếng kêu thảm thiết, vợ của Chu Đăng và mấy người hàng xóm chạy đến thì phát hiện Chu Đăng đang nằm trong vũng máu, Chu An bên cạnh cũng toàn thân đầy máu, trong tay cầm một con dao sắc bén. Khi đó Chu Đăng còn chưa đứt hơi thở, hắn chỉ vào Chu An nói:
- Chu An giết ta!
Sau đó thì tắt thở.
Vụ án chỉ đơn giản như vậy, hoàn toàn có lỗi với hàng đống hồ sơ chất cao như núi, càng có lỗi với ba năm tiêu hao tài nguyên tư pháp cho vụ án này. Nhưng chính vì chứng cớ quá xác thực, nhân chứng vật chứng đều hoàn hảo không tỳ vết, lại bị kéo dài ba năm, từ năm này sang năm khác. Hung thủ cũng từ hình phạt treo cổ chuyển thành chém đầu. Nếu lần hội thẩm cuối cùng này không có gì ngoài ý muốn, Chu An sẽ bị lăng trì thiên đao vạn quả, theo lẽ thường mà nói, hung thủ thật sự sẽ không ngu xuẩn như vậy.
Một chồng hồ sơ bị lật tung lên, Đoàn Phi cũng không tìm được bất cứ manh mối nào có lợi cho Chu An, xem ra hung thủ quả là không giống người thường, không chuốc khổ vào người.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Đoàn Phi đã chuẩn bị xong, dẫn theo sư gia Tô Nhung và Thạch Bân, Hồng Bang, Quách Uy, Tưởng Tuấn, dưới sự hộ tống của nha dịch Đô Sát viện, đến nha môn Lại Bộ Ứng Thiên.
Hiện giờ, những người làm quan ở Ứng Thiên, hiếm có ai không biết đến Đoàn Phi. Nha dịch Lại bộ nghe nói là Đô Sát viện Hữu Thiêm Đô Ngự sử Đoàn Phi Đoàn đại nhân đến, vội vàng ra dẫn bọn họ vào, đưa vào phòng khách, dâng lên trà nước, sau đó lao vào bên trong bẩm báo.
Hình Bộ Thượng Thư Nam Kinh mới nhậm chức Tiền Như Kinh rất nhanh đã ra đón tiếp. Không lâu sau, Nam Kinh Đại Lý Tự Bình Sự Lâm Hy Nguyên cũng tới. Đây chỉ là một vụ án không quan trọng, một Bình Sự bát phẩm tới là đủ rồi, Tiền Như Kinh nghe nói Đô Sát Viện phái người đại danh Đoàn Phi tới thẩm án. Lo lắng hắn không biết, tới có thể sẽ làm hỏng chuyện, mới đích thân ra mặt nghênh đón.
Ba người theo thứ tự đi vào công đường do Hình Bộ Thượng Thư Tiền Như Kinh dẫn đầu. Chức quan của Đoàn Phi cao hơn Lâm Hy Nguyên nhiều, cho nên đứng bên trái, đám nha dịch xếp thành hai hàng, bách tính tới xem xử án lác đác vài người đứng dưới công đường.
Tiền Như Kính đập mạnh kinh đường mộc xuống bàn, bên dưới công đường lập tức yên lặng, Tiền Như Kinh quát:
- Thăng đường, truyền phạm nhân Chu An!
Hai nha dịch kéo Chu An đầu tóc tán loạn lên công đường. Vào ngục đã hai năm, lên công đường vô số lần, chịu hình cũng nhiều không kể xiết, trên người y vết sẹo chằng chịt, hai bắp chân vặn vẹo biến hình, xem ra đã hoàn toàn bị phế rồi.
- Đại nhân, phạm nhân Chu An đã tới!
Nha dịch bẩm báo một tiếng rồi thả Chu An quỳ xuống đất, sau đó lui sang một bên.
Tiền Như Kinh quát:
- Chu An, hôm nay tam ti hội thẩm, đã là cơ hội cuối cùng của ngươi, ngươi có còn lời nào để nói không?
