Tựa Vầng Ánh Dương Rực Rỡ

Chương 25: Không Thể Gặp Lại




23 giờ 25 phút ngày 25 tháng 12 năm 2032...

Những giọt nước mắt lặng lẽ tuôn rơi trên góc má Vỹ, như những hạt sương đọng lại trên cánh hoa đã dần úa tàn.

Anh ôm lấy Gia Kỳ, cảm nhận từng hơi thở yếu ớt, từng nhịp đập trái tim đang dần chậm lại của anh mình. Cảm giác mãnh liệt của sự mất mát ập đến, như một cơn giông tố kinh hoàng cắt ngang hạnh phúc yên bình.

Giấc ngủ cuối cùng của Gia Kỳ trở thành màn đêm vĩnh cửu, không thể giật dậy, không thể trở lại. Vỹ ôm lấy người anh thân yêu, như muốn giữ chặt vào lòng mình, để tìm kiếm chút ấm áp nhỏ nhoi trên cơ thể đang dần trở nên lạnh ngắt của anh.

"Anh ấy, chết rồi..."

Vỹ vội vã gọi bác sĩ, cùng lúc đó anh trợ lý của Gia Kỳ cũng mang chiếc bánh kem sinh nhật của cả hai trở về, thấy tình hình, chân anh run run, muốn khuỵu xuống đất, nhưng vẫn cố gắng giữ hết sức bình sinh, gọi điện cho ông chủ - là bố của Gia Kỳ đến.

Máy đo điện tim của Gia Kỳ cũng đã ngừng lại ngay khi bác sĩ đến, không khí trở nên nặng nề và yên tĩnh hơn bao giờ hết. Bác sĩ đã kiểm tra và xác nhận rằng trái tim của Gia Kỳ đã ngừng đập, không còn dấu vết của sự sống nữa. Vỹ không kìm được nước mắt, ôm lấy thân thể của anh trai mình, cảm thấy như cả thế giới chỉ còn lại mình anh và Gia Kỳ trong khoảnh khắc cuối cùng này.

Bố và mẹ của cả hai người cũng đến nhanh chóng sau khi nghe tin. Họ chạy đến với vẻ mặt hoang mang, như không tin vào sự thật này.

Bản thân bác sĩ cũng không giấu được nỗi buồn, nhưng ông ta vẫn phải làm việc để chuẩn bị các thủ tục cần thiết.

Vỹ đau lòng, nắm lấy đôi bàn tay đã cứng đờ của Gia Kỳ.

- Gia Kỳ, dậy thôi, có bánh kem rồi này. Dậy ăn sinh nhật cùng em đi... - Gia Vỹ như muốn có một phép màu nào đó, anh cố gắng nói với Gia Kỳ trong vô vọng.

- ...



Đáp trả lại anh chỉ có sự im ắng đau buồn và tiếng khóc đau thương của mẹ anh cùng trợ lý. Bố anh có vẻ như cũng đang nén lòng để không khóc, nhưng nhìn nét mặt ông, anh biết ông đau đớn đến nhường nào. Cho đến khi thi thể của Gia Kỳ được đưa đi, mọi người mới thực sự chấp nhận sự tàn nhẫn ở thực tại. Cố gắng lấy lại bình tĩnh để lo tang sự cho anh.

Anh trợ lý, cho tôi xin chiếc bánh kem đó được không? - Vỹ nhìn chiếc bánh kem mà cậu trợ lý đã mua, liền hỏi.Dạ vâng, được chứ ạ! - Anh vội đưa bánh kem cho Gia Vỹ.Vỹ cầm chiếc bánh trên tay, ánh mắt buồn đau, xót xa không thể tả.

……

25/12/2032...

