Tựa Vầng Ánh Dương Rực Rỡ

Chương 30: Chuyện Còn Dang Dở




"Anh ấy vừa hỏi, mình nghĩ sao về anh ấy á?" - Dương thầm hỏi trong lòng.

Tại sao anh lại hỏi như vậy? - Dương thắc mắc nhìn anh.Không có gì hết, tôi chỉ tò mò thôi.Vỹ có chút ấp úng, anh gãi đầu rồi quay mặt đi chỗ khác. Dương cũng nghiêm túc suy nghĩ về câu hỏi của anh.

- Thật ra trong mắt tôi anh là một người rất tuyệt vời, là một chàng trai đầy tham vọng, nhiệt huyết đồng thời anh cũng rất đứng đắn nữa. Vả lại... còn rất đẹp trai.

Dương dõng dạc nói, nhưng đến câu cuối thì giọng nói cô có chút nhỏ lại. Vỹ nghe xong cũng ngượng ngùng không ít, tuy nhiên trong lòng anh hiện tại có quá nhiều chuyện để lo. Thế nên anh quyết định ngày hôm nay sẽ bày tỏ nỗi lòng của mình, vì có thể hết hôm nay cả hai sẽ không thể "gặp lại" nhau được nữa....

- Cảm ơn Dương!

Vỹ quay lại nhìn Dương, ánh mắt anh rơi vào đôi mắt long lanh đang ngước nhìn anh của cô. Anh nhận ra rằng lúc này chính là thời điểm thích hợp nhất để anh được bày tỏ lòng mình với cô.

- Dương ơi, thật ra tôi muốn nói với em rằng... từ lâu nay, tôi luôn cảm thấy đặc biệt với em. Em là người khiến tôi cảm thấy thoải mái khi ở bên, từ những lúc buồn bã đến những thời khắc hạnh phúc nhất. Tôi không biết từ khi nào mà tôi lại có cảm xúc đó với Dương, đến khi tôi nhận ra thì tôi đã thấy bản thân yêu Dương rất nhiều rồi.

Dương ngước nhìn Vỹ, mắt cô lấp lánh nhưng cũng phản chiếu sự bối rối, xao xuyến trong lòng. Cô cảm thấy hạnh phúc vì anh cũng có chút cảm xúc đấy giống như cô.

- Tôi... tôi cũng... cũng có cảm xúc với anh từ lâu. - Dương e ấp nói.

Vỹ có chút vui sướng trong lòng nhưng cũng có chút bất an, anh tự hỏi liệu cô có thật sự yêu bản thân anh hay không hay chỉ là yêu vì "dáng vẻ" có chút giống người cũ của cô - tức là anh trai quá cố của anh.

- Anh sao thế...?

Dương nhìn thấy ánh mắt buồn của Vỹ, cô cảm thấy lo lắng và ngay lập tức muốn làm rõ tình hình.

- Anh ổn chứ? - Dương lặng lẽ hỏi lại.

Vỹ nhìn vào đôi mắt ấm áp của Dương, anh biết rằng cô luôn chân thành và quan tâm đến anh, tuy nhiên về tình cảm, cảm xúc của cô anh lại không biết gì cả. Anh vẫn luôn lo sợ, sợ rằng liệu Dương sẽ coi anh là người thay thế hay không. Thế nhưng anh không nói thẳng điều đó ra cho Dương biết, chỉ giữ chúng ở trong lòng mình.

"Dù gì chỉ cần biết cô ấy yêu mình là được, suy nghĩ nhiều để làm gì chứ!" - Anh nói thầm trong lòng như muốn cố gắng đánh lừa não bộ của anh, không để bản thân suy nghĩ linh tinh quá nhiều.

Anh khẽ ôm lấy cô vào lòng, đôi tay dịu dàng đặt lên eo cô. Dương bị anh ôm bất ngờ cũng có chút lúng túng nhưng cũng không đẩy anh ra. Cũng có lẽ do dáng người của cô quá nhỏ bé nên giờ đây nhìn cô không khác gì đang ngồi gọn trong lòng anh, cô dựa đầu vào ngực anh và cũng có thể cảm nhận rõ nhịp đập vội vã của trái tim anh.



"Tim anh ấy đập nhanh quá."

- Dương có bao giờ thắc mắc vào cái đêm uống say hôm đó, Dương đã làm gì với tôi không?

Giọng anh điềm đạm nhưng pha lẫn chút trêu đùa.

Dương quả thật cũng tò mò, không biết hôm đó bản thân đã làm ra chuyện xấu hổ như thế nào nữa. Cô xấu hổ gật đầu, sẵn sàng lắng nghe điều mà cô không muốn biết nhất.

Anh nhẹ nhàng đẩy cô ra, nhìn thẳng vào mắt cô cười trìu mến. Khoảnh khắc đó, Dương cảm thấy tim cô đập nhanh đến quái lại, dường như cô biết anh định sẽ làm gì tiếp theo.

Anh khẽ đặt lên môi cô một nụ hôn ấm áp, nhẹ nhàng mà chậm rãi. Dương không đẩy anh ra mà còn đáp trả lại nụ hôn đấy, khiến anh vừa thấy vui nhưng vừa cảm thấy tội lỗi.

Vỹ ôm chặt Dương hơn, nếu không tính mấy vai diễn trong phim thì đây là nụ hôn đầu tiên của anh, dù khi đóng phim anh hoàn thành mấy cảnh này rất xuất sắc nhưng không hiểu vì sao khi ở trước mặt cô lại bối rối đến lạ. Anh nâng cằm cô lên, nhẹ đẩy lưỡi của anh tiến sâu vào bên trong khoang miệng, hút hết mật ngọt từ miệng cô.