Chu An thần sắc vừa động, giống như đột nhiên bị đánh thức, bò lên trước hai bước, hét lớn:
- Đại nhân, tiểu nhân oan uổng, tiểu nhân không giết người, tiểu nhân không giết ca ca, tiểu nhân không giết ca ca!
Chu An hô lên vài câu rồi khóc lóc, Tiền Như Kinh kiên nhẫn nói:
- Ngươi nói ngươi không giết người, vậy ngươi kể tường tận mọi chuyện ra, bản quan và hai vị đại nhân sẽ phán xử công bằng cho ngươi!
Tinh thần Chu An hình như có chút vấn đề, Tiền Như Kinh nói hai lần y mới hoảng sợ nói:
- Hôm đó, tiểu nhân đang chơi với Tiểu Lang ở sân trước, đột nhiên nghe thấy tiếng ca ca kêu thảm thiết ở sân sau. Tiểu nhân vội vàng chạy vào xem, chỉ thấy ca ca đang ôm ngực nằm trên đất, trên đất toàn là máu. Máu không ngừng chảy từ ngực ca ca, tiểu nhân nhào tới ôm lấy ca ca. Ca ca đưa con dao đầy máu vào tay tiểu nhân, bảo tôi cầm lấy đi báo quan, nói đây là hung khí. Tiểu nhân gấp tới mức hét ầm lên. Sau đó chị dâu, còn cả hàng xóm chạy tới, nói tiểu nhân là hung thủ. Lúc đó tiểu nhân hoàn toàn bị dọa cho ngân người rồi, không biết làm sao lại bị bắt tới nhốt vào nhà lao. Đại nhân, tiểu nhân thật sự không giết người, đại nhân!
Tiền Như Kinh nhìn qua Đoàn Phi và Lâm Hy Nguyên một cái, thấy hai người không có biểu hiện gì, nhìn xuống Chu An nói:
- Ngươi nói là ca ca ngươi vu cáo hãm hại ngươi? Ngươi và ca ca ngươi có thù oán gì để ca ngươi không tiếc lấy cái chết để hãm hại ngươi?
Chu An đáp:
- Không có, tiểu nhân và ca ca không có thù oán gì, nếu không sao tiểu nhân lại ở nhà ca ca? Tiểu nhân cũng không biết vì sao ca ca lại vu cáo cho tiểu nhân, có lẽ trước khi tắt thở nhìn nhầm tiểu nhân thành hung thủ!
Tiền Như Kinh nghi ngờ nói:
- Không có khả năng, nhưng khi hắn nắm lấy ngươi cũng không nói ngươi là hung thủ, hắn nói là Chu An giết ta, cái này hình như không dễ nói nhầm?
- Tiểu nhân, tiểu nhân thật sự không biết!
Chu An kinh hoàng nói:
- Đại nhân, tiểu nhân thật sự không giết người!
Vụ án đã kéo dài ba năm, Chu An cũng không nói ra được điều gì mới, Tiền Như Kinh cũng chẳng qua là làm việc theo thông lệ, vụ án quả thực khó làm rõ. Những người đã xem qua hồ sơ vụ án đều sẽ cho rằng Chu An nhiều lần phản cung chẳng qua là muốn kéo dài thời gian mà thôi.
- Đoàn đại nhân, Lâm đại nhân, hai người có muốn hỏi gì nữa không?
Tiền Như Kinh nhìn về phía Đoàn Phi và Lâm Hy Nguyên.
Lâm Hy Nguyên ngẫm nghĩ một chút, lắc đầu, vụ án này kéo dài lâu như vậy, lại xảy ra ở Tô Châu, nếu muốn gọi những nhân chứng khác cũng không phải là chuyện sớm chiều, hơn nữa, dường như cũng hoàn toàn không cần làm vậy nữa.
Đoàn Phi thấy hai vị đại nhân đều không muốn hỏi gì, hắn đột nhiên hỏi:
- Chu An, ngươi có kẻ thù nào không, người mà hận chỉ mong lấy được mạng của ngươi?
Chu An mờ mịt nói:
- Kẻ thù? Tiểu thân từ nhỏ gia giáo nghiêm khắc, chưa từng kết oán với bất kỳ ai!
