Tựa Vầng Ánh Dương Rực Rỡ

Chương 29: Chỉ Đôi Ta




Dương và Vỹ trở về thẳng khách sạn, bởi lúc từ VinWonders trở về họ vốn đã định đi ăn chút gì đó nhưng trên đường xe khá là đông, quán ăn nào cũng chật kín người thế nên cả hai quyết định sẽ đặt đồ về phòng ăn luôn.

Khi bước đến phòng khách sạn, cả Dương và Vỹ đều cảm thấy thoải mái và dễ chịu hơn hẳn. Ánh sáng ấm áp từ đèn trần cùng với không gian rộng rãi của căn phòng khiến họ quên đi hết "mệt nhọc" sau một ngày vui chơi. Họ lại một chỗ ngồi thoải mái bên bàn ăn nhỏ, và không quên mở cửa sổ để đón những cơn gió mát từ biển thổi vào.

- Thật là thoải mái quá đi mất! - Vỹ thả mình trên ghế sofa, thở phào một cái rồi ca bài ca đói bụng.

Dương nhìn anh kêu ca thấy vừa tội vừa buồn cười, vô mở chiếc điện thoại và nhanh chóng đặt đồ ăn qua ứng dụng giao hàng.

Anh muốn ăn gì đây? - Dương nhìn sang anh hỏi.Có hải sản là được! - Anh nhìn cô với cặp mắt long lanh long lanh.Vậy hai phần bún sứa và một gỏi cá mai ha.Anh vừa gật đầu một cái là Dương ấn xác nhận đặt ngay đơn hàng. Xong xuôi cô định lấy đồ đi tắm trong lúc đợi đồ ăn giao đến, bỗng nhận ra một vấn đề vô cùng nan giải, đó chính là nhà tắm.

"Làm sao bây giờ, nếu giờ mình tắm thì anh Vỹ ở ngoài sẽ thấy hết mất."

Dương bối rối, cố gắng suy nghĩ tìm cách.

- Dương, Dương có định tắm không, nếu có thì em vào trước đi tôi chờ.

Giọng nói của anh cắt ngang dòng suy nghĩ phức tạp trong đầu Dương. Dương giật bắn mình, quay lại nhìn anh và nói.

- A, chuyện là...

Dương kể cho Vỹ nghe lo lắng của cô, sau đó cả hai kiểm tra lại một lần nữa thì có thể xác định được là người nằm phía ngoài có thế thấy thấp thoáng bóng người ở trong. Phải mất một lúc lâu suy nghĩ cả hai mới đưa ra được giải pháp.

Vậy thì nếu Dương tắm tôi sẽ ra ban công ngồi, còn tôi tắm thì Dương ra ban công ngồi, được chứ? - Vỹ ngượng ngùng nhìn sang cô và nói ý kiến của mình.Cũng... cũng được. Vậy tôi tắm trước nha!Nói rồi Dương ôm quần áo chạy thật nhanh vào phòng tắm, kiểm tra lại đủ quần áo thì Dương mới mở nước, nhẹ nhàng cởi bỏ trang phục rồi bắt đầu đứng dưới vòi hoa sen thư giãn sau một ngày mệt mỏi.

Vỹ bên ngoài vẫn giữ đúng lời hứa với Dương, anh đang ngồi rất ngoan ngoãn ở ngoài ban công, ngắm nhìn cảnh biển lúc trời chuẩn bị sập tối. Tuy vậy anh vẫn không ngừng ngượng ngùng, anh cũng chẳng biết sao bản thân anh lại như thế nữa, anh nhâm nhi chai rượu có sẵn trong phòng, tận hưởng làn gió biển vô cùng tươi mát.

Khoảng mười phút sau thì Dương cũng đã tắm xong xuôi, cô nhỏ nhẹ bước ra phía ngoài ban công để kêu anh vào tắm.