Dương choàng tay ôm lấy cổ anh, khiến anh lại càng muốn "nuốt chửng" đôi môi ấy, anh cũng tự thấy bản thân mình như bị mất trí rồi.

- Chúng ta vào trong được chứ? - Vỹ ghé sát vào tai cô, dịu dàng hỏi.

- Duoc!

Anh nhấc bổng cô vào trong, tiếp tục làm chuyện còn đang dang dỏ...

Sáng hôm sau, Dương tỉnh dậy trong trạng thái hơi mệt mỏi và đau nhức người. Cô uể oải ngồi dậy, nhìn quanh phòng tìm kiếm bóng dáng của Vỹ. Nhớ lại chuyện đêm qua Dương không thể ngừng xấu hổ, không biết hôm nay sẽ đối mặt với Vỹ như nào nữa. Cô lại vali lấy đồ thay rồi từ từ vào phòng tắm để thay đồ.

Vỹ lúc này đang đi từ dưới sảnh lên phòng để cho tỉnh táo hơn, anh chìm trong mớ suy nghĩ bòng bong trong đầu. Anh tự trách bản thân vì đã làm chuyện đó với Dương, cảm giác tội lỗi tràn trề bủa vây lấy anh.

Anh vừa bước vào phòng thì cũng là lúc Dương vừa thay đồ xong, cả hai chạm mắt nhau ở cửa phòng đầy xấu hổ và ngượng ngùng, tuy vậy vẫn phải nói gì đó với nhau.

Em dậy lâu chưa? - Vỹ lo lắng hỏi.Tô... À em vừa mới dậy. Anh vừa đi đâu về thế?Đi loanh quanh hóng gió sáng chút ấy mà.Dạ...Trong phòng bỗng dưng im lặng, trong đó không khí ngại ngùng căng thẳng cứ như còn đọng lại giữa họ. Mỗi người đều chìm vào suy tư và cảm xúc riêng biệt về những gì đã xảy ra đêm trước.



Vỹ quyết định phá vỡ im lặng khó chịu ấy, anh nhìn thẳng vào mắt Dương rồi mở lời nói trước.

- Chuyện đêm qua, cho anh xin lỗi nhé...

Dương cũng cảm thấy cần phải làm rõ mọi thứ, không thể tránh né nhau rồi ngượng ngùng mãi như vậy được.

- Anh không cần phải xin lỗi. Chúng ta... chúng ta đều phải chịu trách nhiệm cho việc mình làm mà.

Vỹ bối rối nhìn cô, anh không thể ngừng cảm thấy tội lỗi với Dương, và cả với anh trai của mình. Anh quyết định sau khi về đến nhà có thể sẽ nói cho Dương biết những chuyện mà anh nên nói, còn bây giờ có lẽ là chưa phải lúc thích hợp. Anh cố gắng nở một nụ cười, nhẹ nhàng tiến đến ôm lấy Dương, anh muốn trân trọng tình cảm của

Dương dành cho anh lúc này. Ít nhất chỉ lúc này thôi, anh muốn đón nhận tình yêu có chút sai trái, tội lỗi này, anh muốn được ở bên cô thêm một chút nữa.

- Dương đói chưa, mình đi ăn nhé!

Dương vẫn đang được ôm trong vòng tay anh, nhẹ nhàng gật đầu.

Khi bước vào quán, không gian ấm áp và hương vị bánh nướng tỏa khắp quán khiến chiếc bụng đói của Dương không ngừng sôi sục. Họ chọn một bàn nhỏ ở góc quán và ngồi xuống, gọi món và bắt đầu trò chuyện với nhau như bình thường.

Em từng ăn bánh căn bao giờ chưa? - Vỹ hỏi.Hồi nhỏ em từng ăn qua một lần nhưng cũng không nhớ rõ vị cho lắm, còn anh thì sao?Lần đầu tiên anh thử. Từ khi gặp em anh mới có dịp đi đây đi đó chơi rồi thưởng thức các món ăn ngon như thế đấy.Thế ạ, vậy lần sau mình sẽ đi nhiều nơi rồi ăn nhiều món mới trải nghiệm nhe.Dương vô cùng hớn hở và háo hức. Tuy nhiên thái độ của Vỹ lại trái ngược lại hoàn toàn, gương mặt anh có chút

gi do am dam.

Dương, sau khi trở về anh sẽ phải rời đi rồi.Anh đi đâu? - Dương không tin vào tai mình, hỏi lại anh.Anh không trả lời, không phải vì anh không muốn nhưng không biết phải nói từ đâu. Anh định khi về anh sẽ nói nhưng lại lỡ miệng nói mất.

- Vậy còn em thì sao...? - Dương nói, giọng có chút run run.

"Đúng vậy, còn Dương thì sao? Không lẽ mình định bỏ rơi cô ấy chỉ vì mình cảm thấy có lỗi với anh mình ư?" -

Anh tự hỏi chính bản thân anh, rốt cuộc anh cũng không biết phải làm sao cho phải lý nữa.

Dương vẫn chưa nhận được câu trả lời của anh, còn cô thì rưng rưng muốn khóc vì tủi thân. Liệu có phải anh chỉ đang trêu đùa với cô mà cô lại ảo tưởng anh thích cô rồi tự ôm mộng đẹp chăng..