Tựa Vầng Ánh Dương Rực Rỡ

Chương 13: Hơn Những Gì Em Nghĩ




- Thật sự, không thể… - Dương e ấp trả lời lại.

- Anh hiểu rồi! - Gia Kỳ thở dài.

- Chỉ mong anh sống thật tốt, đừng làm tổn thương cô gái kia là được rồi. - Dương đau lòng nhắc nhở anh.

- Anh sẽ nghe em.

- Cơ mà chúng ta đang đi đâu thế?

Dương nhìn xung quanh, do trời tối nên cô không biết rõ đường này là đường nào, vả lại mọi thứ xung quanh cũng rất lạ.

- Anh muốn đến biển một chút. Anh sẽ đưa em về trước khi trời sáng.

Dương bất giác thở dài, anh vẫn thế, vẫn muốn làm theo ý mình như xưa. Thế nhưng Dương không hiểu vì sao cô lại không thấy phiền.

- Đến nơi thì gọi tôi dậy nhé, tôi hơi mệt nên xin phép ngủ một tí.

- Được, em cứ ngủ đi.

Kí ức khi xưa bỗng ùa về, cô và anh cũng thường hay đi đây đi đó xa cùng nhau, Dương nhiều lúc cũng sẽ ngủ nhưng ngày đó cô vô cùng thoải mái, nằm lăn lộn ở phía sau xe, nhưng bây giờ cả hai cũng không còn là gì cả, cô chỉ có thể tựa lưng vào ghế rồi chợp mắt ngủ thôi.

Khi cô ngủ được một lúc, Gia Kỳ buông lỏng cơ thể, thỉnh thoảng lại quay sang ngắm nhìn cô một lúc. Ánh mắt anh chan chứa nỗi đau và buồn bã, dường như đây có thể sẽ là lần cuối anh có thể bên cô vậy. Sau gần hai tiếng chạy xe, cuối cùng họ cũng họ cũng đến bờ biển Phan Thiết. Thấy Dương trông có vẻ mệt mỏi lắm nên anh không đành lòng đánh thức cô dậy, chỉ ngồi đấy suy tư.

“Cuối cùng thì anh cũng chỉ là một thằng hèn, em nhỉ… Anh thật sự không nỡ làm tổn thương em, nhưng mà… cũng không nỡ để em đau khổ vì anh cả đời được.”

Anh nhớ lại lời bác sĩ nói, bệnh tình của anh không được khả quan cho lắm, tệ nhất thì sẽ mất trong một đến hai năm nữa. Mọi thứ đến quá bất ngờ, đến anh cũng chẳng thể lường trước được, bố anh hiện vẫn chưa biết chuyện, anh tự hỏi nếu biết được thì không biết ông ấy phải sống như thế nào. Anh đã đơn phương huỷ hôn ước với Uyển Thanh, cô ta tuy rất giận nhưng cũng không làm ầm mọi chuyện lên để đến tai bố anh. Anh dự định sẽ giải quyết mối hôn sự kia một cách êm đẹp nhất rồi tìm cách tạ lỗi và bù đắp cho Dương, thế nhưng trớ trêu là có vẻ ông trời như không muốn tác hợp cho cả hai người họ vậy. Mấy tháng qua anh đều nằm trong viện và nhờ một người bạn của Dương theo dõi cô và chăm sóc cho cô giúp anh. Hân vẫn liên tục cập nhật tình hình của Dương cho Gia Kỳ mỗi ngày từ sau chuyến đi Đà Lạt.

Anh không biết phải nên vui hay buồn ngay lúc này, nhưng ít nhất sau khi anh mất đi thì Dương cũng sẽ không còn yêu anh và có thể lúc đó cô đã có một cuộc sống mới thật tốt đẹp hơn.

“Anh yêu em nhiều hơn em nghĩ đấy.”



Anh chồm người sang, hạ ghế xuống để Dương nằm cho thoải mái. Nhìn dáng vẻ của cô hiện tại, cứ như là chưa bao giờ căm ghét anh, dù chỉ là ảo tưởng của anh nhưng chí ít anh cũng tự lừa dối cho bản thân cảm thấy khá hơn.

- Thật sâu trong lòng, em là người duy nhất anh yêu thương, cũng là người con gái duy nhất anh muốn lấy làm vợ.

Anh huyễn hoặc bản thân mình đang cầu hôn cô, dịu dàng nắm lấy bàn tay mỏng manh kia rồi vờ như trao cho cô một chiếc nhẫn. Tất cả đều do anh tự vẽ lên, hoặc cũng có thể do mắt anh đang bị nhoè đi bởi những giọt nước mắt đang tuôn trào. Anh tự dặn lòng đây sẽ là lần cuối anh đến gặp cô trực tiếp như vậy, anh sẽ cố gắng sắp xếp tất cả mọi thứ và nếu lỡ không may anh có mất đi, cũng sẽ tìm cách che đậy truyền thông, để cô vẫn sẽ tin rằng anh chỉ là một thằng đàn ông tồi tệ nhất trong cuộc đời cô và sẽ dần quên đi anh, có một cuộc sống mới tươi đẹp hơn…

Anh phóng xe về, mất thêm khoảng gần hai tiếng mới về đến dinh thự nhà cô. Dương hiện đang ngủ rất say, anh gọi cho Hân, nhờ cô sang để có thể giúp anh đưa Dương vào nhà. Trong lúc đợi, anh tranh thủ ngắm nhìn cô một lúc, trước khi cả hai không thể gặp lại nhau được nữa.

