“Đúng vậy! Tiểu Khâm nói đúng lắm.” Bà Cố chưa từng nghĩ cháu trai nhà mình lại có lúc biết ăn nói như vậy.
“Tinh Trầm, cháu thấy sao?” Bà Cố vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô.
“Vâng, vậy cháu ở lại ăn cơm tối cùng bà ạ.” Mọi người đã nói đến mức này rồi, Hạ Tinh Trầm cũng không còn lý do gì để từ chối nữa, hơn nữa cô thực sự không nỡ khiến bà Cố buồn.
Bà Cố nở nụ cười tươi rồi vội vàng dặn dò thím Trương: “Thím Trương, mau đi chuẩn bị bữa tối, tranh thủ thời gian làm mấy món tủ của bà để Tinh Trầm thưởng thức.”
“Vâng, bà chủ.” Thím Trương nghe nói Tinh Trầm sẽ ở lại ăn cơm với gia đình, khuôn mặt cũng hiện rõ sự vui mừng, mau chóng đi vào phòng bếp.
Bà Cố cầm một bình hoa mới đặt lên chiếc bàn bên cạnh Cố Khâm: “Tiểu Khâm, cháu cũng cắm hoa với bà và Tinh Trầm đi, ngày nào cũng phải xử lý đống báo cáo tài chính kia không thấy đau đầu sao. Hôm nay vừa hay có cơ hội, thả lỏng đầu óc một chút.”
“Vâng ạ.” Cố Khâm gật đầu, anh bước tới trước bàn, cầm một chiếc kéo cùng vài cành hoa, tự mình cắm vào bình.
Bà Cố vừa cắm hoa vừa trò chuyện với Hạ Tinh Trầm, thỉnh thoảng liếc nhìn Cố Khâm.
Theo ánh mắt của bà Cố, Hạ Tinh Trầm cũng bất giác nhìn anh nhiều hơn.
Cô vốn nghĩ anh chỉ tùy tiện cắt bớt thân cành rồi cắm vào bình, không ngờ anh lại cắm hoa đẹp như vậy.
Anh tỉ mỉ cắm từng cành hoa một, hoa trong bình được phân bố một cách hợp lý. Đối với đa số đàn ông, cắm hoa là một việc nhàm chán, họ chỉ hời hợt túm tất cả các cành lại rồi cho vào bình. Thế nhưng anh lại không giống với những người đàn ông bình thường khác.
Bình hoa của Cố Khâm không chỉ có thế hoa đẹp, màu sắc cũng được phối hợp rất tinh tế.
Hoa mà anh chọn đều là các loại hoa có màu vàng, chủ yếu là hoa lan vũ nữ và hoa hồng vàng. Chính giữa bình hoa là mấy cành lan vũ nữ được cắm cao, xung quanh xen lẫn hoa hồng vàng, ngoài ra còn điểm xuyết thêm mấy nhánh tuyết mai. Giữa rừng hoa vàng màu sắc tươi sáng rực rỡ lại xen vào sắc trắng tinh khiết của tuyết mai cùng màu xanh non mơn mởn của lá, trong sự xinh đẹp diễm lệ lại có chút e ấp kín đáo.
Nhìn thấy bình hoa của cháu trai mình có dáng dấp, có hương sắc, bà Cố không khỏi cảm thấy tự hào.
Đợi Cố Khâm cắm xong bà liền vội vàng bê bình hoa đặt lên chiếc bàn trước mặt Hạ Tinh Trầm: “Tinh Trầm, cháu là chuyên gia trong lĩnh vực này, cháu đánh giá bình hoa Tiểu Khâm cắm như thế nào?”
Nhận được ánh mắt mong chờ của bà Cố, Hạ Tinh Trầm xoay bình hoa một vòng, quan sát một lúc rồi mới đắn đo trả lời bà: “Màu sắc được phối hợp hài hòa, dáng hoa cũng rất đẹp ạ. Không ngờ Giám đốc Cố không chỉ là tinh anh trong giới kinh doanh, ngay cả cắm hoa cũng tài tình như vậy. Xem ra cháu phải cố gắng nâng cao tay nghề hơn nữa, nếu không sớm muộn cũng có ngày phải đối mặt với nguy cơ thất nghiệp ạ.”
“Cô Hạ quá khen rồi, tôi chỉ tùy ý cắm đại thôi, không thể so sánh với cô được.”
“Giám đốc Cố đừng khiêm tốn như vậy, tôi mở tiệm hoa được ba năm rồi, nhưng đây là lần đầu tiên anh thử cắm hoa, có thể cắm đẹp như vậy quả thực là trời sinh xuất sắc!”
Bà Cố nhìn hai người anh nói tôi đáp, ánh mắt không giấu được sự vui mừng: “Được rồi được rồi, hai đứa đừng khiêm tốn nữa, tạm gác chuyện cắm hoa này lại đã, thím Trương chắc cũng nấu xong rồi, chúng ta mau đi thôi.”
Lúc ba người rửa tay xong bước vào phòng ăn, trên bàn đã bày rất nhiều món.
Măng om nấm hương, bông cải xanh xốt thịt cua, cá chiên xốt cà chua, củ sen nhồi nếp mật hoa quế, tôm Long Tỉnh, thịt heo chiên giòn xốt chua ngọt.
Món nào món nấy đều có màu sắc bắt mắt, tỏa ra hương thơm hấp dẫn, Hạ Tinh Trầm bất giác nuốt nuốt nước bọt.