Đoàn Phi lại hỏi:
- Vậy trước khi vụi án xảy ra, ngươi có từng đụng chạm đấu khẩu với ai không? Ví dụ như trộm tiền của người khác, cướp phụ nữ của người khác, hoặc là say rượu đánh nhau gì đó? Có nhiều lúc ngươi cũng không biết bản thân đã đắc tội ai, nhưng trên thực tế người khác đã hận ngươi đến tận xương tủy, nghĩ lại cho kỹ rồi trả lời ta!
Chu An nhíu mày, khổ sở suy nghĩ, rất lâu sau vẫn lắc đầu như cũ, Đoàn Phi không cam lòng, hỏi lại tiếp:
- Vậy huynh trưởng của ngươi có kẻ thù không? Giữa hai vợ chồng có hòa thuận không? Ca ca ngươi trước khi xảy ra chuyện có phản ứng gì khác không? Ví dụ như nóng ruột, đứng ngồi không yên, dễ dàng nóng nảy mắng kẻ dưới..?
Chu An thần sắc chợt động, hình như nghĩ tới cái gì, vừa kinh vừa hỉ nói:
- Không sai, trước khi xảy ra chuyện khoảng 1, 2 tháng, ca ca thay đổi, thường đi đến tối mịt mới về, thần thái mỗi ngày một lo âu, thậm chí vì chuyện nhỏ nhặt mà cãi nhau với chị dâu, đại nhân, đại nhân phải làm chủ cho tiểu nhân, rửa oan cho tiểu nhân!
Chu An liên tục dập đầu với Đoàn Phi. Đoàn Phi nhìn thoáng qua Tiền Như Kinh và Lâm Hy Nguyên, rồi lại chuyển ánh mắt sang nhìn Chu An, nói:
- Chu An, trong khẩu cung của ngươi có nói khi xảy ra chuyện chị dâu ngươi ở bên nhà hàng xóm, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết mới cùng hàng xóm chạy về, trước đó cô ta có thường xuyên sang nhà hàng xóm như vậy không?
Chu An nhớ lại nói:
- Không, chị dâu hiền lương thục đức, ít khi bước ra khỏi nhà một bước. Hôm đó chị dâu vốn đang chơi với Tiểu Lang, ca ca bảo chị dâu sang nhà hàng xóm cách vách mượn gì đó. Lúc đầu chị dâu không muốn đi, sau đó ca ca tức giận, chị dâu giao Tiểu Lang cho tiểu nhân rồi mới đi. Không lâu sau thì xảy ra chuyện này.
Đoàn Phi hỏi:
- Ngươi và ca ca thường ngày cùng những người nào qua lại? Trước khi xảy ra chuyện có ai biết hành tung của hắn không?
Chu An lắc đầu nói:
- Mỗi ngày tiểu nhân đều vào trong cung đi học, cũng không biết bình thường ca qua lại với ai, tiểu nhân nghĩ đều là thương nhân thôi. Cha trước khi chết giao tiểu nhân cho ca ca, muốn hai anh em tiểu nhân, một người buôn bán, một người đi học, chỉ mong tiểu nhân học lên thành tài, làm quan to để được nở mày nở mặt, không ngờ rằng..!
- Ta thấy ngươi học đến ngu người đi rồi!
Trong lòng Đoàn Phi thầm mắng một câu, hắn ngẫm nghĩ, rồi tiếp tục nói:
- Án xảy ra hôm đó còn có gì khác lạ? Ngươi hãy nghĩ lại tỉ mỉ, hôm đó ca ca ngươi có ra ngoài không? Hoặc có khách nào đến chơi không?
Chu An vẫn chưa trả lời, dân chúng đứng bên dưới nghe xử án có vẻ không vui. Từ khi Đoàn Phi thẩm án đến giờ, tiếng ồn ào huyên náo càng ngày càng to, đến lúc cuối cùng cũng có người không nhịn được mà cao giọng nói:
- Đại nhân, ngài đây là đang thẩm án sao? Ngài rõ ràng là đang lải nhải chuyện nhà của họ, nhân chứng vật chứng đã có đủ, hung thủ chính là Chu An, còn có gì phải hỏi nữa? Loại nghịch tặc giết hại huynh đệ này, không thiên đao vạn quả y thì không giải được hận!