“Chào anh, tôi là Hạ Tinh Trầm.” Hạ Tinh Trầm cũng tự nhiên giơ tay ra bắt lấy tay anh.
Cố Khâm nhìn bàn tay trắng nõn với những ngón tay thon dài của cô, hai người lịch sự bắt tay chào hỏi. Tay cô vừa mềm mại vừa mịn màng, cái bắt tay này tuy ngắn ngủi nhưng lại khiến cho anh lần đầu tiên được trải nghiệm thế nào là cảm giác “mềm mại không xương”.
Khi hai người buông tay vừa lúc có cơn gió nhẹ thổi tới, làn gió khe khẽ lướt qua khuôn mặt Cố Khâm, nhẹ nhàng, êm dịu giống như cảm giác mà cô gái đang đứng trước mặt để lại cho anh.
Trong sự dịu dàng lại mang theo chút tùy hứng, ngoài ra còn có cảm giác bí ẩn không nói rõ thành lời. Cảm giác đó khiến bạn không thể nhìn thấu con người cô, nó thôi thúc bạn lại gần khám phá, tìm hiểu người con gái ấy.
Bà Cố quan sát hai người trẻ, trong ánh mắt mang theo ý cười, sau đó bà hỏi Cố Khâm: “Tiểu Khâm, mấy giờ cháu lên máy bay?”
Cố Khâm nhìn đồng hồ đeo tay: “Cháu bay chuyến tám giờ tối nay, vẫn còn bốn tiếng nữa ạ.”
“Thời gian vừa đẹp, hôm nay cháu ở đây ăn tối với bà đi, đã lâu rồi bà cháu mình không được ngồi ăn cùng nhau.”
Nói xong bà Cố liền quay đầu nhìn Hạ Tinh Trầm: “Tinh Trầm, tối nay cháu cũng ở lại ăn cơm với bà nhé, bà chưa bao giờ mời cháu ở lại ăn cơm. Tay nghề của thím Trương rất khá, cháu nhất định phải thử.”
Hạ Tinh Trầm xua xua tay, mỉm cười khéo léo từ chối bà: “Bà Cố, e là cháu xin phép không ở lại dùng bữa cùng bà được ạ. Hôm nay tiệm nhập hoa mới, cháu sợ một mình Tiểu Văn không thể đảm đương hết mọi việc ạ.”
“Ăn một bữa cơm không mất nhiều thời gian đâu, bây giờ bà cháu mình cắm hoa tiếp, bà bảo thím Trương đi nấu cơm. Ăn xong để Tiểu Khâm đưa cháu về tiệm hoa, như vậy thì có thể tiết kiệm được thời gian rồi.”
“Bà Cố, hoa mới nhập về ngày hôm nay thực sự rất nhiều ạ, số lượng lớn như vậy cháu lo Tiểu Văn làm không xuể.” Nét mặt Hạ Tinh Trầm lộ rõ vẻ khó xử, thực ra cũng không hẳn là vì tiệm hoa có quá nhiều việc, chỉ có điều đây mới là lần thứ hai cô và Cố Khâm gặp mặt, Hạ Tinh Trầm cảm thấy ngồi ăn cùng anh sẽ không được tự nhiên.
Thế nhưng cô tuyệt đối không thể nói ra lý do này.
Bà Cố thấy vậy liền dùng tình cảm lay động trái tim cô, bà nắm chặt tay Hạ Tinh Trầm: “Bình thường bà đều ăn cơm một mình, một bàn ăn lớn như vậy quả thực khiến bà cảm thấy cô đơn, lạnh lẽo. Hiếm lắm mới có dịp bà muốn vui vẻ một chút, cháu đồng ý với ước muốn nhỏ bé của bà già này được không?”
Cố Khâm thấy bà Cố nhiệt tình mời Hạ Tinh Trầm như vậy, đột nhiên hiểu ra tất cả.
Tuy rằng anh biết rõ bà nội có suy nghĩ gì nhưng lại chỉ đứng ở một bên, yên lặng không nói lời nào.
“Bà Cố, không phải hôm nay đã có Giám đốc Cố ăn cơm cùng bà rồi sao? Cháu không ở lại nữa, lần sau có cơ hội cháu sẽ ăn cơm cùng bà ạ.” Vừa nói cô vừa nhìn về phía Cố Khâm xin sự giúp đỡ từ anh, hy vọng anh có thể giúp cô nói vài lời.
Cháu đừng nhắc đến Cố Khâm nữa, cháu hỏi nó xem, một năm nó có thể cùng bà ăn được mấy bữa cơm chứ! Hơn nữa ngồi với nó giống như ngồi cùng một khúc gỗ vậy, cả bữa cơm chẳng nói lời nào. Ngồi ăn cùng nó có khác gì bà tự ăn cơm một mình chứ?” Bà Cố nắm chặt tay Hạ Tinh Trầm, ánh mắt cùng giọng nói ngập tràn sự tha thiết.
Chính vào lúc Hạ Tinh Trầm đang nghĩ xem nên tìm lý do nào khác để từ chối bà Cố, Cố Khâm cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện.
Cô vốn tưởng rằng anh sẽ khuyên bà Cố, chẳng ngờ anh lại nhìn về phía cô:
“Cô Hạ, nếu công việc không quá gấp thì mong cô có thể dành ra chút thời gian ở lại ăn cơm với bà nội tôi. Là do tôi luôn bận rộn, không làm tròn trách nhiệm của một người cháu, dành quá ít thời gian ở bên bà. Hơn nữa bà nội rất yêu quý cô, cô ở lại bà sẽ vui hơn nhiều.”
Cố Khâm cũng không còn cách nào, bà nội của anh anh còn không hiểu sao. Hôm nay bà đã quyết tâm giữ Hạ Tinh Trầm ở lại cùng ăn cơm, cho dù cô có đưa ra bất cứ lý do nào, chắc chắn bà cũng sẽ tìm cách để phản bác lại.
Nếu đã vậy chẳng thà tiết kiệm thời gian đôi co, còn có thể ăn cơm sớm một chút.