Tựa Vầng Ánh Dương Rực Rỡ

Chương 26: Tôi Thích Em Mất Rồi




Dương được Vỹ nhờ vả là sang trông nom bé cún hộ anh tầm một đến hai hôm vì anh có việc ở Sài Gòn, thế nên

Dương qua đây ngủ vài hôm để tiện chăm và chơi với bé.

Khoảng tối khuya ngày 27/12/2032, Gia Vỹ trở về sau khi đã lo liệu đám tang cho Gia Kỳ, bộ dạng mệt mỏi, thiếu ngủ của anh làm Dương chú ý ngay sau khi anh mở cửa.

- Anh về rồi à, công việc sao rồi? - Dương đứng dậy đi lấy nước uống cho anh.

Vỹ uể oải nằm ngay xuống ghế sô pha, nhắm mắt lại vì có lẽ anh quá buồn ngủ rồi, thế nhưng không hiểu vì sao anh lại mở mắt ra, nhìn theo bóng dáng của Dương đang loay hoay rót nước rồi mang ra cho anh.

Của anh đây. - Dương đặt ly nước lên bàn, rồi ngồi xuống đất cạnh chỗ anh nằm.Cảm ơn Dương, he he. - Anh cười rồi uống lấy cốc nước Dương đưa anh.Dương nhìn sang, thấy yết hầu anh không ngừng di chuyển lên xuống liên tục, cô đoán chắc anh lại mải mê lo công việc mà lại quên uống nước nữa rồi. Dương nhìn lên đôi mắt anh, chúng đỏ hoe như có vẻ anh đã phải khóc rất nhiều, cảm nhận rõ ràng sự mệt mỏi và nỗi đau trong ánh mắt ấy của anh.

- Trông anh được khoẻ lắm, anh ổn chứ! - Dương nhẹ nhàng lên tiếng, ánh mắt cô chứa đầy sự lo lắng của cô dành cho anh.

Vỹ từ từ đặt ly nước xuống, đúng lúc đó những giọt nước mắt lăn dài trên má anh. Anh không thể ngăn cản mình.

Bóng dáng của Gia Kỳ luôn ở bên cạnh, luôn mỉm cười với anh trong những kỷ niệm đẹp, và giờ đây, tất cả chỉ còn là những vết thương khó có thể lành lặn. Thế nhưng khi anh biết Dương là người yêu cũ của anh mình, và hiện cũng là người mà anh đã lỡ mang lòng yêu, vậy nên anh không biết phải bắt đầu từ đâu, anh không thể nói cho

Dương biết về chuyện của Gia Kỳ, cũng như không có can đảm để thú nhận tình cảm của mình cho Dương biết vì anh cảm thấy có lỗi với Gia Kỳ nếu anh làm thế.

Anh cứ im lặng và nước mắt cứ thế tuôn, đây là lần đầu tiên anh khóc trước mặt cô. Dương bối rối, ôm lấy anh như để vỗ về, an ủi anh.

Tôi phải làm sao đây, Dương... - Vỹ nói trong tiếng nấc, giọng nói yếu ớt nhưng chứa đầy nỗi lòng.

Dương hít một hơi sâu, cô cũng cảm thấy đau buồn và bất lực trước nỗi đau của Vỹ. Cô quyết định sẽ ở bên Vỹ trong lúc khó khăn này, không chỉ để trông chừng bé cún mà còn đế chia sẻ gánh nặng trong tâm hồn anh.

- Đối với tôi, anh luôn là một người mạnh mẽ. Nhưng không cần phải vì thế mà gồng mình lên đâu. Được khóc thì cứ khóc, được buồn thì cứ buồn. - Dương nhẹ nhàng nói, tay vẫn vô về vào lưng anh.

Vỹ nhìn Dương, đôi mắt anh dần trở nên ươn ướt hơn, như một đứa trẻ tìm kiếm sự an ủi. Anh tìm thấy ở Dương không chỉ là người bạn, mà còn là một bến bờ vững chãi trong bão tố cuộc đời. Ánh mắt Dương đang chờ đợi và lắng nghe khiến anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn, như thể anh có thể thổ lộ mọi điều trong lòng.

- Cảm ơn em, Dương. Anh thực sự cần một người như em bên cạnh lúc này... - Vỹ thổn thức, thấy lòng mình nhẹ nhõm phần nào.



