Tựa Vầng Ánh Dương Rực Rỡ

Chương 14: Thử Vai




- Anh gọi cho mọi người rồi hả, có ba người thôi đúng không? - Dương loay hoay tìm chén dĩa và hỏi.

- Có Châu với Tuấn thôi, Hân bảo có việc nên không ghé được.

- Vậy à.

Thế là đã được một tháng kể từ lần cuối cô gặp Gia Kỳ, Dương cứ mãi bâng khuâng nhớ về ngày hôm ấy, nhưng dù có thế nào thì anh ấy cũng sẽ lấy vợ, và cô không được phép luyến tiếc anh dù có còn tình cảm nhiều thế nào. Mặc dù tự dặn lòng là thế nhưng cô vẫn không ngăn mình hằng đêm nhớ về anh.

- Dương nè, tôi cứ luôn có một thắc mắc, nhưng không biết có nên hỏi cô không? - Vỹ chống cằm nhìn Dương.

- Anh cứ hỏi đi, tôi với anh biết nhau và làm việc với nhau đã bao lâu rồi chứ. - Dương mỉm cười nói.

Anh suy nghĩ một lúc rồi quyết định hỏi.

- Dạo này thấy Dương có vẻ mệt mỏi, công việc có bị nặng lắm không? - Vỹ hỏi với vẻ lo lắng.

Dương đột khựng lại trước câu hỏi của anh, cô không nghĩ mình lại để anh thấy bộ dạng khó coi của mình, cô không mệt, chỉ là cô cứ mải mê suy nghĩ về Gia Kỳ nên không thể tập trung được.

- Tôi vẫn ổn mà, nhiêu đây chưa là gì so với công việc trước kia của tôi đâu, anh đừng lo! - Dương cười trừ.

Thấy Dương nói vậy, Vỹ cũng không hỏi thêm, có vẻ Châu và Tuấn cũng đã đến, Vỹ xuống dưới chung cư để đón hai người họ sẵn mua thêm chút đồ uống ở cửa hàng tiện lợi dưới chung cư luôn.

Được một lúc thì cả ba người cũng đã lên đến phòng.

- Halo, Dương! - Châu vừa gặp Dương thì hớn hở chào.

- Chào buổi chiều, hai người ngồi đi để tao mang đồ ăn ra liền nè! - Dương vừa loay hoay với đống chén dĩa vừa bảo.

- Cần phụ gì không, tao phụ với! - Tuấn và Châu đồng thanh hỏi.

- Thôi, ngồi đó đi, xong rồi nè.



Dương bê mấy dĩa đồ ăn ra bày biện trên bàn, Vỹ cũng chuẩn bị ly và đá để mọi người uống.

Mọi người ngồi hàn thuyên tâm sự, nhâm nhi chút đồ ăn. Đến đúng bảy giờ tối thì tập hai của phim được công chiếu. Vì phim dài mỗi tập khoảng một tiếng hơn nên cùng tụ tập bạn bè lại ngồi xem phim cùng nhau vậy cũng khá là vui.

- Em có coi tập một rồi, phải công nhận anh Vỹ lên hình trông đẹp trai cực kì á. - Tuấn hết lời khen ngợi anh.

- Phải đó, Tuấn xem xong khoe bắt em phải xem liền luôn, phải nói là diễn xuất của diễn viên không bị gượng, em bị sốc vì không nghĩ đây là đoàn phim nghiệp dư luôn ý.

Châu vừa nói vừa tấm tắc khen, làm Vỹ nở banh lỗ mũi vì tự hào về bản thân.

- Trộm vía thiệt, tuy không thể sánh ngang với những dự án phim lớn nhưng đạt được số lượng người ủng hộ phim như thế bọn này cũng vui lắm. - Dương nói.

Hết thời gian chờ, tập hai của phim chính thức được chiếu, mọi người đều rất chăm chú ngồi xem, nhưng tập trung nhất có lẽ là Vỹ và Dương. Vỹ chăm chú xem diễn xuất của mình coi có ổn hay không, còn Dương phải xem tạo hình, phục trang,… tất cả mọi thứ được mặc trên người anh có phù hợp và đẹp không. Rất mừng vì mọi thứ hoàn hảo tuyệt vời.

Đến khoảng gần chín giờ tối thì tập hai của phim cũng đã hết, mọi người có chút tiếc nuối nhưng cũng mong ngóng tập ba ra mắt, tuy chỉ là dự án phim ngắn với mười hai tập nhưng có thể nói là “thành công” ngoài sự mong đợi.

Châu và Tuấn cũng phải chào tạm biệt về vì ngày hôm sau họ còn phải đi làm sớm nữa. Dương ở lại phụ Vỹ dọn dẹp chút ít rồi về sau.

Bỗng có một tin nhắn được gửi đến mail của Dương, Dương mở điện thoại ra kiểm tra thì vô cùng bất ngờ.

- Anh, anh ơi, nhìn nè!