Sau khi mi mắt Gia Kỳ khép lại cũng là lúc anh dần rơi vào trạng thái mơ màng, anh đã nhìn thấy một điều diệu kỳ mà cả đời anh cứ ngỡ sẽ không có thể thấy được cũng như không thể có được nữa, đó là Dương. Dương bước nhẹ nhàng lại phía anh, mọi thứ xoay chuyển như một cuốn băng ghi chậm, họ tiến vào lễ đường cùng nhau, anh có thể thấy rất rõ ràng.

Dương trong bộ váy cô dâu tinh khôi, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng, đôi mắt lấp lánh chứa chan đầy sự hạnh phúc. Gia Kỳ cảm thấy trái tim mình như đang nở hoa, từng nhịp đập như ngân vang lên trong không gian đầy yêu thương ấy. Họ đứng bên nhau, hạnh phúc xung quanh như một làn sóng, và anh không thể tin rằng cuộc đời của mình lại có thể đẹp đến vậy.

- Anh yêu em! - Gia Kỳ thốt lên, lời thề nguyện tuôn ra từ đáy lòng. Anh kéo Dương vào lòng, mùi hương dịu nhẹ của cô khiến anh cảm thấy an yên, như được ôm trọn từng khoảnh khắc quý giá.

Cô ấy nắm lấy tay anh, đưa đôi mắt nhìn sâu vào tâm hồn, như thể muốn khẳng định mình cũng yêu anh một lần

ทนีล.

- Em cũng yêu anh, rất nhiều!

Gia Kỳ cảm thấy mọi nỗi buồn, lo lắng tan biến, chỉ còn lại niềm hạnh phúc tột cùng.

Rồi khoảnh khắc lại chuyển giao thật nhanh, giờ đây họ không đơn độc, bên cạnh là đứa con trai kháu khỉnh đang chơi đùa, ánh mắt đầy tinh ranh. Gia Kỳ nhớ rõ hình dáng của cậu bé - là phiên bản nhỏ của anh, có đôi mắt và nụ cười như Dương. Kế bên đó, là một cô con gái xinh đẹp, tóc xoăn như sóng biển, mải mê chơi với những chiếc búp bê. Cô bé lén nhìn bố và mẹ, rồi lại lăn ra cười khúc khích. Anh dịu dàng nhìn ngắm bọn trẻ chơi đùa, thỉnh thoảng lại bước gần đến ôm lấy bọn trẻ vào trong lòng mình.

Gia Kỳ mỉm cười, cảm giác từng khoảnh khắc ấy như một bộ phim sống động. Khung cảnh lại xoay chuyển, anh với Dương cùng nhau tổ chức sinh nhật cho bọn trẻ, những tiếng cười, tiếng hát vang vọng khắp căn nhà. Gia Kỳ nắm tay Dương và cả gia đình cùng nhau thổi nến. Đó chính là hình ảnh mà anh luôn khao khát, một mái ấm tràn ngập tiếng cười và đầy ắp tình thương.



Từng khoảnh khắc trôi qua trong trạng thái mơ màng. Gia Kỳ ngắm nhìn Dương, cô ấy đang chăm sóc bọn trẻ, nhìn từng người con nhỏ của họ lớn lên với tất cả tình yêu thương mà không gì có thể thay thế. Anh thấy Dương rất đẹp, không chỉ bởi ngoại hình mà còn bởi tình yêu mà cô dành cho họ, trong từng cử chỉ hành động và ánh mắt quá đỗi dịu dàng ấy. Dù không biết đó là mơ hay thực nhưng nó thật sự là một điều an ủi to lớn trong anh, một giấc mơ đẹp khiến anh không còn điều gì hối tiếc ở hiện tại nữa.

Tang lễ của Gia Kỳ mau chóng được chuẩn bị và tiến hành trong thầm lặng ngay sáng hôm sau, 26/12/2032. Với sự góp mặt của một vài nhân viên hãng thời trang/công ty MS, tất nhiên là chỉ có nhân viên công ty theo như di nguyện của Gia Kỳ.