Từ ngày quen biết nhau đến giờ, đây là lần đầu anh gọi cô bằng "em", Dương có chút bất ngờ nhưng không hiểu sao trong lòng lại có chút bồi hồi.

Gia Vỹ cứ thế ôm lấy Dương cho đến khi anh ngủ quên đi. Dương cảm nhận có vẻ như anh đã ngủ nên đã nhẹ nhàng đặt anh nằm xuống ghế, giúp anh nới lỏng cà vạt và cởi giúp anh hai nút áo sơ mi để cho anh nằm được thoải mái hơn. Sau đó thì Dương đi vào phòng lấy thêm chăn và gối, cô nằm xuống đất, nằm gần đó rồi cũng ngủ thiếp đi mất.

Sáng hôm sau, Vỹ tỉnh dậy trong tinh thần vô cùng sảng khoái, chắc cũng bởi hai đêm rồi anh không ngủ nên đêm qua anh đã ngủ rất ngon. Anh ngồi dậy, bỗng nhìn thấy Dương đang nằm dưới đất, trong lòng dâng lên một dòng cảm xúc khó tả. Vỹ cứ ngẩn ngơ ngồi đấy, ngắm nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô trong lúc đang mơ màng ngủ. Bé cún thấy anh liền kêu lên vài tiếng "gâu gâu".

", anh sợ cô bị thức giấc nên lại bế chú lên để không sủa làm

ồn Dương ngủ.

- Con giữ im lặng chút được không?

Anh đưa tay làm dấu cho bé cún im lặng. Bé cún ngoan ngoãn ngồi gọn trong người anh, không sủa thêm tiếng nào, nhưng cái đuôi ngoe nguẩy không ngừng. Ngồi đó chơi với cún một lúc thì anh vào phòng vệ sinh để tắm rửa, đánh răng, rửa mặt,... Anh thở phào nhẹ nhõm vì cơ thể anh không bị hôi hám quá, chứ không anh sẽ xấu hố với Dương mất. Tắm rửa sạch sẽ, anh đi ra ngoài phòng khách thì thấy Dương cũng đã tỉnh giấc.

Chào buổi sáng, Dương.Ô, anh dậy hồi nào thế? - Dương nói bằng giọng vẫn còn chút ngái ngủTôi cũng mới vừa dậy thôi, sao tối Dương không vào phòng mà ngủ, nằm dưới đất lạnh với đau người lắm. - Vỹ nói bằng giọng có chút lo lắng cho DươngDương chớp chớp mắt, nhìn anh. Cô cũng không biết tại sao cô lại ngủ ở dưới đất, chắc có lẽ do cô lo lắng cho sức khoẻ của Vỹ nên mới ngủ ở đây canh cho anh chăng...

Dương không trả lời câu hỏi của Vỹ, đánh trống lảng sang chuyện khác.

Anh đói bụng chưa, để tôi đặt gì đó về ăn!Dương đặt đi, gì cũng được, tôi đói quá! - Vỹ nói với giọng có chút nũng nịu.Dương lên app tìm vài món mà bọn họ hay ăn để đặt. Sau đó trong khi đợi thì Dương vào nhà vệ sinh để vệ sinh cá nhân.

Vỹ lại ngồi trên ghế sô pha, dáng vẻ của anh có chút suy, cảm giác trong lòng trống rỗng đến kì lạ. Ngồi suy tư một lúc thì Dương bước ra ngoài, thấy anh thờ thẫn thẫn thờ trên ghế, cô tiến đến gần và hỏi.

- Anh làm sao thế!

Vỹ nhìn sang Dương, trái tim anh lần nữa lại rung cảm trước sự dịu dàng và vẻ xinh đẹp của cô gái này. Tuy thế nhưng anh vẫn lấy lại được bình tĩnh và trả lời.

- Không sao cả, chắc tại tôi đói quá ấy mà! - Anh cười để Dương không phải lo cho anh.

Dương nghe anh nói vậy cũng không hỏi thêm. Cô bảo anh ngồi đó chờ cô, cô xuống lầu lấy đồ ăn rồi lên liền. Nói rồi Dương nhanh chóng mang dép rồi đi ra ngoài, trong lúc chờ Dương thì Vỹ mở ti vi để xem chút gì đó cho đỡ buồn chán.