Tôi tắm xong rồi, anh vào tắm đi.À ok, vậy Dương ngồi đây nhé.Anh định quay người rời đi thì bỗng quay đầu lại dặn dò.



- Không được động vào rượu đó nghe chưa, Dương uống xong toàn quậy phá thôi.

Dương nhìn anh như thế cũng đủ hiểu khi uống say bản thân cô đã làm nhiều trò "xấu xí" đến nhường nào. Cô chỉ biết cười trừ, hứa với anh sẽ không động vào dù chỉ một giọt.

Thấy Dương xác nhận sẽ không uống thì anh mới an tâm đi vào trong và lấy đồ đi tắm.

Dương ngồi trên ghế, cảm nhận làn gió mát rượi từ biển thổi vào, mang theo mùi vị mặn mà của biển cả. Cô nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, để thư giãn trước vẻ đẹp của khung cảnh hoàng hôn quá đồi tuyệt vời ấy. Những tia nắng cuối cùng vắt mình lấp lánh trên mặt nước, tạo nên một bầu không khí thơ mộng, lãng mạn.

Trong khoảnh khắc đó, Dương lại nghĩ về Vỹ, tự hỏi trong lòng không biết liệu anh có chút cảm giác gì đó với cô không, hay chỉ đơn giản xem cô là một người bạn, người trợ lý không hơn không kém. Chỉ cần nghĩ về anh một chút là trái tim cô lại rộn ràng cả lên, gương mặt đỏ bừng vì ngượng.

Khoảng chừng chưa đến mười phút sau, từ bên trong phòng tắm, Vỹ bước ra với mái tóc ướt nước và một chiếc khăn để trên cổ, phía dưới chỉ mặc đúng chiếc quần lửng. Tuy khi ở chung cư Dương đã nhiều lần nhìn thấy anh trong bộ dạng này, thế nhưng hôm nay không hiểu là do cô quá để ý đến anh hay sao mà khi thấy anh, ánh mắt cô long lanh, cảm nhận được một sự rung động nhẹ khi nhìn anh. Vỹ vô tư lại chỗ Dương, bình thản nhưng không hề biết Dương đã bị đỏ mắt bởi những múi cơ cuồn cuộn trên người anh.

Mát mẻ quá nhỉ! - Vỹ cười, ánh mắt anh lấp lánh.Anh mặc đồ vào đi, kẻo trúng gió lạnh. - Dương đỏ mặt, xấu hổ nhìn lảng đi chỗ khác.Anh nghe lời Dương, mau chóng mặc đồ mà chẳng nghĩ ngợi gì cả.

Trời cũng dần tối hẳn, hai người cùng ngắm nhìn cảnh biển đêm, trong không gian tĩnh lặng chỉ có tiếng sóng vỗ về, cảm giác như thời gian đã ngừng trôi đi vậy.

Tiếng chuông điện thoại cắt ngang khung cảnh nên thơ ấy, là shipper gọi điện giao đồ ăn. Dương nhanh chóng đi xuống dưới để lấy đồ ăn shipper giao. Chạy với tốc độ thật nhanh thế nên chưa đầy ba phủ sau cô đã trở lại phòng.

- Tada, có đồ ăn tối rồi nè. - Dương cười tươi, hớn hở đem đồ ăn đặt ngay ngắn lên bàn ngoài ban công.

Dương không thể cưỡng lại sự ngon miệng của các món ăn ấy. Cô nhanh chóng mở những hộp thức ăn ra, từng mùi hương thơm ngon tỏa ra quyến rũ, khiến bụng cô kêu lên ầm ĩ. Dương mau chónf ngồi xuống cùng Vỹ, mắt cô sáng rực rõ như trẻ con với những món ăn bày biện trước mặt.

- Nhìn ngon quá đi! - Dương không giấu được sự phấn khích, cô nhanh chóng gắp một miếng gỏi cá lên và đưa cho Vỹ thử trước.