Tro cốt của Gia Kỳ được rải trên biển vào một buổi sáng yên bình, nơi mà những con sóng nhẹ nhàng vỗ về vào bờ cát trắng. Mặt trời bắt đầu lên cao, vầng ánh dương chiếu rọi lấp lánh trên mặt nước, mang đến cảm giác thanh bình và hạnh phúc mà có lẽ Gia Kỳ đã luôn tìm kiếm. Đây không chỉ là nơi anh yêu thích, mà còn là nơi gợi nhớ về những kỷ niệm đẹp trong cuộc đời, là nơi có vầng ánh dương sáng chiếu rọi tựa như người con gái có tên

Ánh Dương mang những điều đẹp đẽ nhất đến bên cuộc đời anh vậy.

Những nhân viên công ty đứng thành hàng bên bờ biển, mỗi người đều cầm trên tay một nhành hoa màu trắng tinh khiết. Họ cùng nhau cầu nguyện cho linh hồn của Gia Kỳ sớm được an nghỉ và sẽ mãi mãi ở bên những điều đẹp đẽ nhất.

Từng làn sóng biển như dồn dập dâng lên, như một sự đồng tình từ thiên nhiên. Họ lần lượt tiến về phía biển, nơi có một chiếc thuyền nhỏ đang đậu chờ. Tro cốt của Gia Kỳ được đặt trong một chiếc hộp gỗ đơn giản, gần gũi nhưng cũng khá sang trọng, được trang trí bằng những hoa văn nghệ thuật mà chính anh đã từng yêu thích.

Vỹ đứng bên đấy, đôi mắt mệt mỏi, buồn đau nhưng lại chứa đầy quyết tâm. Cậu cầm hộp tro cốt trong tay, ra hiệu cho mọi người im lặng một chút. Cậu quay về phía biển khơi, nhìn vào làn nước, nơi mà anh trai mình sẽ mãi mãi thuộc về.

"Không biết là anh có đang ở đây không? Nếu có thì hãy nghe em nói một chút anh nhé. Tuy chúng ta đã xa cách nhau quá nhiều năm nhưng trong lòng em chưa bao giờ ngừng nghĩ về anh. Từ hồi mình gặp lại, em thật sự rất vui, hạnh phúc và trân quý khoảng thời gian đó vô cùng. Nếu có kiếp sau, em mong chúng ta sẽ vẫn là một phần của nhau. Mong anh hãy an nghỉ nhé, anh trai của em!"

Vỹ thầm cầu nguyện cho anh từ tận đáy lòng, rồi từ từ rải tro cốt của Gia Kỳ xuống biển. Những hạt cát nhỏ li ti len lén hòa vào dòng nước trong xanh của biển cả, chuyển mình theo từng làn sóng vỗ. Một cơn gió dịu nhẹ thổi qua, đưa hương biển và nỗi nhớ về phía mênh mông. Vỹ đứng đó, như cảm nhận được sự hiện diện của Gia Kỳ, như chính Gia Kỳ đang nhìn anh, mỉm cười an ủi.

Khi tro cốt đã được rải xuống nước, một làn sóng lớn hơn đột ngột nổi lên, như thể biển cả đang chào đón một linh hồn mới. Ánh sáng mặt trời phản chiếu trên mặt nước tạo nên những sắc cầu vồng lung linh, như một biểu tượng của hy vọng, của cuộc sống tiếp diễn.

Sau buổi lễ, Vỹ cùng bố mẹ ngồi lại trên bờ biển, chia sẻ những kỷ niệm, những câu chuyện về Gia Kỳ. Tiếng cười và nước mắt hòa quyện, và sự hiện diện của anh như một ngọn lửa ấm áp vượt qua sự mất mát.

Trời chiều dần buông, và ánh hoàng hôn bắt đầu nhuộm vàng mặt biển. Mọi người cùng nhau đứng lên, tay trong tay, nhìn ra phía xa, nơi mà những con sóng vỗ về chưa bao giờ ngừng lại...