- Xin lỗi em, Dương.

Anh nhẹ đặt lên môi cô một nụ hôn, một nụ hôn tạm biệt. Thầm chúc những điều tốt đẹp nhất đến với Dương. Một lúc không lâu sau, Hân tới và gọi cho một người hầu ra cõng Dương vào nhà. Khi bóng họ đã khuất tầm mắt anh, anh mới an tâm lái xe rời đi.

Dương lại mơ thấy giấc mơ ấy, là giấc mơ về đám cưới của cô và Gia Kỳ, thế nhưng lần này anh không phải chú rể mà chỉ là một trong những vị khách tham dự, đang ngồi phía dưới nhìn lên, mỉm cười và chúc phúc cho cô và người chồng trong giấc mơ của cô.

Sáng hôm sau, Dương tỉnh dậy trong một tâm thế rất sảng khoái, thế nhưng nhìn kĩ lại thì thấy cô đang trong phòng của mình, cô không nhớ mình về và vào nhà bằng cách nào, liền vội lấy máy ra định nhắn hỏi Gia Kỳ, nhưng… mọi thứ, dường như đã được xoá sạch, không còn một dấu vết nào cả, cứ như là một giấc mơ thật đẹp thế nhưng cũng thật đau buồn….

Dương thay đồ rồi chuẩn bị đi làm. Cô hối hả chạy qua rước Vỹ rồi đi đến điểm quay ngày hôm nay.

Cô rất bất ngờ với sự tiến bộ của Vỹ trong hôm nay, anh rất chăm chỉ hoàn thành vai diễn của mình một cách hoàn hảo nhất. Vỹ cũng không ngừng khen những phục trang mà cô chuẩn bị cho anh.

......................

Mọi thứ tiến triển rất tốt. Thấm thoát cũng đã đến ngày phim đóng máy, mọi người cùng nhau liên hoan ăn mừng bộ phim đã được quay xong một cách êm đẹp, tập đầu tiên đã được lên sóng và rất may mắn là bộ phim được khán giả ủng hộ vô cùng nhiệt tình, phim chiếu trên nền tảng Youtube, sau một ngày đã lọt vào “top 10 trending”.

Vỹ sau đó cũng nhận được nhiều hợp đồng quảng cáo hơn và độ nhận diện của anh cũng ngày một cao hơn.

Cả Dương và anh khá là vui vì không ngờ công việc tiến triển nhanh đến như thế.

- Dương, hôm nay chiếu tập hai phim tôi đóng, chiều nay có lịch trình gì không thế? - Vỹ gọi cho Dương hỏi.

- Không có, hôm nay chỉ có lịch sáng, đến tối mai mới có lịch chụp và quay.



- Thế tối nay mang chút đồ qua chỗ tôi đi. - Anh hớn hở nói.

- Đồ gì, tôi mang hết quần áo qua chỗ anh rồi, mấy bộ kia tôi đã may xong đâu. - Dương ngơ ngác hỏi.

Thấy điệu bộ ngơ ngơ của cô, anh cười to thành tiếng.

- Đồ nhắm bà ơi, tối nay tôi gọi rủ Tuấn, Châu và Hân sang nữa. Dương nhớ qua đấy.

Chưa để cô trả lời, anh vội vã cúp máy, dù gì hiện tại vai trò của cô cũng không khác gì “osin” cho Vỹ cả, nên dù không muốn nhưng bắt buộc vẫn phải làm.

Đến khoảng ba giờ rưỡi chiều, Dương lấy xe ra khỏi nhà, sẵn ghé mua chút đồ mà Vỹ dặn cô.

Đến nơi, cô cứ việc đi thẳng lên trên tầng vì cô được cấp thẻ riêng và có dấu vân tay để vào phòng anh rồi.

- Tôi xin phép vào nhé.

Dương lịch sự chào hỏi trước khi vào nhà, vừa mở của thì một hình bóng quen thuộc đã chạy ào ra chào đón cô.

Gâu gâu.

- Á Meo ra đón chị hả, dễ thương quá, chả bù cho ông ba của cưng ha!

Dương vừa cưng nựng nó vừa cố tình nói to như để ai đấy nghe được.

- Tôi cũng ra đón Dương đây, mà có bao giờ Dương niềm nở cưng nựng tôi như cưng nựng Meo nhà tôi đâu?

Anh vờ giả bộ nũng nịu giận dỗi khiến cô sởn cả da gà, để anh không tị nạnh thì cô lại gần, nhón chân lên chút xoa xoa đầu anh.

- Bé cún này cũng ngoan, nay biết ra đón khách rồi nè.

Vỹ đứng ngây ra đó, còn Dương xách đống đồ ăn vừa mua vô trong bếp để chuẩn bị. Không hiểu tại sao, bị Dương đối xử như “cún” vậy anh thấy cũng không tệ lắm. Anh hớn hở chạy vào trong phụ giúp cô chuẩn bị đồ ăn, trong lòng không giấu nổi sự phấn khích kì lạ.