Vỹ đón lấy miếng gỏi cá từ cô như một thói quen khi còn làm việc với cô.

- Ngon thật, Dương cũng ăn thử đi.



Dương ăn thử một miếng, bản thân cô cũng phải trầm trồ khen ngợi món ăn này. Sau đó cả hai nhanh chóng dùng bữa tối cùng nhau, dưới bầu trời đầy sao trời rực rỡ, lung linh và lãng mạn.

Sau khi ăn uống no nê, họ cùng nhau dọn dẹp bàn ăn, và chuẩn bị cho một buổi tối thật thư giãn cùng với nhau.

Tuy nói thể nhưng trong lòng cá hai cũng không có ít tâm sự.

Anh có muốn chụp một vài bức ảnh không? - Dương nhìn khung cảnh trước mặt mà nảy ra ý kiến.Ừm, cũng được đó.Dương lấy chiếc điện thoại của mình, đứng lên, chỉ về phía bầu trời đang chuyển sắc rực rỡ.

- Anh mau qua đây, tụi mình selfie một tấm.

Vỹ tiến lại gần cô, thế nhưng vì anh quá cao so với Dương nên máy không thể bắt rõ anh được, ban công lại có giới hạn nên anh không thể lùi ra một tí xa hơn để máy bắt trọn anh được. Thế nên anh chọn cách đưa gần mặt vê phía Dương, dường như cả hai có thể nghe và cảm nhận được cả hơi thở của nhau. Tuy thế nhưng cả hai vẫn có thể chụp được với nhau những tấm ảnh hết sức đáng yêu.

Dương không thể nhịn cười khi Vỹ sau đó liên tục tạo những dáng vẻ ít ai có thể tưởng tượng ra được cho Dương chụp, họ cười đùa với nhau rất vui vẻ, đắm chìm trong không khí vui vẻ, mọi lo lắng, ngại ngùng ban nãy ở trong lòng dần tan biến đi hết.

Tôi chụp đẹp quá, phải không? - Vỹ nhìn xem lại những bức hình vừa chụp cho Dương với chút đắc ý.Đúng thế, anh chụp hình đẹp số một luôn ý!Dương nói, cố giả bộ nghiêm túc nhưng khi càng lướt những tấm ảnh cả hai chụp và có nhiều pha tạo dáng đi vào lòng đất thì cả hai người đều cười vang, mà không nhận ra khoảng cách giữa họ đang dần thu hẹp lại.

"Gần quá!" - Vỹ thầm nghĩ trong lòng, từ khoảng cách này anh có thể ngửi thấy rõ mùi sữa tắm và dầu gội Dương dùng.

Dương cũng bối rối không kém gì anh, chỉ là cô đang cố tỏ ra thật bình thường nhất có thể thôi. Cả hai cùng dành thời gian ngồi xem lại hình chụp ngày hôm nay, lướt qua vài tấm ở VinWonders, kéo lùi về những tấm ảnh cũ hơn thì anh bỗng thấy hình ảnh của anh xuất hiện trong máy cô. Anh bị chụp trộm!

- Dương!!!

Anh khẽ búng nhẹ vào trán Dương cảnh cáo, tiện tay gửi hết ảnh đó sang máy anh rồi xóá hết bên máy cô

Dương có phản kháng đòi lại máy nhưng cũng không đáng kể, anh chỉ dùng một tay kẹp chặt cô lại thôi cũng đủ khiến Dương không thế làm gì anh được rồi.

Mấy tấm đẹp thì tôi cho Dương giữ đó, mấy tấm xấu xí như vậy thì không nghe chưa! - Anh càu nhàu nói.Nhưng anh trông rất đẹp mà.Dương lẩm bẩm nhưng đủ để anh nghe thấy mà ngượng. Không khí trở nên đầy vẻ ám muội, Vỹ nhìn vào Dương, nghiêm túc hỏi.

- Dương nghĩ thế nào về tôi...?