Vỹ đắm chìm trong những hình ảnh lướt qua trên màn hình ti vi, nhưng tâm trí anh lại chập chờn nghĩ về Dương.

Hình ảnh cô gái nhỏ bé nhưng có một tấm lòng dịu dàng, luôn lo lắng cho anh khiến trái tim anh lại bất chợt rung động thêm. Anh bỗng nhớ đến cái ánh mắt trong sáng, nụ cười hồn nhiên của cô, và cảm giác như trái tim anh đang ngập tràn những cảm xúc mà chính anh cũng chưa thể lý giải.



Một lúc sau, Dương trở về, mang theo mấy túi đồ ăn. Cô đặt lên bàn, mỉm cười và nói.

- Tada! Đồ ăn đây! Hôm nay có món bún chả mà anh thích, còn cả nem nữa!

Vỹ nghe hai từ "bún chả" thì hai con mắt sáng rực lên, tinh thần đột nhiên phấn chấn lên hẳn.

- À, cảm ơn Dương nhé! - Anh nói với giọng hơi ngượng ngùng.

Hai người bắt đầu ngồi xuống thưởng thức bữa sáng. Thú vị hơn cả, cuộc trò chuyện của họ diễn ra tự nhiên như một thói quen. Dương kể cho Vỹ về chuyện ban nãy khi cô đi xuống dưới tầng lấy đồ ăn, không hiểu có phải do còn mơ màng ngủ hay không mà xém nữa đâm sầm vào người ta, lúc đi lên còn xém nữa là vào lộn phòng vì cô ấn nhầm tầng lầu. Vỹ lắng nghe chăm chú, không thể không mỉm cười trước sự vụng về mà hết sức đáng yêu của

Dương, ánh mắt anh dán chặt lên người cô trong vô thức.

Anh ăn đi, sao cứ nhìn tôi vậy? - Dương ngại ngùng nhìn anh hỏi,Tôi chỉ đang nghĩ, tại sao Dương lại tốt với tôi như vậy mà thôi. - Vỹ thẳng thắn, không giấu diếm cảm xúc.Dương ngừng ăn, ánh mắt lấp lánh:

Anh là bạn tốt của tôi, cũng là sếp của tôi nữa. Tôi không thấy có gì lạ khi chăm sóc cho bạn bè, với cả tôi cũng rất thích được quan tâm mọi người.Vậy hả! - Anh cười trừ.Một khoảng lặng kéo dài trong khi cả hai cùng thưởng thức đồ ăn và cảm giác ấm áp từ những khoảnh khắc giản dị này.

Sau khi ăn xong, Vỹ cùng Dương dọn dẹp bàn ăn. Trong không khí nhẹ nhàng và thân mật, Vỹ quyết định nói.

- Hay mình cùng đi dạo một vòng quanh khu phố nhé? Tôi thấy buổi sáng rất đẹp, và có lẽ... có thể ở bên Dương một chút nữa. - Anh nói, nhưng ở câu cuối thì lại nói bé dần như thể đang ngượng.

Dương ngẩng đầu nhìn Vỹ, đây cũng không phải là ý kiến tồi. Cô gật đầu nhanh chóng.

- Tuyệt vời! Anh nhớ mang mặc áo khoác nhé, thời tiết hôm nay có hơi se lạnh đấy!

Hai người dọn dẹp nhanh chóng, rồi ra khỏi chung cư. Khi bước ra ngoài, không khí buổi sáng quả thật rất trong lành, nắng vàng nhẹ, len lỏi qua những tán cây, tuy thế cũng không thể cản được từng cơn gió lạnh của sáng sớm ngày đông.

Vỹ và Dương vừa đi vừa trò chuyện, cười đùa như những người bạn thân thiết. Trong lòng anh, niềm vui nảy nở từ khoảnh khắc này, như thể không bầu trời một mây, mà là biển trời bao la đầy ánh sáng. Họ cùng đi qua những con đường quen thuộc, nhưng với một tâm trạng mới mẻ, phấn khởi hơn bao giờ hết.

Vỹ cảm nhận được rằng cuộc sống không chỉ đơn thuần là những thói quen, mà còn chứa đựng những điều kỳ diệu bất ngờ, và anh nhận ra ở bên Dương chính là một phần kỳ diệu trong cuộc sống của anh.

"Dường như, tôi thích em mất rồi...