Dương đưa điện thoại cho Vỹ xem, anh vừa thấy cũng sốc không kém. Là một lời mời tham gia đóng cho dự án phim điện ảnh, phim có đạo diễn Huy Lee - một trong những đạo diễn phim có tiếng ở Việt Nam làm thì hầu như cũng đều đạt top doanh thu cao của năm. Diễn viên nghiệp dư mà được đi đóng chính cho một dự án phim lớn như thế không phải là chuyện dĩ nhiên đâu, là một cơ hội phải nói là “ngàn năm có một”.

- T-t-tôi nhận nhé. - Dương lắp bắp.

Vỹ gật đầu, cô liền soạn tin gửi lại cho phía bên kia. Sau đó họ cũng gửi thông báo lại cho phía Dương địa điểm casting riêng cho những diễn viên được mời đi cast.

- Tôi sẽ cố gắng nắm lấy cơ hội này. - Vỹ nhiệt huyết nói.

- Tôi cũng sẽ giúp anh hết mình!

......................



Đến ngày thử vai, Vỹ và Dương đến điểm casting với một tâm thế vô cùng căng thẳng và hồi hộp. Xung quanh nếu không là diễn viên kì cựu thì cũng là những diễn viên hạng A, siêu nổi trong lĩnh vực này, tuy thế thì cũng có những gương mặt vô cùng mới mẻ ví dụ như Vỹ đây.

Những người ở đây đều đến để tranh suất giành những vai diễn nằm ở tuyến nhân vật chính. Dương thậm chí còn hồi hộp thay cho Vỹ, nhưng khi cô nhìn sang anh thì trông anh bình tĩnh, phong thái ung dung vô cùng.

Đến khoảng bảy giờ tối thì buổi casting chính thức kết thúc và để không làm chậm trễ tiến độ nên đạo diễn đã cho thông báo những diễn viên đã được nhận vai chính trong bộ phim, sau đó sẽ là dàn diễn viên phụ, phản diện,…

Dương cực kì cực kì khoái chí khi tên của Vỹ có trong tuyến nhân vật chính, anh cũng thế, tuy rất phấn khích nhưng vẫn phải giữ hình ảnh lạnh lùng, điềm đạm của mình ở trước đám đông. Sau khi chào mọi người ở điểm cast thì họ lên xe rồi về.

Khi về đến chung cư, họ vừa ăn vừa xem qua kịch bản, lần này Vỹ sẽ thủ vai một nam sinh viên đại học, gia đình có chút khó khăn về tài chính, nhưng bù lại anh có một vẻ đẹp như được ông trời ưu ái ban cho vậy. Đóng cặp với anh sẽ là Lưu Ly - một diễn viên có nhiều năm kinh nghiệm trong nghề, tuy đã gần bước sang tuổi ba mươi nhưng trông cô còn rất trẻ trung, xinh đẹp và đầy khí chất. Lưu Ly sẽ thủ vai cô tiểu thư đỏng đảnh, kiêu kì, tuy ban đầu ghét nam chính vì anh ta nghèo nhưng do mưa dầm thấm lâu, càng tiếp xúc với nam chính thì cô ta càng thấy thích anh hơn,…

- Dương, tôi vui quá, tay tôi còn đang run nè, không tin được luôn.

- Dĩ nhiên mà, tôi đã thấy anh diễn rất tốt khi đóng bộ phim kia rồi, bây giờ trên nền tảng nào tôi cũng thấy tên Gia Vỹ hoặc là phim “Đoá Hồng Trên Môi Em” hết.

Dương nói nhưng không giấu nổi sự thích thú của mình.

- Tôi sẽ cố gắng hết sức. Hay là tối nay Dương ngủ lại đây với tôi đi.

Anh cười, nói trêu với cô.

- Hâm, bộ tôi làm cho anh lâu quá anh quên rồi không xem tôi là con gái nữa hả. - Dương càu nhàu mắng anh.

- Được rồi được rồi tôi đùa một chút, về cẩn thận nhé.

Anh nói lại bằng giọng nói có chút áy náy vì lỡ lời làm Dương giận, cô cũng mau chóng chào anh rồi ra về.

“Thật tình, anh ta nghĩ sao mà là dùng gương mặt đó để trêu mình vậy…”

Dương thầm nghĩ rồi nhớ đến Gia Kỳ, vì khi Gia Vỹ trang điểm chỉnh trang lên một chút thì cực kì giống với Gia Kỳ nên khi nãy cô có chút dao động mà nổi nóng với anh. Gia Kỳ rất ít khi trêu cô như thế, phần lớn khi ở bên anh cô chỉ toàn được nâng niu bao bọc như một nàng công chúa vậy.

“Gia Kỳ, em lại nhớ anh rồi, tại sao ông trời lại cho em gặp một người có dáng vẻ y hệt anh như thế này chứ,… Em phải làm sao mới nguôi ngoai được đây…”